Trước lời tuyên bố đanh thép của anh, bà Thái Hương chẳng có động tĩnh bất ngờ nào. Dáng vẻ bà hờ hững không đổi.
Anh hiểu. Trong mắt bà, anh là một cậu trai mới yêu. Đang say đắm với mối tình đầu. Mà kẻ sa lưới tình thì chẳng bao giờ hiểu mình đang nói nhăng cuội gì.
Lúc này ở trong quán café, Phượng đã đón khay bánh ngọt từ tay nhân viên bếp, từ tốn đi về phía cửa quán café.
Anh trầm giọng vững vàng.
“Mẹ có thể không tin, nhưng thời gian khó khăn nhất chúng con đã vượt qua rồi. Con khẳng định bằng toàn bộ lý trí của mình, trên đời này không còn ai hợp với con hơn Phượng.”
Anh nâng mắt, Phượng bước qua cánh cửa kính, đi về phía bàn trà. Ánh mắt họ gặp nhau giữa không trung. Cô không biết anh và mẹ đang thảo luận gì, theo phản xạ nhe răng cười với anh từ xa.
Anh mỉm cười đón ánh nhìn của cô. Mắt anh không rời khỏi cô đang lại gần phía mình, miệng vẫn trả lời mẹ.
“Gặp được cô ấy, là may mắn đời này của con.”
Phượng vừa bước về bàn liền nghe thấy câu này. Cô lập tức hóa đá.
Anh đứng dậy, đón lấy khay bánh trong tay cô, đặt xuống bàn trà. Rồi vô cùng tự nhiên nắm lấy bàn tay cô thay cho đĩa bánh. Trước mặt người phụ nữ nổi tiếng lạnh lùng, anh giữ vững lập trường.
“Con sẽ vô cùng hạnh phúc nếu nhận được sự ủng hộ của mẹ.”
Nói xong lời cuối này, anh không thuyết phục thêm nữa. Chỉ từng ấy là đủ để bà Thái Hương hiểu quan điểm của anh.
“Sẽ vô cùng hạnh phúc nếu nhận được sự ủng hộ của mẹ”. Nếu bà không ủng hộ, cũng chẳng ảnh hưởng tới quyết định của anh. Anh sẵn sàng kháng chiến tới cùng.
Thái Hương hơi nhấc cằm nhìn cậu con trai đang bênh vực người yêu. Vô cùng khéo kéo. Không sửng cồ gây chiến giữa mẹ và người yêu. Anh tinh ý chọn lựa lời nói, không để Phượng phát giác ra mẹ anh không hài lòng với mình. Đồng thời dùng thái độ quyết liệt, nhưng không quá gay gắt để bộc bạch rõ ràng thái độ quyết chiến.
Bảo vệ người yêu mọi đường.
Mà thậm chí cô người yêu ấy còn chẳng hề hay biết.
Thái Hương thực sự muốn đưa tay day trán. Ai dám nói con trai bà trời sinh lãnh đạm? Chẳng qua từ trước đến nay chưa xuất hiện thứ gì đáng để anh quyết tâm giành lấy.
Trước mắt Phượng, không khí nãy giờ vô cùng hòa nhã. Thái Hương nhẹ nhàng với cô. Không hỏi han, bới móc đời tư như thể nhà điều tra nhân khẩu học – giống bất cứ bà cô lần đầu gặp người yêu của con.
Ở tình cảnh ôn hòa này, nếu bà Thái Hương tỏ ra gay gắt chia rẽ hai người thì trong mắt Phượng bà chẳng khác nào mụ già chợ búa dở hơi vô lý.
Cậu con trai vừa khéo léo đánh lén bà. Khi bà phát giác ra thì sự đã rồi.
Phượng lờ mờ nhận ra bầu không khí có chút kỳ lạ. Nhưng điểm bất thường nằm ở đâu thì cô không nắm bắt được.
Đúng lúc này, điện thoại của Thái Hương rung lên.
Bà cầm điện thoại lên, nhìn số gọi đến rồi hòa nhã nói.
“Các phu nhân đang tìm mẹ. Mẹ nên về gặp họ.”
Phượng cảm thấy mẹ người yêu du lịch cùng thành phố với họ, bỏ mặc bà mà tung tẩy đi chơi riêng thì hơi thiếu lễ phép. Cô liền hỏi bà Thái Hương ở khách sạn nào, gợi ý việc đồng hành với bà.
Thái Hương thoáng ngạc nhiên, không ngờ Phượng lại tự đề cử. Quả nhiên nghé con không sợ cọp. Chỉ có kẻ ngoại đạo chẳng mấy nghe tới danh tiếng của Thái Hương mới dám tiến cử bản thân như thế. Còn các hoàng hoa khuê nữ khác, dù mê mệt con trai bà đến đâu cũng không dám bám lấy bà để nịnh bợ.
Bà Thái Hương nở một nụ cười hiếm hoi.
“Cô và các phu nhân còn lịch trình ở thành phố khác. Hai con tiếp tục tận hưởng chuyến du lịch.”
Nói xong bà đeo lên cặp kính râm đen. Dưới đôi mắt kính tối ấy, việc đoán tâm tư của bà càng thêm bất khả thi.
Anh chào bà một cách lễ độ. Còn Phượng vẫy tay tạm biệt ríu rít.
Khi bà Thái Hương đi xa rồi, anh thấy cô thở phào một cái, rồi quay lại túm chặt lấy vạt áo anh. Cô mím môi ngửa đầu nhìn anh. Trông tội nghiệp như đứa trẻ.
Anh lo lắng nâng mặt cô, hỏi.
“Sao vậy?”
Cô bặm môi chặt hơn, mắt cứ nhìn về phía bà Thái Hương vừa rời đi. Sợ cô nhìn ra điểm bất thường nào, anh càng gặng hỏi kỹ hơn. Cuối cùng, anh thấy cô ấm ức.
“Nhà anh toàn mỹ nhân vậy, em sợ mình sẽ làm giảm chất lượng gen của nhà anh xuống mất.”
Nghe thấy lời trái khoáy của cô, biết được cô vẫn trong trạng thái ngớ ngẩn thông thường. Đến lượt anh thở phào. Anh bẹo má cô.
“Không sao, tôi cho phép.”
Phượng ngửa đầu r.ên rỉ.
“Anh nói xem, có phải bố anh cũng là một quý ông anh tuấn hay không? Cả nhà anh đều đẹp như ngôi sao màn bạc phải không? Ôi trời ơi, ngày trước Lileen bảo em là “đỉa đeo chân hạc” quả không sai mà.”
Anh nhíu mày, dùng ngón tay kẹp đôi môi đang nói loạn của cô lại. Anh nói.
“Gặp kẻ nói bậy, em cứ thẳng tay xử lý. Không cần nể mặt.”
Quả là một lời mạnh bạo hiếm có từ người khiêm tốn như anh.
Nghe anh nói, mắt cô sáng lên trong thoáng chốc rồi cụp thấp. Cô không quẫy mà cứ đứng đó kêu ư ử. Hàng lông mày rủ xuống ủ dột đáng thương. Anh không nỡ, đành thả tay ra.
Cô thở dài thườn thượt.
“Không cần ai nói, em cũng tự cảm thấy mình trèo cao.”
—
Thái độ của Phượng trở nên kỳ lạ. Nhạy bén đã trở thành bản năng của Phượng. Cô rất giỏi lần ra điểm mấu chốt trong các cuộc hội thoại ẩn ý kiểu này.
Có khi nào, cô đã phát hiện ra điều gì?
Anh bỗng lo lắng. Trước khi cô bên anh, anh từng chứng kiến cô táo bạo sẵn sàng so găng, ăn miếng trả miếng với bất cứ kẻ nào dám gây sự với cô. Cô mắng đến mức ba cô ong lăn ra khóc giữa tiệc sinh nhật của Minh. Đấu tay đôi với Hoàng Anh, chấp cô ta dùng hung khí. Một mình tay không tấc sắt đối đầu với cả nhóm lưu manh toàn đàn ông. Ngổ ngáo không ai bằng.
Nhưng một khi cô bước vào thế giới của anh, sẽ xuất hiện lắm kẻ dù có thù ghét tới đâu cô cũng không thể đụng vào.
Lời đánh giá tự hạ thấp bản thân của cô khiến anh phải suy nghĩ. Anh có thể bênh vực cô khi kẻ thù trước mắt, không thể chắn điều tiếng lọt vào tai cô được.
Lo sợ không hòa nhập được với thế giới của anh – đây là lý do đầu bảng gây nhiễu loạn tình cảm của họ. Trước kia cô chần chừ, không dám trao trọn tình cảm cho anh cũng bởi khoảng cách xã hội giữa hai người. Đến tận bây giờ, nó vẫn là mối đe dọa hàng đầu. Cô và anh chỉ vờ quên đi thôi.
Anh không muốn điều bà Thái Hương vừa dự đoán diễn ra. Rằng cô sẽ tự hao mòn, kiệt quệ trong thế giới hào môn chẳng tồn tại tình yêu. Phải biết là, bà Thái Hương hiếm khi nhầm lẫn.
Anh lúng túng, chưa biết phải khiến cô an tâm thế nào thì đột nhiên Phượng nhảy chồm lên người anh. Hai cánh tay cô đeo lên cổ anh, hệt như khỉ con trèo cây. Hành động đột ngột của cô khiến anh hơi ngửa người ra sau để giữ thăng bằng. Hai tay theo phản xạ ôm eo Phượng để cô không ngã.
Lúc này anh mới phát hiện ra ánh mắt cô sáng rực, miệng cười tươi rói, nào thấy ưu sầu tí nào.
Cô híp mắt.
“Công cuộc trèo cao thất bại thì chuyển sang ghen tức với em. Anh thấy bọn họ có ngớ ngẩn không?”
Anh nhìn đôi mắt lúng liếng của cô, bật cười.
“Phải. Bọn họ vô cùng nực cười. Người luôn lo được mất là tôi, tại sao bọn họ cứ phủ nhận nỗ lực theo đuổi của tôi nhỉ?”
Cô lắc lư chân ngúng nguẩy.
“Đúng ha.”
Anh đặt cô xuống, ra vẻ nghiêm túc răn dạy.
“Tôi nhận được cái gật đầu của em thật chẳng dễ. Vì thế, nếu bất cứ tên đàn ông bất chính nào dò hỏi, em phải trả lời to, rõ ràng “Tôi có người yêu rồi”, nghe chưa?”
Phượng nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
“Cái này… có phải lạc đề rồi không?”
Anh bày ra vẻ mặt não nề.
“Bây giờ một mét vuông chín đạo tặc. Tài sản giá trị nhất của tôi chỉ có một cô người yêu, không phòng trộm làm sao được.”
“Ơ…”
“Nói tôi nghe, em có làm được không?”
“Làm…làm gì?”
“Giúp tôi bảo vệ một người. Tôi có một cô người yêu, đầu óc lúc nào cũng như trên mây. Hẳn cô ấy là người trời ngã xuống nhân gian, chứ bình thường làm gì có ai ngờ nghệch đến vậy.
Người yêu tôi ngốc tới mức không biết bản thân cuốn hút thế nào. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến lòng người điên đảo. Vì thế, em phải giúp tôi.
Gặp gã nào tán tỉnh, em phải hô “Tôi có người yêu rồi”. To và rõ ràng. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần. Đến khi nào đuổi được hắn thì thôi.
Vì người yêu tôi rất tốt, nên lắm kẻ xấu ghen tị với cô ấy. Em phải cập nhật cho tôi mọi lúc, tình trạng cô ấy như thế nào. Có buồn không? Có đói không? Có ai bắt nạt người yêu tôi không?
Người yêu là thứ tôi thương nhất. Đến mức trở thành chấp niệm trong lòng tôi.
Vì thế, em có thể giúp tôi chăm sóc cho người này không?”
Khi anh nói những lời này, anh nắm tay cô, nói thật chậm. Với mỗi chữ thốt ra, ánh mắt đắm chìm sâu hơn vào đáy mắt cô. Đến những lời cuối, da mặt cô nóng lên như sắp bỏng. Hốc mắt hơi cay.
Cô sụt sịt.
“Đồ ngốc, đừng làm em xúc động giữa phố.”
Anh ôm chầm lấy cô, giấu gương mặt cô vào trong lòng mình.
“Giờ không ai thấy nữa rồi.”
Cô từ từ vòng tay qua hông anh.
Anh thở dài thỏa mãn.
“Giá mà thời gian dừng lại ngay lúc này, cho tôi được ôm em mãi.”
Nếu có một điều anh hiểu về mẹ, là bất cứ cử chỉ, hay lời nói của bà đều có dụng ý sâu xa. Có những ám chỉ người ta có thể hiểu ngay. Hoặc lắm lúc họ chợt ngỡ ngàng phát giác tại một ngày xa xôi nào đó.
Ví như hôm nay, cô gái trong lòng anh sẽ không hiểu được rằng thái độ hòa nhã bà Thái Hương dành cho mình là để cô thiếu cảnh giác và bỏ xuống đề phòng với bà. Thái Hương không cần tra hỏi Phượng bất cứ điều gì hết. Vì chỉ trong vài phút gặp mặt, bà có thể dễ dàng đọc vị kẻ đối diện. Đối với Thái Hương, tất cả đều là một quyển sách mở.
Hơn nữa, Thái Hương không quan tâm hỏi han về gia cảnh Phượng. Bởi bà muốn tỏ thái độ rằng mối quan hệ của anh và cô vốn chẳng đủ nghiêm túc để trưởng bối bận tâm. Cô chưa phát hiện ngay lúc này. Nhưng sớm muộn gì cũng nhận ra.
Dẫu vậy, chẳng biết thái độ ấy là đang thể hiện cho Phượng biết, hay đang nói cho anh nghe. Hoặc cũng có thể là một mũi tên trúng hai đích.