Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 83



30 tết, Lộ Vô Quy cùng Trang Hiểu Sanh ăn cơm tối xong, ngồi xếp bằng ở trên sô pha xem ti vi, ăn kẹo. Chị Hiểu Sanh nói ăn nhiều kẹo không tốt cho cơ thể, mỗi tuần chỉ mua một túi kẹo bạc hà và kẹo mạch nha to bằng lòng bằng tay, gộp lại vẫn chưa tới 0,25 kg kẹo, cho nàng tha hồ ăn, ăn hết rồi thì phải chờ tuần sau.
Lúc mua đồ tết, chị Hiểu Sanh mua thật nhiều kẹo và hoa quả, cho nàng tha hồ ăn. Lúc ăn cơm tối nàng cố ý ăn ít đi nửa bát cơm, để bụng mà ăn kẹo.
Trang Hiểu Sanh cầm điện thoại đi gọi chúc tết. Lộ Vô Quy nghe Trang Phú Khánh cùng vợ ông ấy lải nhải ở trong điện thoại một tiếng đồng hồ, sau khi hai người đó cúp điện thoại, Du Thanh Vi gọi điện đến. Du Thanh Vi nói: “Tiểu muộn ngốc, chúc mừng năm mới”, giọng nói kia hơi cao, mềm mỏng, dường như tâm trạng của Du Thanh Vi cũng tốt. Lộ Vô Quy theo bản năng mà liếc nhìn Đại Bạch trên cổ tay, từ ngày hôm trước Đại Bạch ở đầu ngón tay của nàng mút mạnh một cái, nàng không có chuyện gì, Đại Bạch cũng ngủ sâu. Nàng nói: “Du Thanh Vi, chị an tâm ăn tết đi, Đại Bạch ngủ rồi.”
Giọng Du Thanh Vi bỗng nhiên khẽ lại, nói: “Cảm ơn.”
Lộ Vô Quy “he he” một tiếng, nói: “Không cần cảm ơn.” Nói tiếp: “Mười lăm tháng giêng chị mời em ăn…” Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, nhớ tới chị Hiểu Sanh đang ở nhà, vội che miệng và điện thoại, nhỏ giọng mà nói: “Cơm cúng.”
Du Thanh Vi đáp ứng.
Lúc Du Thanh Vi cúp điện thoại không bao lâu, Tả Tiểu Thứ lại gọi điện đến, còn bảo nàng lên nhóm chat của Sở sự vụ giành tiền lì xì.
Trong nhóm chat thật là nhiều người phát lì xì, thế nhưng mỗi cái lì xì chỉ có thể giành được mấy hào. Nàng nghĩ đến con rận ít cũng là thịt, tiền ít cũng là tiền, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm để giành lì xì, giành một buổi tối chỉ được hơn hai mươi đồng. Có điều nàng có chị Hiểu Sanh cho nàng một bao lì xì lớn toàn là tờ trăm tệ, trong lòng đắc ý.
Mùng năm tháng giêng
Lộ Vô Quy đang ngủ say, bỗng nhiên bị chuông điện thoại di động đánh thức. Sau khi nàng nhận nghe điện thoại liền nghe thấy giọng của Du Thanh Vi: “Tiểu muộn ngốc, cứu mạng!” Từ trong điện thoại truyền đến tiếng động đánh nhau và tiếng rống to như thú hoang, trong đó còn xen lẫn tiếng Tả Nhàn gọi “Kính Diệu”, tiếng ông Du hô: “Tiểu Long cẩn thận!”, nàng theo bản năng mà nhìn vào trên cổ tay, Đại Bạch ngủ đến bây giờ còn chưa tỉnh. Nàng lại nghe thấy Du Kính Diệu hô to một tiếng: “Thanh Vi tránh mau”, mất liên lạc. Nàng xem tình hình này, hình như là xảy ra vấn đề rồi!
Nàng nhảy dựng lên từ trên giường, đập cửa phòng của Trang Hiểu Sanh “bồm bộp”, gọi: “Chị Hiểu Sanh mau dậy đi, nhà Du Thanh Vi có chuyện…” Còn chưa dứt lời, đã thấy Trang Hiểu Sanh mở ra cửa phòng ngủ, trong phòng đèn sáng rỡ, laptop còn mở, trên giường gọn gàng chưa động qua, Trang Hiểu Sanh còn chưa ngủ. Lộ Vô Quy nghẹn lại, thầm nghĩ: “Đã giờ Tý rồi mà còn chưa ngủ.” Nàng nói với Trang Hiểu Sanh: “Chị đưa em đến nhà Du Thanh Vi, nhanh thay quần áo.” Nàng nói xong liền chạy về phòng thay quần áo thật nhanh, xách theo ba lô đựng thước pháp, pháp khí cùng bùa mà gần đây nàng vẽ lúc buồn chán liền đi ra ngoài.
Trang Hiểu Sanh thay xong quần áo nắm lấy chìa khóa tới cửa cúi đầu đổi giày, chị hỏi: “Nhà bọn họ xảy ra chuyện gì?”
Lộ Vô Quy nói: “Không biết.”
Tết, mọi người về nhà sum vầy, trong thành phố vắng vẻ.
Đêm hôm khuya khoắt, trên đại lộ ngoài bóng quỷ ra thì chẳng còn một ai, Trang Hiểu Sanh lái xe rất nhanh.
Xe lái vào tiểu khu nhà ông Du, Lộ Vô Quy liền nghe thấy tiếng na ná đọc kinh lại na ná niệm chú đang bay bổng thấp thoáng trong không trung, nàng mở cửa sổ xe xuống, thanh âm nghe được càng ngày càng rõ ràng, còn nghe thấy có tiếng chuông phép xen lẫn trong đó.
Trang Hiểu Sanh đỗ xe ở cổng nhà ông Du, nhìn thấy cổng sắt lớn đóng thật chặt, trong nhà hình như đang đánh nhau kịch liệt, ầm ĩ khắp chốn đi đôi với tiếng gào to. Chị giật mình, nói: “Phải báo cảnh sát.”
Lộ Vô Quy nghe thấy tiếng niệm chú làm phép rõ rệt hơn, dường như là ở gần đây. Nàng nói: “Chị Hiểu Sanh, chị về đi.” Nói xong, từ trong ba lô rút ra thước pháp, lấy ra bùa bên trong, trước tiên trấn vài lá bùa ở trên xe cho Trang Hiểu Sanh, tiếp đó là trấn ở trên người Trang Hiểu Sanh, còn lại thì bỏ hết vào trong túi để thuận tiện lấy ra sử dụng. Nàng đeo ba lô ở trước người, nhấc theo thước pháp xuống xe, đang muốn đi tìm cái người núp ở gần đây làm phép quấy phá, thì nghe thấy trong căn nhà lớn của ông Du truyền ra tiếng kêu “A ——” thảm thiết tan nát cõi lòng, nghe tiếng này như là Tiểu Long. Nàng phỏng chừng người trong nhà đã không thể cầm cự nổi nữa, đi vào trễ nữa có lẽ hậu quả không thể tưởng tượng nổi, mặc kệ như thế nào, phải cứu người trong nhà trước đã.
Trang Hiểu Sanh mở cửa sổ xe xuống, la lớn: “Nhị Nha, điện thoại không có ai nghe, cổng sắt lớn này chị không dám tông vào đâu.” Xe có Sở sự vụ của Du Thanh Vi chi trả, chị không sợ đâm hỏng xe, nhưng chị sợ lái xe đâm cổng sẽ đâm mất mạng mình luôn.
Lộ Vô Quy thấy Trang Hiểu Sanh không muốn đi, liền nói: “Chị Hiểu Sanh, em đi vào trước, nếu như tình huống không ổn chị liền căng họng hô to cứu mạng. Em dán bùa ở trên xe của chị, có người xấu ở gần đây, nếu như hắn tới gây chuyện với chị, chị đừng xuống xe.” Nàng nói xong, nhanh chóng xông đến cổng nhà của ông Du.
Trang Hiểu Sanh nhìn thấy tư thế xông tới của Lộ Vô Quy cho rằng Lộ Vô Quy ngốc muốn đi đâm cổng, chị há to miệng vừa muốn sợ hãi hô ra tiếng, đã nhìn thấy Nhị Nha nhà chị dùng sức đạp một bước trên đất mà vọt lên, liên tục hai bước đạp ở trên cổng, thân thể bay lên không một phen, đã nhảy qua cái cổng cao hơn hai mét, trên đỉnh quấn dây thép gai dài hơn một thước, đáp xuống trong sân.
Lộ Vô Quy nhảy vào trong sân, lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng khách, vừa đến phòng khách liền ngửi thấy mùi máu tanh và mùi xác thối nồng nặc.
Tiểu Long ngã trên mặt đất, cả cánh tay bên trái bị đứt, nhìn vết đứt như là bị miễn cưỡng kéo ra.
Ghế sô pha và đồ dùng trong nhà đều bị đập nát.
Tả Nhàn cùng chị Tiền núp ở trong góc cầu thang ôm dính lấy nhau, sợ đến run lẩy bẩy.
Trong phòng, hai con quái vật cả người vảy trắng đang đánh nhau.
Con quái vật vảy trắng gãy chân cả người đẫm máu, nhãn cầu của hắn bị móc ra một chiếc, hốc mắt trở thành một lỗ thủng chảy máu, nửa bên mặt của hắn đều bị cào nát, thật nhiều phần thịt trên người cũng không còn, từng vết thương lộ xương rất giống bị sống sờ sờ lôi kéo cả da lẫn thịt, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
Một con quái vật vảy trắng khác đầy người tà khí, lệ khí trên người rất nặng, cực kỳ hung ác, mỗi một miếng thịt kéo xuống từ trên người Du Kính Diệu đều đưa vào trong miệng, ăn đến miệng chảy đầy máu. Oan hồn quấn quanh người hắn, Du Kính Minh, Quách Lỵ cùng em trai của bà ta như là biến thành con rối ma, giúp đỡ hắn đánh Du Kính Diệu.
Lộ Vô Quy không thấy Du Thanh Vi, tìm một vòng mới ở đầu cầu thang tìm được Du Thanh Vi. Cô nằm ở ngay đằng sau Du Kính Diệu cách không đến ba mét, ông Du cách Du Thanh Vi không tới một thước, hai người đều ngất đi.
Một tiếng gầm “Grừ”, Du Kính Diệu bị Du Thanh Vũ đạp bay ra ngoài. Hắn lăn một vòng trên đất, lại lấy hai tay chống đất nhanh chóng bò về phía Du Thanh Vũ.
Du Thanh Vũ ỷ vào tứ chi linh hoạt, khéo léo mà tránh sang bên hông Du Kính Diệu rồi lại cho hắn thêm một vuốt, tiếp đó cào xuống một miếng thịt từ tấm lưng đã xương trắng ơn ởn của Du Kính Diệu.
Quách Lỵ, Du Kính Minh ba con rối ma kia còn nhào tới dùng thuật Quỷ Che Mắt để che đậy tầm nhìn của Du Kính Diệu.
Lộ Vô Quy cảm thấy bọn họ quả thực hết thuốc chữa, khi còn sống không làm người tốt, chết rồi cũng không làm quỷ tốt. Nàng vỗ hai lá bùa phong cương vào trên đùi, lấy tốc độ nhanh nhất xông lên, vung lên thước pháp, cho ba người họ mỗi người một thước!
Nàng thấy ba người họ như là đã từng bị người tinh luyện, tuy rằng chưa qua đầu thất, nhưng ngưng tụ ra thực chất, trên người còn có dấu vết bùa văn màu đen, bởi vậy lúc đánh về phía ba người họ thì ngay cả một chút lực thừa cũng không giữ lại, mỗi một thước pháp đánh vào trên người ba người họ đều dùng sức mạnh lớn nhất. Sức mạnh này nếu như là rơi vào trên đầu Xác Nhảy, nàng có thể đập nát đầu Xác Nhảy. Nàng cũng không tin quỷ có thể rắn chắc hơn so với Xác Nhảy!
Hiệu quả rất rõ ràng, thước pháp của nàng nện vào trên người ba con quỷ kia, phát ra loại tiếng như vỡ nát, ba con quỷ đó liền tan biến ngay tại chỗ, rớt xuống “rào rào” một đống tro đen như là bùa đã từng bị đốt, có điều cái bùa đó không biết là làm cái gì, có mùi sáp mỡ tử thi cháy cực kỳ nồng nặc.
Nàng giải quyết xong ba con rối ma đó thì thoáng trông thấy Du Thanh Vũ nhào về phía Du Thanh Vi, nhưng khi nhào tới giữa không trung, Du Kính Diệu đã gầm dữ dội một tiếng nhào tới, ôm lấy eo Du Thanh Vũ đụng ngã hắn xuống mặt đất. Du Kính Diệu mở lớn cái miệng tràn đầy răng nhọn cắn một nhát vào eo Du Thanh Vũ dùng sức mà xé xuống tảng thịt, lại phát ra tiếng gầm giận dữ “Grừ ——”!
Du Thanh Vũ thì xoay người lại đánh một vuốt thật mạnh xuyên thủng lưng Du Kính Diệu, cái móng vuốt đó đi vào từ sau lưng, đi ra từ trước ngực, Du Kính Diệu đau đến mức lại phát ra một tiếng thét dài “Gừ ừ ừ ừ ——”, liều mạng mà quẫy đầu.
Lộ Vô Quy thấy thế, xông lên trước một bước dài, vung lên thước pháp đánh về phía Du Thanh Vũ.
Du Thanh Vũ cảm giác được phía sau có gió liền xoay người muốn trốn, thế nhưng Du Kính Diệu ôm lấy hắn thật chặt, không cho hắn động đậy một chút nào. Hắn khàn giọng la: “Buông tay ——” Chữ “tay” còn chưa la hết, Lộ Vô Quy đã vọt tới trước mặt hắn, thước pháp trong tay mạnh mẽ đập xuống đỉnh đầu của hắn “bộp” một cái.
Một thước pháp hạ xuống, sức lực của Lộ Vô Quy lớn đến mức chấn động đến tay của mình cũng tê rần. Đồng thời, nàng nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.
Nàng cho rằng một thước pháp này đủ đánh chết Du Thanh Vũ, kết quả lại nghe thấy một tiếng trầm thấp từ trong cổ họng vọng lại như là tiếng gào thét phẫn nộ.
Đầu của Du Thanh Vũ từ trên xuống dưới nứt ra rất nhiều vết rạn, máu đen sền sệt tỏa ra mùi hôi thối từ chỗ vết rạn chảy ra ngoài, làm nền cho đôi mắt không có lòng trắng cùng cái miệng đầy răng nhọn, thoạt nhìn nói giống thi quái bao nhiêu thì giống như thi quái bấy nhiêu.
Lộ Vô Quy nhìn chằm chằm Du Thanh Vũ, tay trái của nàng tạo ra hình kiếm đặt vào trên thước pháp, thấp giọng thì thầm: “Nhất động Thiên Cương trấn Càn Khôn, nhị động thước pháp mời thần linh, phong lôi sắc lệnh diệt tà ma…” Đi đôi với tiếng niệm chú nhanh chóng, ngón tay của nàng giống như ánh sáng lấp lánh quét qua từ trên thước pháp, vốn dĩ thước pháp cổ xưa u trầm tức khắc bùng lên tia sáng le lói khiếp người, ánh sáng lộng lẫy đó là khí thế sắc bén được bùa khắc trên thước pháp phóng thích.
Nàng giơ tay vung lên, thước pháp trong tay xẹt qua trên không trung một đường vòng cung kéo theo tiếng giông tố, nghênh tiếp Du Thanh Vũ ngửa đầu phát ra một tiếng rống to một tay tóm lấy Du Kính Diệu quật mạnh Du Kính Diệu bay ra ngoài sau đó liền vọt tới. Trên đùi của nàng dán vào hai tấm bùa phong, tốc độ có thể nói là nhanh như chớp, trong nháy mắt Du Thanh Vũ quật Du Kính Diệu bay ra ngoài liền một thước pháp đánh vào đỉnh đầu của Du Thanh Vũ. Mắt thấy sắp cho Du Thanh Vũ đã bị đập nứt đầu kia bù thêm một phát đập nát bét đầu của hắn như đập quả dưa hấu, thì Du Thanh Vũ lại đột nhiên duỗi ra bàn tay phủ kín vảy giáp và mọc ra móng vuốt hình lưỡi câu dài hơn tấc che chắn trên đỉnh đầu.
Một đòn đánh mạnh vang lên cái “bộp”, Lộ Vô Quy nghe thấy tiếng gãy vỡ của xương bàn tay, đồng thời vang lên tiếng rú đau đớn của Du Thanh Vũ, sau đó nàng liền bị Du Thanh Vũ đá một cước vào trên bụng đạp bay ra ngoài.
Lộ Vô Quy ngã xuống đất ôm bụng đau đến độ không phát ra được tiếng.
Du Thanh Vũ gào thét một tiếng, nhào về phía nàng, đồng thời giơ lên một cái vuốt khác tàn nhẫn mà cào xuống đầu của nàng.
Trong tình thế cấp bách, Lộ Vô Quy vội tóm lấy Đại Bạch quấn ở trên cổ tay nàng đang ngủ say như chết đập vào mặt Du Thanh Vũ “bộp” một tiếng.
Du Thanh Vũ nhào đến trước mặt Lộ Vô Quy, một phát tóm chặt lấy Đại Bạch liền ném lên tầng hai mắc vào lan can cầu thang.
Đại Bạch mê man ngẩng đầu lên, đôi mắt buồn ngủ lim dim mờ mịt nhìn từ trái sang phải, sau đó, vừa quay đầu lại nhìn bộ dáng mắc ở trên lan can của mình, lại vừa xoay người nhìn vết bẩn dính trên người, con ngươi liền dựng đứng lên, con mắt quét qua, thoáng cái tìm thấy kẻ đầu sỏ đang đuổi theo sau Lộ Vô Quy ở trong phòng. Vảy trên người nó thoáng cái dựng lên, đuổi theo Du Thanh Vũ đang rượt theo phía sau Lộ Vô Quy, nhào đến phía hắn ta. Nó nhảy vào trên đầu Du Thanh Vũ, lập tức “xoẹt” một cái liền chui vào từ vết nứt xương đầu.
Du Thanh Vũ đang đuổi theo sát Lộ Vô Quy đột nhiên dừng lại, ngay sau đó con mắt lồi hết lên, tiếp đó ôm đầu “A a a” mà lăn lộn, hai tay liều mạng mà vò đầu. Một cái tay của hắn bị một thước pháp của Lộ Vô Quy đập nát, cả bàn tay rụng ra, một cái tay khác thì lại hoàn hảo không chút tổn hại, móng vuốt sắc bén như lưỡi câu trong nháy mắt cào ra chi chít dấu móng tay sâu thấy tận xương trên cái đầu đã xuất hiện vết rạn của mình.
Không tới hai phút, thân thể Du Thanh Vũ ưỡn lên, nằm bất động dưới đất.
Đại Bạch chui ra từ trong lỗ mũi đã bị Du Thanh Vũ cào rơi mất mũi, “Ợ” một tiếng no nê, thoáng cái nhìn thấy Lộ Vô Quy liền đuổi theo Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy thấy Đại Bạch đầy người máu đen hôi thối tính chui vào trên cổ tay mình, dọa nàng vội tóm lấy gia cụ trên đất không biết là cái gì sau khi bị đánh nát còn sót lại tấm gỗ tàn, nện vào trên người Đại Bạch, đập Đại Bạch bay ra ngoài, Đại Bạch lăn vài vòng trên không trung mới ổn định lại thân hình, ngỡ ngàng nhìn Lộ Vô Quy.
Ngoài phòng, bỗng nhiên phát ra một tiếng “Ầm” vật nặng đụng vào trên nóc xe, ngay sau đó là tiếng thét chói tai phá vỡ trời cao bị biến giọng cùa Trang Hiểu Sanh.
Lộ Vô Quy lấy tốc độ nhanh nhất vọt đến nhặt lên thước pháp rớt trên mặt đất, dưới chân đạp gió nhảy một bước xa hơn mấy thước xông ra ngoài phòng, nàng vọt tới trong sân, nhờ vào sức mạnh của bùa phong cương, bước chân mượn lực một chút ở trên cửa sắt lớn, người liền nhảy ra khỏi sân nhà ông Du, sau đó thoáng cái nhìn thấy hai con tiểu quỷ đầu còn lớn hơn quả dưa hấu to, thân thể chỉ có kích thước của trẻ con mấy tháng đang lượn lờ quanh ngoài cửa xe của Trang Hiểu Sanh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 38: 238 : Sức Mạnh Của Lời Đồn!

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.