Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 122



Du Thanh Vi không nhịn được cười, khuyên nhủ: “Tiểu muộn ngốc, chớ đau lòng. Em biết vẽ bùa Thiên Cương thần lôi, chốc nữa lại đi thôn Liễu Bình gom đủ vật liệu vẽ bùa lôi, em vẽ nhiều một ít thì tiền này sẽ trở lại thôi.”
Hành lý, điện thoại di động, giấy tờ chứng nhận của cô đều bị thiêu rụi trong lúc bùa âm lôi nổ tung, cô đành phải bảo ông cụ mắt quỷ tính toán chi tiêu những ngày qua của họ ở chỗ này, sau đó đưa tài khoản ngân hàng, tên người nhận tiền cho cô, cô mượn điện thoại bàn của nhà ông cụ mắt quỷ gọi điện thoại cho mẹ cô, bảo mẹ cô chuyển tiền tới.
Sáng ngày hôm sau tiền đến tài khoản của ông cụ mắt quỷ.
Ông cụ mắt quỷ nhận được tin nhắn điện thoại, lại mang cháu trai đi ngân hàng kiểm tra số dư tài khoản, về nhà liền đưa năm lá bùa Thiên Cương thần lôi cho Du Thanh Vi, rồi lại hỏi xin Du Thanh Vi phương thức liên lạc với Sở sự vụ Phong thủy của cô.
Tiết Nguyên Kiền, Tả Tiểu Thứ, Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy thu xếp lại ba lô, rời khỏi nhà ông cụ mắt quỷ, đi về phía thôn Liễu Bình.
Tả Tiểu Thứ, Du Thanh Vi, Tiết Nguyên Kiền cố gắng hành trang gọn nhẹ, trong ba lô ngoài một ít lương khô năng lượng cao, một bình giữ nhiệt đựng nước bùa thì còn lại đều là bùa mà Lộ Vô Quy cho, trọng lượng của ba lô không quá 2,5 kg. Trong ba lô của Lộ Vô Quy ngoài những pháp khí của nàng ra thì tất cả đều là đồ ăn, trọng lượng hơn 10 kg cõng ở sau lưng, không hề ngại nặng tẹo nào.
Du Thanh Vi ngửi được mùi món kho tỏa ra trên đường, lần theo mùi hương đó tìm thấy một quán ăn bán món kho, mua không ít món kho đưa cho Tiết Nguyên Kiền mang cho ba gã Quỷ Đạo. Cô lại lấy cho Lộ Vô Quy suất món kho thập cẩm nặng khoảng 2,5kg bỏ vào trong ba lô của Lộ Vô Quy.
Khi bọn họ sắp ra trấn, Lộ Vô Quy đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc: “Nhị Nha!” Nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy Trang Bảo Quốc từ một cửa hàng bán hạt giống, phân hóa học, dụng cụ nông nghiệp chạy đến phía nàng, phía sau còn có ba người cùng thôn đi theo, ba người này có chút quen mắt, nhưng nàng không nhớ tên họ là gì.
Trang Bảo Quốc đi tới bên người Lộ Vô Quy, hỏi: “Nhị Nha, các cháu đi đâu đấy? Trở về thôn Liễu Bình sao? Có thể trở lại thôn rồi ư? Cha cháu…hai vợ chồng Phú Khánh còn ở trong huyện chứ?”
Lộ Vô Quy cảm thấy mấy người Trang Bảo Quốc là muốn dọn về thôn Liễu Bình ở. Nàng nói: “Hai vợ chồng Trang Phú Khánh không về nữa, sau này họ ở chỗ chị Hiểu Sanh. Thôn Liễu Bình người không thể ở nữa.”
Trang Bảo Quốc hỏi: “Vậy các cháu đây là?”
Du Thanh Vi nhìn bọn họ còn có định kiến lạc quan*, đoán là bọn họ có tâm tư muốn trở về xem thử, thẳng thắn nói: “Trong thôn Liễu Bình có đồ vật, không xử lý đi, người trong bán kính ba mươi dặm đều phải chết sạch. Không nói các chú, ngay cả cháu và Tiểu Thứ đều suýt chút nữa chết ở thôn Liễu Bình, hai bọn cháu nằm hai ngày hai đêm mới tỉnh, nghỉ ngơi một tuần mới lấy lại sức. Bây giờ thôn Liễu Bình, người bình thường ban ngày đi vào, không chết cũng phải bệnh nặng một trận, buổi tối đi vào thì chính là hữu tử vô sinh (chỉ có đường chết).” Cô thấy dường như họ vẫn không tin, hơi do dự, nói: “Như vậy, cháu cho mỗi người các chú dán mấy lá bùa trên người, các chú theo chúng cháu vào thôn. Hiện tại mới vừa đến buổi trưa, dương khí đang thịnh, các chú đi theo chúng cháu hẳn là không có gì đáng ngại.” Cô biết tâm tình không nỡ xa quê của họ, nếu như không phải là không có đường sống, ai cũng không muốn bỏ nhà bỏ nghề rời khỏi nơi đã sinh sống mấy chục năm. Huống chi, các cô dù sao cũng là người xứ khác, cô nói, bọn họ chưa chắc chịu tin.
(*Optimism bias – Định kiến lạc quan: là xu hướng nhận thức khiến ai đó tin rằng chính họ ít gặp phải sự kiện tiêu cực. Nó còn được gọi là lạc quan không thực tế hoặc lạc quan so sánh.)
Một người đàn ông trung niên phía sau Trang Bảo Quốc vội vàng kêu lên: “Đúng đúng đúng, đi về nhìn một chút.”
Trên đường đi, Trang Bảo Quốc không ngừng than thở, nói Hiểu Sanh có tiền đồ, nuôi được cha mẹ, vợ chồng Trang Phú Khánh có chỗ dựa rồi, con trai cả của hắn vẫn còn đang học cao học, con trai út mới vừa lên đại học, tương lai hai đứa con trai phải cưới vợ còn phải mua nhà, tiền đều bỏ vào trên đỉnh núi và trong đất, trong hồ ở trong thôn, nếu như bỏ nhà đi, sinh kế của cả nhà cũng thành vấn đề. Tình cảnh của ba người kia còn không được như Trang Bảo Quốc, Trang Bảo Quốc ít nhất chỉ cần nuôi hai đứa con trai, mấy người kia còn trên có già, dưới có trẻ, ngoài thể lực và biết làm nông, cái gì cũng không biết.
Lộ Vô Quy tiếp lời: “Dù sao so với cả nhà chết hết, sau khi chết còn suốt đời không được siêu sinh vẫn tốt hơn.”
Tả Tiểu Thứ, Du Thanh Vi, Tiết Nguyên Kiền cũng không có tiếp lời hay lên tiếng, chỉ yên lặng gia tăng bước chân.
Sức chân của người làm nông cũng không chậm, nhưng so với mấy người quanh năm chạy bằng cả mạng sống này, sức chân ấy yếu đến nỗi không chịu nổi một kích, nhóm người Trang Bảo Quốc phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp tốc độ đi nhanh của mấy người Tiết Nguyên Kiền, Lộ Vô Quy.
Trang Bảo Quốc mệt mỏi thở dồn dập, kêu bọn họ đi chậm một chút.
Lộ Vô Quy mặt đầy ghét bỏ vì sự lề mề của Trang Bảo Quốc, nói: “Thời gian các chú đi một chuyến đường này đủ để cháu chạy mười vòng cả đi lẫn về rồi.”
Trang Bảo Quốc lập tức nhớ tới tốc độ chạy ngay cả cái bóng cũng không thấy của Lộ Vô Quy, sắc mặt trắng nhợt, cũng chẳng buồn nói chuyện, cắm đầu đi đường. Cũng may hôm nay thời tiết tốt, có ánh nắng mặt trời, hắn nhiều lần nhìn xuống cái bóng dưới chân Lộ Vô Quy khi mặt trời chiếu xuống, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng bình ổn lại.
Mấy người Trang Bảo Quốc một đường chạy chậm, con đường xi măng hơn bảy dặm ở nông thôn chạy nửa giờ mới đến bên ngoài thôn Liễu Bình.
Đầu thôn dựng một tấm bia mới tinh, trên đó viết: Thôn Liễu Bình, người sống chớ vào, một đi không trở lại.
Chữ vừa đen vừa đỏ, nhìn không giống như là viết bằng sơn, trái lại giống như máu.
Lộ Vô Quy đến gần dùng sức ngửi chữ trên bia, nói: “Mùi tanh này giống như là máu chó đen.”
Du Thanh Vi lấy ra bùa tụ dương dán lên cho ba người bọn họ, thận trọng dặn dò: “Bây giờ mười hai giờ, trước một giờ, các chú phải rời đi, còn nữa, không thể vào nhà, không thể đi đến nơi không có ánh mặt trời. Nơi không có ánh mặt trời chiếu thẳng vẫn có âm khí ám vào, thậm chí có thể ẩn chứa mấy thứ không sạch sẽ, âm khí dính lên người, nhẹ thì bệnh nặng, nặng thì oan hồn ác quỷ quấn người, nếu như bị sát khí hoặc là thứ gì không sạch sẽ đụng vào, rất có thể chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.”
Trang Bảo Quốc hỏi một câu: “Thứ không sạch sẽ gì…gì cơ?”
Du Thanh Vi nói: “Chú Bảo Quốc hẳn là thấy Hứa gia gia chết thế nào, những con chồn vàng thành tinh chết bên trong thung lũng hoang kia, đều là thứ đó làm.”
Nét mặt của Trang Bảo Quốc tái nhợt không còn chút màu máu. Ba người khác bắp chân đều đang run rẩy, không ngừng quan sát bốn phía, nhao nhao tỏ ý đi theo bọn họ. Trang Bảo Quốc trông thấy Lộ Vô Quy ngồi chồm hổm bới đất, hỏi: “Nhị Nha, cháu đang làm gì?”
Lộ Vô Quy vứt bỏ nhánh cây nhỏ trong tay, nói: “Đây là cột mốc ranh giới.” Lại chỉ vào cái đường rộng hơn một thước thẫm màu trên đất, nói: “Đây là đường ranh giới, là đổ máu chó đen lên, còn dùng mực chu sa vẽ bùa.”
Du Thanh Vi nói với Lộ Vô Quy: “Là ba vị Quỷ thúc thúc làm ra, sợ thứ trong thôn chạy ra ngoài, cố ý niêm phong thôn.”
Lộ Vô Quy “Ồ” một tiếng, lấy ra lá bùa dẫn đường rồi trấn ở trên cây đại thụ chết khô bên cạnh cột mốc ranh giới, lại đánh Dẫn Lộ quyết ở phía trên.
Đây là bùa dương, buổi tối nếu như có người không thấy rõ cột mốc ranh giới mà xông vào nhầm, có thể thấy ánh lửa mà bùa dương tỏa ra, đi theo cái bùa dương dẫn đường ra ngoài.
Nàng suy nghĩ một chút, lại từ trong ba lô lục ra mực bùa cùng bút bùa, vẽ thêm đường bùa phá ma trấn tà tại hướng thôn Liễu Bình đối diện cột mốc ranh giới. Như vậy khi người sống trong thôn chạy ra bên ngoài, nếu như có thứ đuổi theo ở phía sau, những thứ đuổi theo người ấy sẽ bị bùa phá ma trấn tà đánh trở lại, người chỉ cần chạy tới cái cột mốc ranh giới này, trên căn bản là có thể chạy thoát.
Nhóm người chỉ dừng chân một lúc ở chỗ cột mốc ranh giới, sau đó đi vào trong thôn.
Sau khi họ tiến vào thôn, nhìn thấy hoa màu, rau củ trong ruộng đều không còn, phóng tầm mắt nhìn ra xa không nhìn thấy cây cối, không nhìn thấy hoa màu, thậm chí không nhìn thấy một bụi cỏ, nơi vốn nên có cây, có cỏ, có hoa màu hôm nay đã biến thành một vùng tro bụi cháy khét, giống như có ai đó cầm một cây đuốc đốt sạch những thứ này sau đó lại giội nước bùn đen trát lên. Nếu như không phải là vẫn còn có nhà, địa hình không thay đổi, bọn họ thậm chí nghĩ là đi nhầm thôn.
Để bọn họ cảm thấy sợ nhất là, dưới đất đen sì sì còn có dấu chân người giẫm ra ngoài cùng với dấu vết hình S chi chít chì chịt. Âm xà náo loạn trong thôn lâu như vậy, bọn họ đều biết loại dấu vết này. Những con âm xà đó cũng không phân ngày sáng hay đêm tối, thỉnh thoảng đi ở ven đường cũng có thể gặp được.
Mấy người Trang Bảo Quốc đi tới chỗ cửa thôn trông thấy cảnh tượng trong thôn như vậy liền không dám đi vào trong nữa, muốn quay về. Trang Bảo Quốc kêu: “Nhị Nha, thôn đã trở thành như vậy, cháu cũng đừng tiến vào, cùng bọn chú trở về thôi.”
Lộ Vô Quy lắc đầu, nói: “Cháu muốn trở về chùa Bảo An nhìn xem.”
Trang Bảo Quốc biết Lộ Vô Quy là có bản lĩnh, không miễn cưỡng nữa, nói: “Vậy cháu cẩn thận một chút, bọn chú đi trước.” Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Thế, bùa cháu còn nữa không?”
Du Thanh Vi đưa mấy lá bùa cho Trang Bảo Quốc, nói: “Bùa cao thâm phải dùng Dẫn Phù quyết mới có thể sử dụng, đây là bùa bình an, có nó, âm khí không dính vào người, dương hỏa thịnh vượng, quỷ tà tránh né, chỉ cần không vào trong thôn, vậy đủ dùng rồi.”
Trang Bảo Quốc cảm ơn Du Thanh Vi, nhận lấy bùa, cùng ba người kia rời đi.
Tả Tiểu Thứ chờ bọn hắn đi xa, mới thở phào nói: “Những thôn dân này thật là phiền phức.”
Lộ Vô Quy nói: “Trang Bảo Quốc là người tốt.”
Tiết Nguyên Kiền không ngừng quan sát bốn phía, mỗi khi đi xa mười mét liền dán một lá bùa ở ven đường, đề phòng bất trắc.
Không lâu sau, bọn họ đến bên ngoài chùa Bảo An.
Chùa Bảo An giờ đây chỉ còn lại một đống nhà vỡ gạch bể. Giếng trong sân vẫn còn, trong giếng đen kịt một màu giống như là không dò tới đáy.
Lộ Vô Quy nhìn xung quanh một vòng, luôn cảm thấy có loại cảm giác khác thường không nói ra được, nàng nhìn về phía giếng, trông thấy trong giếng khí đen cuồn cuộn ẩn chứa huyết quang hiện lên. Nàng quăng một cục đá xuống giếng, chăm chú nghe tiếng đá rơi xuống đất. Nàng “Xì” một tiếng, nói: “Không đúng mà, giếng nhà mình không sâu như vậy, lúc ban ngày giếng này là có nước. Sao giếng lại trở nên sâu hơn và khô cạn rồi?”
Du Thanh Vi bảo nàng ngửi xem có mùi thi sát hay không? Còn dùng Vọng Khí thuật nhìn thử, có tung tích của xác nhảy hay thây máu không. Nàng đứng ở bên giếng tỉ mỉ kiểm tra vách giếng, phát hiện có không ít dấu vết bám leo và dấu vết rắn bò.
Lộ Vô Quy nói: “Có, rất nồng.” Nàng hỏi Du Thanh Vi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Ba gã Quỷ Đạo chui ra từ trong góc.
Quỷ Nhất nói: “Du nha đầu, cô suy tính không sai.”
Quỷ Nhị nói: “Chẳng qua, cô coi thường quy mô rồi.”
Quỷ Tam nói: “Thật là thơm! Có thức ăn?”
Du Thanh Vi: “…”
Tiết Nguyên Kiền đưa cho Quỷ Tam món kho xách trong tay.
Quỷ Tam nhận lấy món kho, sau đó từ trong túi vải đeo chéo lấy ra nước, đổ ít nước để rửa tay, lấy ra món kho bên trong liền bắt đầu nhai nhồm nhoàm.
Du Thanh Vi không sốt ruột, dùng cục gạch xếp thành một cái ghế đẩu ngồi xuống chờ bọn họ ăn xong.
Lộ Vô Quy nhìn thấy bọn họ ăn thì cũng thèm, cũng lấy món kho mình đem theo ra ăn.
Mặc dù Tiết Nguyên Kiền, Tả Tiểu Thứ, Du Thanh Vi không đói, nhưng đơn giản ăn một ít. Đợi mấy người ăn uống no đủ, Du Thanh Vi lại chia một ít bùa mà Lộ Vô Quy vẽ cho ba gã Quỷ Đạo.
Sau khi ăn uống no nê, Quỷ Nhất đi đến một góc bên ngoài chùa Bảo An cầm lấy một cuộn dây thừng gai rắn chắc, sau đó buộc thật chắc ở trên mép giếng, một đầu khác ném vào trong giếng.
Lộ Vô Quy thấy vậy mắt trợn tròn cả lên, nàng la to một tiếng: “Chúng ta phải xuống giếng?” Chỉ vào giếng, nói: “Phía dưới có rất nhiều thây máu.”
Du Thanh Vi nói: “Còn nhớ bia tỏa hồn trong chùa Bảo An Quỷ chứ?”
Lộ Vô Quy gật đầu.
Du Thanh Vi nói: “Bia tỏa hồn đó là bia trấn giữ của cả khối phong thủy, nó là cầu âm dương nối liền chùa Bảo An Quỷ, những đại quỷ trong chùa Bảo An Quỷ có thể có được phong thủy tạo hóa của Càn Khôn Âm Dương cục đều là bởi vì cái bia này. Mặc dù hôm nay chúng ta nổ Càn Khôn Âm Dương cục, nhưng, bia còn, những đại quỷ đó sẽ vẫn còn, thông qua bia, chúng nó còn có thể dựa vào hấp thụ địa khí dưới đất mà tiếp tục tồn tại.” Cô chỉ vào cái giếng trước mặt, nói: “Em xem qua giếng này, bây giờ là lúc dương khí, nơi này lại có quỷ khí nồng nặc cùng mùi thi sát, điều này nói rõ phong thủy cục bảo vệ chùa quỷ bị phá rồi, nó hiện hình ở dương thế.” Cô sợ Lộ Vô Quy không hiểu, nói: “Cái này có nguyên lý giống như cái hồi trước khi cây liễu già bị đốt, em cùng Đại Bạch ở trong một cái hang rất lớn rất trống trải, sau khi cây liễu già bị đốt, em liền trực tiếp xuất hiện ở trong cái hố không lớn lắm.”
Lộ Vô Quy cái hiểu cái không mà “A” một tiếng, cau mày nhìn về phía Du Thanh Vi, hỏi: “Thế thì có liên quan gì đến chuyện mình phải xuống giếng? Thôn Liễu Bình cũng không có người, bọn chúng liền không hại người được.”
Du Thanh Vi nói: “Em có hồn bị khóa ở trên bia tỏa hồn, tôi cũng đã đăng ký một vé làm ác quỷ ở trong chùa quỷ, không muốn hai chúng ta sau khi chết trở thành một thành viên trong đám ác quỷ kia suốt đời không được siêu sinh, cũng chỉ có thể nổ bia tỏa hồn. Nổ bia tỏa hồn, những con ác quỷ kia liền thoát khỏi ràng buộc, chúng nó sẽ có thể khiến cho âm xà khiêng quan tài của chúng chạy khắp nơi, cho nên, trước đó, chúng ta còn phải hủy diệt thi thể của bọn chúng, thiêu hủy ngọn núi quan tài đó.”
Lộ Vô Quy miệng há tròn vo, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Một hồi lâu, nàng mới nói: “Trong phòng hai bên núi quan tài chi chít toàn là thi quái.” Nàng lắc đầu nói: “Đều là thi quái không lông! Bóc bùa trấn thi rồi, không phải thây máu thì là xác nhảy!”
Du Thanh Vi hỏi: “Có muốn sau khi chết không bao giờ siêu sinh biến thành ác quỷ trong chùa quỷ không?”
Lộ Vô Quy dốc sức lắc đầu.
Du Thanh Vi nói: “Thế thì xuống ngay!”
Lộ Vô Quy bĩu môi, nhịn một hồi lâu mới nói: “Cho em một lá bùa lôi.”
Du Thanh Vi rất lo lắng tý nữa Lộ Vô Quy lại tiện tay cái liền cho nổ một lá bùa Thiên Cương thần lôi. Dù vậy, vẫn cho Lộ Vô Quy một lá bùa Thiên Cương thần lôi. Cô hơi do dự, lại cho Tả Tiểu Thứ, Tiết Nguyên Kiền mỗi người một lá bùa Thiên Cương thần lôi, để lại cho mình một lá, lại cho ba gã Quỷ Đạo một lá.
Lộ Vô Quy cảm thấy ba gã Quỷ Đạo gặp chuyện chạy nhanh như vậy, căn bản không cần dùng tới bùa Thiên Cương thần lôi tám trăm ngàn một lá. Nhưng nàng nhìn ba người họ nhận bùa Thiên Cương thần lôi như nhận được bảo bối, chỉ có thể đè ngực tự mình an ủi đôi câu: “Không đau lòng không đau lòng, mình biết vẽ.” Cố gắng không để cho mình đau lòng. Nhưng nàng thật đau lòng đó nha, bùa này là mua với giá tám trăm ngàn một lá, không phải nàng vẽ, là mua! Bỏ ra cả bốn triệu. Bỗng nhiên, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, thất thanh kêu lên: “Ể, không đúng mà, bùa Thiên Cương thần lôi này không phải mua bằng tiền của mình, tại sao mình phải đau lòng?” Nàng chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng mà bị nàng coi nhẹ, kêu to một tiếng: “Du Thanh Vi, mấy chị dùng của em nhiều bùa như vậy, tại sao một cắc cũng không cho em?”
Tiết Nguyên Kiền: “…”
Tả Tiểu Thứ: “…”
Du Thanh Vi: “…”
Ba gã Quỷ Đạo: “…”
Tiết Nguyên Kiền mải miết nắm dây thừng gai xuống giếng.
Tả Tiểu Thứ mặt đầy kỳ quái lẩm bẩm: “Những bùa này không phải em tặng cho chúng tôi sao?” Đi theo sau Tiết Nguyên Kiền xuống giếng.
Du Thanh Vi rầu rĩ nhìn Lộ Vô Quy, hỏi: “Em muốn nhiều tiền như vậy để làm gì? Cái em ăn cái em uống cái em dùng đều là tôi chi trả cho em, em có chỗ xài tiền của mình sao?”
Lộ Vô Quy nghe Du Thanh Vi nói như thế, lẩm bẩm: “Cũng đúng nhỉ.” Nhưng tại sao nàng cảm thấy có chút không đúng đây. Nàng lại suy nghĩ một lúc, nói với Du Thanh Vi đã bám vào mép giếng nắm dây thừng xuống giếng: “Du Thanh Vi, đợi sau khi trở về, em gọi chị Hiểu Sanh, nhờ chị ấy tìm chị tính tiền giúp em.”
Du Thanh Vi không nhịn được cười ra tiếng, nói: “Được! Vậy thì em phải bảo vệ tôi cho tốt, nếu tôi có chút sơ xuất gì, những tiền bùa kia của em coi như không thể lấy lại.”
Lộ Vô Quy dùng sức “Dạ” một tiếng.
Du Thanh Vi cười đến suýt chút nữa không nắm chắc dây thừng té xuống giếng, dọa Tả Tiểu Thứ phía dưới cô kêu to một tiếng: “Du Lừa Đảo, cô cẩn thận tý đi!”
Quỷ Nhất đứng ở bên giếng không nhịn được đồng cảm mà nói với Lộ Vô Quy: “Tiểu nha đầu, sau này đừng ăn quỷ nữa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 338

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.