Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 173: Chương 173



Ngày hôm sau, Du Thanh Vi dậy trễ.
Lúc nàng tỉnh lại đã là đầu giờ chiều, mở mắt ra vẫn cảm thấy có chút mông lung, nằm ôm chăn cuộn lại trên giường không nghĩ ngồi dậy.
Nàng loáng thoáng nghe thấy có tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài.
Du Thanh Vi cảm thấy có chút kỳ quái.

Nàng ở tiểu khu này đều là biệt thự độc lập, thỉnh thoảng nghe được tiếng xe chạy qua mà thôi, cũng rất ít khi thấy mặt hàng xóm.

Nếu có ai ở gần đây cãi nhau thì đúng là chuyện không thể, ngày thường người còn không thấy được nói chi đến chuyện gặp mặt mà cãi nhau?
“Rầm.” Một tiếng động lớn vang lên, cùng với tiếng kính vỡ truyền đến.
Du Thanh Vi lập tức ngồi dậy.

Nàng ngồi dậy rồi mới phát hiện bản thân đang mặc váy ngủ, không phải trống trơn như khi đi ngủ trước đó, trên người cũng nhẹ nhàng thoải mái.

Nàng phỏng chừng là Lộ Vô Quy chờ sau khi nàng ngủ giúp nàng lau người và mặc vào váy ngủ.
Mùa đông, bên ngoài lạnh lẽo, nàng bọc tấm chăn mỏng đi đến kéo ra bức màn, thấy Lộ Vô Quy đang ghé vào lan can ở ban công nhìn xung quanh.

Nàng đẩy cửa bước ra ban công, nghe thấy nhà kế bên truyền đến tiếng ồn ào, vừa dò đầu nhìn sang thì thấy bên sân nhà kia tụ tập gần ba bốn mươi người.
Quỷ Quốc nữ vương ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn được đặt dưới mái hiên, bắt chéo chân chống cằm nhìn đám người hùng hổ trong sân.
Trước mặt Quỷ Quốc nữ vương là mười mấy người tùy tùng mặc áo hoodie màu đen, mũ được phủ qua đầu che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
Một người đàn ông trung niên chừng bốn, năm mươi tuổi đứng bên cửa xe, tức giận chỉ vào Quỷ Quốc nữ vương mắng to không dứt, nội dung đại khái là nói Quỷ Quốc nữ vương ăn gan hùm mật gấu mới dám đi chiếm nhà của hắn ta linh tinh.

Chiếc xe bên cạnh hắn bị vỡ hết cửa kính, nóc xe cũng bị móp một khoảng to, dưới đất còn có một người đàn ông đang nằm rên rỉ đau đớn, xem tình huống thì có thể đoán ra rằng người đàn ông kia hẳn là bị người bên phía Quỷ Quốc nữ vương ném ra ngoài nện lên trên nóc xe làm vỡ hết kính xe, rồi té lăn xuống đất.

Người đàn ông này chỉ có thể cử động tay chân một chút, phỏng chừng bị thương không nhẹ.
Du Thanh Vi nhận ra người đàn ông trung niên đang đứng mắng chửi chính là chủ của căn biệt thự bên cạnh.

Lúc trước tiếp xúc với ông ta, nàng cảm thấy người này hành sự có chút ngang ngược, lúc nàng ngỏ ý muốn mua lại căn biệt thự này, ông ta liền tung ra công phu sư tử ngoạm khiến cho nàng từ bỏ ý định mua nhà, sau đó nàng phải xây một bức tường phong thủy thật kiên cố ngăn cách hai nhà.

Hiện giờ xem ra, nàng dự tính là rất đúng đắn.

Ít nhất Quỷ Quốc nữ vương đừng nghĩ đến việc leo tường chui qua nhà nàng, muốn tới nhà nàng chỉ có thể đi bằng cổng chính.
Nàng thấy Quỷ Quốc nữ vương và chủ nhà vẫn còn đấu võ mồm, tính về số lượng thì hai bên có số người ngang ngang nhau, nhưng nếu tính về chiến lực thì mười mấy người kia cộng với tên chủ nhà thêm vào cũng không đủ cho một gã tùy tùng bên phía Quỷ Quốc nữ vương đấm nữa là.

Đây lần một hồi phân tranh với thực lực hai bên cách quá xa, không mất bao nhiêu thời gian để giải quyết, Du Thanh Vi không có tâm tư đi xem náo nhiệt, nàng quay về phòng đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo thoải mái rồi đi xuống nhà bếp kiếm đồ ăn.
Trên bếp đang hầm canh chuẩn bị trước cho bữa tối, bếp bên cạnh có một nồi giữ nhiệt để dành riêng bữa ăn cho nàng, cơm trong nồi cơm điện cũng còn rất nóng.

Nàng thấy Lý Tiểu Thất đã chạy ra ngoài sân đi nhiều chuyện, mấy người dì Tiền thì đã đi nghỉ trưa, liền tự mình dọn đồ ăn ra bàn.
Sau khi cơm nước xong, vừa đi ra tới phòng khách ngồi xuống thì nàng đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương từ xa truyền đến, càng ngày càng gần.

Nàng quay trở lại ban công lầu hai, nhìn sang nhà kế bên thì thấy bên đó đã đậu ba chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe cứu thương.

Biển số của mấy chiếc xe cảnh sát kia nàng có biết đến, đều là xe cảnh sát quản lý khu vực này.
Bởi vì nhà nàng lúc trước liên tiếp xảy ra chuyện, không ít lần kinh động đến cảnh sát, cho nên bọn họ cũng biết rõ nhà nàng làm nghề gì.
Nàng thấy cảnh sát trưởng của khu vực này bước xuống xe rồi nhìn về phía nàng, sau đó ông ấy cầm lấy điện thoại bấm gọi, chuông điện thoại của nàng cũng ngay lập tức vang lên.

Nàng khách khí chào hỏi cảnh sát trưởng, đồng thời nhìn thấy mấy nhân viên cảnh sát bước từ trên xe xuống, không lập tức đi vào sân mà chỉ đứng cạnh xe chờ đợi.

Tay chủ nhà thì tức giận tiến đến chỉ trích Quỷ Quốc nữ vương chiếm nhà của hắn, còn chỉ vào người bị thương đang nằm dưới đất nói rằng Quỷ Quốc nữ vương đánh người.
Cảnh sát trưởng khách khí hỏi thăm Du Thanh Vi tình huống là như thế nào.
Du Thanh Vi rất là cạn lời đáp lại: “Thời tiết hôm nay khá tốt, ngài có thể nhìn thử xem mấy người ở trong sân kia có cái bóng hay không nha.” Nàng nói xong liền nhìn thấy cảnh sát trưởng chạy đến cổng lớn ghé mắt nhìn vào trong sân, sau đó cầm điện thoại chạy ra xa, vội vàng hỏi Du Thanh Vi đây là tình huống như thế nào.
Du Thanh Vi cũng thực bất đắc dĩ, nàng nói: “Nhà để trống quá lâu không có người ở khó tránh khỏi sẽ bị một ít đồ vật chiếm cứ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tiểu khu này của chúng tôi phong thủy rất không tồi, nhà kế bên lại lớn như vậy, lúc trước vẫn luôn có một ít du hồn dã quỷ ra ra vào vào quấy phá, lần này thì tốt rồi, tới hẳn một đám lớn.” Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cúng chút nhang đèn, nói chút lời hay, mời đi là được.”
Dính đến mấy chuyện này, nếu là gặp phải du hồn dã quỷ, chủ nhà chỉ cần bày ra khí thế hùng hổ dọa dẫm một chút cho chúng nó sợ hãi là có thể đuổi đi được ngay.

Gặp phải đại quỷ có đạo hạnh thì không thể hù dọa như vậy được.

Lúc này phải hỏi rõ chuyện, biết được nguyên do tại sao đối phương lại chiếm nhà của mình, hai bên thương lượng với nhau rồi mới có thể đem đối phương tiễn đi được.
Thông thường mà nói, loại tình huống này nên tận lực tránh động thủ với nhau.

Gặp phải người thô lỗ giận dữ đánh nhau còn đổ máu ba thước nữa là, nhưng chọc tới quỷ, quỷ chỉ cần ngáng chân một chút thôi người đều phải bị lột mất một tầng da.

Giống như lúc trước nàng và tiểu muộn ngốc đi về thôn Liễu Bình gặp phải ba tên cướp kia vậy.

Lộ Vô Quy tức giận cho đối phương một bài học, dễ dàng liền lấy đi một quả thận của hắn.

Lúc đó tên kia sẽ không cảm giác được gì, nhưng quả thận bị mất đi liền sẽ để lại di chứng, sau này hắn còn phải tốn một khoản tiền không nhỏ đi bệnh viện phẫu thuật loại bỏ những chỗ bị hoại tử do mất quả thận gây nên.
Cảnh sát trưởng hướng Du Thanh Vi nói lời cảm tạ, kéo tên chủ nhà sang một bên nói rõ tình huống cho hắn nghe.
Tên chủ nhà vừa nghe xong liền vọt đến cổng lớn nhìn vào trong sân, sau đó bước nhanh ra ngoài nhìn lên lầu hai chỗ Du Thanh Vi đang đứng, chỉ chỉ về phía Du Thanh Vi rồi tức giận nói nói gì đó với cảnh sát trưởng.
Lộ Vô Quy nói: “Du Thanh Vi, người đàn ông kia nói Quỷ Quốc nữ vương là do chị triệu tới, muốn cướp đoạt nhà của hắn.”
Du Thanh Vi “ừm” một tiếng, không thèm để ý.
Quỷ Quốc nữ vương cầm một ly đồ uống, ngậm lấy ống hút hứng thú nhìn tên chủ nhà làm ầm ĩ, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lên lầu hai nhà kế bên nơi Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy đang đứng, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.
Du Thanh Vi mặc kệ nàng ta, trở về phòng lấy một quyển sách rồi đi ra ghế lười đặt ở ban công nằm đọc sách.
Đột nhiên trong sân nhà kế bên vang lên một tiếng rống to, tiếp đó là tiếng ồn ào náo loạn.
Du Thanh Vi buông sách đứng dậy, nhìn thấy đám người của tên chủ nhà đang đi vào trong sân, kêu la muốn đem đám người của Quỷ Quốc nữ vương đuổi ra ngoài, bọn hắn còn xông lên túm lấy mấy tay tùy tùng của Quỷ Quốc nữ vương.
Chỉ trong chớp mắt, bọn hắn đã bị đám tùy tùng của Quỷ Quốc nữ vương xách lên như xách con thỏ ném ra ngoài.
Mười mấy người đàn ông to cao nặng cả bảy, tám mươi ký dễ dàng bị ném bay lên không trung, theo hình parabol rơi xuống đất và nóc xe, đi kèm với tiếng vật nặng rơi rớt còn có tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
Chỉ trong một cái chớp mắt, mười mấy người nằm bò trên mặt đất không dậy nổi, chỉ còn lại mỗi tên chủ nhà vẻ mặt ngu ngốc đứng cách Quỷ Quốc nữ vương khoảng ba mét.
Du Thanh Vi ngây ngẩn cả người.

Trên cơ bản những trường hợp mà nàng biết đều là mọi người ngầm giải quyết với nhau, rất ít người dám làm trò trước mặt cảnh sát động võ đả thương người, đặc biệt là làm bị thương nhiều người như vậy.
Mấy nhân viên cảnh sát cũng nhìn đến choáng váng.
Quỷ Quốc nữ vương đứng lên, không hài lòng quở mắng: “Chưa cho các ngươi ăn cơm hả! Không biết quăng ngã nặng thêm một chút sao? Cả đám còn đang nằm thở dốc kìa! Tại sao không chịu trưng dụng bọn chúng, về sau để cho bọn chúng giẫy cỏ lau cửa sổ này nọ thay các ngươi, các ngươi thật đúng là dại dột mà!” Nàng ta nói xong, đứng dưới mái hiên bễ nghễ nhìn tên chủ nhà, nói: “Bổn vương hiện tại nói cho ngươi biết, tòa nhà này của ngươi đã bị bổn vương trưng dụng, ngươi nếu dám lại có ý kiến thì bổn vương sẽ trưng dụng ngươi luôn.” Nàng ta liếc mắt đánh giá từ đầu tới chân tên chủ nhà, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ: “Xấu như con khỉ còn dám vác mặt ra đường, làm tạp dịch cho bổn vương cũng không xứng nữa là, cút!”
Dựa theo tình huống bình thường thì đáng lẽ cảnh sát phải xông lên bắt người gây thương tích cho người khác mới đúng, nhưng nếu bây giờ cảnh sát xông lên thì chắc cũng chỉ có thêm người bị thương bò dưới đất mà thôi.
Cảnh sát trưởng vô cùng linh động: “Này bệnh tâm thần đả thương người! Mau gọi 120 đem người bị thương đưa đến bệnh viện, rồi gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần đến đây!” Sau đó kêu người bắt lấy tên chủ nhà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 97

Tên chủ nhà bị cảnh sát còng tay mới phục hồi lại tinh thần, rống to: “Các người bắt tôi làm gì?”
Cảnh sát trưởng nói: “Tội gây sự, mang theo người đi đánh nhau, bắt ông chứ bắt ai nữa!” rồi nhét hắn ta vào xe cảnh sát đưa đi.
Du Thanh Vi nhìn ra được Quỷ Quốc nữ vương không phải nói giỡn.

Tên chủ nhà nếu còn lại gây sự kiếm chuyện thì chắc chắn sẽ bị trưng dụng ngay và luôn, không có cơ hội để nói lý nói lẽ gì nữa.

Du Thanh Vi dựa vào ban công, nói to: “Nữ vương bệ hạ, dù sao nơi này cũng là địa giới dương gian, ngài hành sự nên kiềm chế một chút, dương gian có quy củ của dương gian, đả thương người và giết người đoạt hồn là hai chuyện khác nhau nha.”
Quỷ Quốc nữ vương quay đầu sang nhìn Du Thanh Vi, phất phất tay nói: “Được được, cho cô mặt mũi.” Nàng ta vung tay lên, kêu: “A Hàn, đêm nay ngươi đi qua chỗ Thành Hoàng một chuyến, tìm ông ta mượn mấy con quỷ về đây để sai vặt, dọn dẹp hành cung này nọ.” Nàng ta nói xong liền xoay người đi đến lầu hai, học theo Du Thanh Vi dựa vào ban công, nói: ” Bà chủ Du, ở địa giới dương gian của các người có cái gì chơi vui – –” nàng ta nói đến một nửa mới để ý thấy Du Thanh Vi có điểm không giống như hôm qua, cuối cùng “Ớ kìa” một tiếng cả kinh kêu to.
Du Thanh Vi nghi hoặc nhìn Quỷ Quốc nữ vương, hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Quỷ Quốc nữ vương kinh nghi bất định nhìn nhìn Du Thanh Vi, sau đó lại nhìn về phía Lộ Vô Quy, trong mắt tràn đầy khiếp sợ!
Du Thanh Vi hỏi: “Làm sao vậy?” Nàng nhìn Quỷ Quốc nữ vương, Quỷ Quốc nữ vương không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm Lộ Vô Quy, nàng đành quay sang nhìn Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy liếc hai người các nàng một cái, tiếp tục chống cằm dựa vào ban công xem náo nhiệt.
Du Thanh Vi hỏi Lộ Vô Quy: “Quỷ Quốc nữ vương làm sao vậy?”
Lộ Vô Quy đáp: “Quỷ Quốc nữ vương đại khái cũng biết xem tướng mạo, tối qua hai chúng ta động phòng, nàng ta có thể nhìn ra từ tướng mạo của chúng ta.”
Du Thanh Vi: “….” Nàng cảm thấy bản thân đáng lẽ không nên hỏi vấn đề này.

Mặt già có chút không chịu không nổi, xoay người đi vào phòng.
Quỷ Quốc nữ vương cũng im lặng một lúc lâu không lên tiếng, xoay người đi vào trong.
Không bao lâu, xe cứu thương tới đem người bị thương mang đi, trong sân lại khôi phục yên tĩnh.
Ngày hôm sau khoảng hơn 10 giờ sáng, tên chủ nhà lại tới nữa.
Lúc này hắn không đi tìm Quỷ Quốc nữ vương gây phiền toái, mà đến nhà Du Thanh Vi ấn chuông cửa.
Du Thanh Vi kêu Lý Tiểu Thất mời tay chủ nhà vào trong, trực tiếp hỏi rõ ý đồ đến đây của hắn.
Chủ nhà chắp tay xin lỗi, nói: “Không nhìn ra ngài là cao nhân, ngài đại nhân đại lượng không chấp nhặt với tiểu nhân.

Căn nhà của tôi ngài nếu muốn mua thì chỉ cần ra giá, giá cả thích hợp hết thảy đều dễ nói.”
Du Thanh Vi bị tay chủ nhà chọc cho vui vẻ, nàng nói: “Thành thật nói cho ngài biết, nếu lúc trước ngài muốn bán, tôi mua lại thì chỉ cần hủy đi bức tường ở giữa là được, sẵn tiện xây lên tường phong thủy mới đem căn nhà đó vây lại.

Nhưng mà hiện tại hai căn nhà của tôi đều đã bố trí xong xuôi phong thủy pháp trận rồi, một bức tường kim cương phong thủy dày hơn nửa mét cũng đã xây xong, nếu bây giờ tôi mua lại căn nhà của ngài thì cũng không dùng được gì, bởi vì đã có tường phong thủy ngăn cách ở giữa.

Nếu tôi hủy đi tường phong thủy thì sẽ ảnh hưởng phong thủy pháp trận bên trong nhà tôi, giá cả để mua tài liệu xây dựng phong thủy pháp trận trong sân nhà tôi cũng không hề rẻ hơn căn nhà của ngài chút nào đâu.” Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi biết, ngài nhất định nghĩ rằng vị ở bên kia là do tôi mời tới, mục đích là muốn mua lại căn nhà của ngài.

Nhưng mà, nếu ngài đã tới thì tôi cũng không để ngài về tay không.” Nàng chỉ tay lên bàn trà, nói: “Chồng 200 ngàn tệ, tôi sẽ nói cho ngài mấy câu.”
Chủ nhà cứng đờ, cơ bắp trên mặt căng chặt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34: C34: Chương 34

Một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi diện mạo nho nhã đi cùng với chủ nhà khẽ đẩy hắn một cái, nháy mắt với hắn.
Chủ nhà đau lòng hỏi: “Chuyển khoản được không?”
Du Thanh Vi nói: “Được, nhưng mà lúc chuyển khoản nhớ ghi rõ đây là phí tư vấn, chuyển đến tài khoản văn phòng phong thủy của tôi.” Nàng nói xong liền báo số tài khoản cho tay chủ nhà.
Chủ nhà nghe theo lời Du Thanh Vi, chuyển qua 200 ngàn.
Du Thanh Vi thu tiền, kéo ngăn kéo dưới bàn trà, lấy ra giấy ghi chú, viết một cái địa chỉ rồi nói: “Đi đến địa chỉ này, tìm đại chưởng quầy của Hi Nhan Các, mua một bộ tam sinh nghi thức tế lễ tối cao.

Ông mua đủ đồ vật thì đưa đến nhà kế bên tìm Quỷ Quốc nữ vương, nói lời xin lỗi chân thành tặng lễ cho nàng ta, căn nhà của ông trên cơ bản là có thể lấy lại được, nhưng mà đừng hi vọng có thể lấy lại ngay lập tức.

Có việc gì ngồi xuống thương lượng với nhau, đừng quấy rối, bọn họ không phải là người mà ông có thể gây khó xử được.” Nàng nói xong liền nhìn thấy Quỷ Quốc nữ vương lảo đảo lắc lư đi vào nhà nàng.
Chủ nhà: “….”
Du Thanh Vi: “….”
Quỷ Quốc nữ vương nhìn tay chủ nhà rồi nói với Du Thanh Vi: “Tôi cứ thắc mắc sao lỗ tai mình lại nóng như vậy, nguyên lại là cô em ở sau lưng nói xấu tôi.” Nàng ta nói xong liền nằm lên ghế sofa, tiện tay chộp lấy một quả táo gặm chơi, hỏi: “Cô em biết xếp người giấy không? Loại để cho quỷ bám vào, có thể hoạt động vào ban ngày ở địa giới dương gian ấy.”
Du Thanh Vi nhìn nhìn ra ngoài cổng lớn, hỏi: “Cô vào đây bằng cách nào?”
Quỷ Quốc nữ vương chỉ ra ngoài cổng, nói: “Cổng không đóng kín nên tôi vào nha.

Tôi đang hỏi cô em mà, biết xếp người giấy không?”
Du Thanh Vi đáp: “Không biết.”
Quỷ Quốc nữ vương mắt trợn trắng, nói: “Cô em như vậy mà cũng làm được nghề Âm Dương phong thủy à? Tới xếp người giấy cũng không biết.”
Du Thanh Vi liếc Quỷ Quốc nữ vương một cái, nói: “Nếu cô ngại ở nhà kế bên không thuận tiện thì có thể dọn đến miếu Thành Hoàng, nơi đó còn có nhang đèn để ăn.”
Quỷ Quốc nữ vương lười biếng đáp: “Cũng không phải là nhang đèn cung phụng cho bổn vương, bổn vương nếu dọn đến miếu Thành Hoàng chẳng lẽ là đi dòm miệng sao, hay là muốn bổn vương đi cướp nhang đèn của Thành Hoàng? Tốt xấu gì ông ta cũng là Thành Hoàng của một châu, thủ hạ có 30 ngàn quỷ binh, cai quản 108 vị Thành Hoàng cấp huyện, mỗi vị Thành Hoàng huyện lại có 3000 quỷ binh, cộng với 30 ngàn binh chủ lực, hơn nữa ông ta còn biết thuật ngự quỷ triệu tới du hồn dã quỷ xung quanh, bổn vương chỉ mang theo có một đội hộ vệ đi ra cửa, nếu đánh lên tới cũng thực có hại nha.”
Du Thanh Vi nghe Quỷ Quốc nữ vương tính toán một hồi, thực hoài nghi Quỷ Quốc nữ vương có phải hay không đã từng có tâm tư đi đánh cướp nhang đèn của Thành Hoàng gia.

Nàng nhìn Quỷ Quốc nữ vương một lúc lâu mới lên tiếng: “Chuyện xếp người giấy thôi mà cũng phải phiền đến nữ vương bệ hạ lo lắng à?”
Quỷ Quốc nữ vương ném hạt táo vào thùng rác, phun ra một đoàn dương hỏa, với tay xé một túi thịt khô rồi nói: “Xếp người giấy để làm thị tỳ hầu hạ cho bổn vương, phải xếp sao cho mỹ diễm xinh đẹp cao quý, giao cho người khác làm bổn vương không yên tâm, bổn vương phải đích thân nhìn chằm chằm mới được.”
Du Thanh Vi thấy Quỷ Quốc nữ vương đến nhà mình liền ăn không dứt miệng, thực hoài nghi Quỷ Quốc không có cái gì để ăn.
Quỷ Quốc nữ vương thấy Du Thanh Vi nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay mình, nàng ta liếc Du Thanh Vi mấy cái, rất hào phóng bẻ một miếng thịt nhỏ xíu đưa cho Du Thanh Vi: “Bổn vương thưởng cho cô em.”
Du Thanh Vi nhìn bàn tay đẹp như ngọc, móng tay dài ngoằng phiếm hàn quang của Quỷ Quốc nữ vương, nói: “Cảm tạ, bệ hạ tự mình hưởng dụng đi.”
Quỷ Quốc nữ vương nghe vậy liền chuyên tâm càn quét đồ ăn vặt và trái cây đặt trên bàn trà, ăn xong xuôi chán chê mới đứng dậy nói: “Hôm nào bổn vương lại đến bái phỏng.” sau đó đi mất.
Du Thanh Vi nhìn thùng rác tràn đầy hạt của các loại trái cây, vỏ kẹo và vỏ đồ ăn vặt, nghiêm trọng hoài nghi Quỷ Quốc nữ vương đây là tới ăn chực.
Chủ nhà nhìn chằm Du Thanh Vi không chớp mắt, ánh mắt kia, phá lệ vi diệu.
Du Thanh Vi xoa xoa cái trán, nói: “Tôi cảm thấy nếu ngài cấp cho vị vừa rồi một bàn nghi thức tam sinh tế lễ, phỏng chừng nàng ta sẽ trả lại nhà cho ngài.”
Chủ nhà gật đầu, nói lời cảm ơn, cất tờ giấy ghi chú Du Thanh Vi đưa rồi mang theo cậu em vợ đứng dậy ra về..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.