Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 79: C79: Đánh ngươi đó sao nào



Sắc mặt Phượng Chỉ U lạnh lùng đến cực điểm, chưa bao giờ mất bình tĩnh như lúc nãy. Ngô Lệ Lệ khẽ run lên, nhưng lại nghĩ đây chẳng qua Phượng Chỉ U là đang ra vẻ mà thôi, trong lòng cười lạnh không ngừng, mặc kệ mọi người mà nhìn chằm chằm nàng, giở giọng khinh bỉ nói:

“Kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, cả thôn cũng chỉ có ngươi…”

Nàng ta còn chưa kịp nói xong, đã thấy Phượng Chỉ U tới gần, cánh tay vung lên.

Ngay sau đó là!

Một tiếng bạt tai thanh thúy rõ ràng truyền vào tới tai mọi người.

“A!”

Ngô Lệ Lệ hét lên, trong nháy mắt trên khuôn mặt nhỏ của nàng ta liền xuất hiện dấu tay đỏ ửng, nàng ta đau đớn lấy tay che mặt, nàng ta đã bị đánh đến mơ hồ.

Thậm chí ngay cả những tiếng động xung quanh, nàng ta cũng không còn nghe thấy.

Thôn dân đều hơi sững sờ há hốc mồm.

Không biết qua thời gian bao lâu, Ngô Lệ Lệ mới từ từ tỉnh táo lại, nàng ta không thể tin nhìn Phượng Chỉ U: “Ngươi…… Ngươi lại dám đánh ta!”

Ánh mắt sắc bén của Phượng Chỉ U nhìn thẳng nàng ta, chẳng qua lời nói ra lại làm cho người ta không thể tin được: “Đánh ngươi đó, sao nào?”

Tốc độ nói còn chậm rãi, từng chữ đều được nàng nhấn mạnh vô cùng rõ ràng.

Hai mắt mọi người trừng lớn, đây có phải là quá kiêu ngạo rồi không?

Tuy rằng Phượng Chỉ U trước nay đều không quá nhiệt tình, nhưng nói thế nào cũng là một người ôn hòa, nhưng hiện tại, đây… đây là tình huống gì?

Đau quá! Đau muốn chết!

Nước mắt Ngô Lệ Lệ không ngừng rơi xuống, đây cũng không phải nhục nhã mà khóc, mà là vì bị đánh đau mới không nhịn được mà khóc.

Nhưng lửa giận trong lòng nàng ta lại càng không ngừng dâng lên, dựa vào cái gì! Phượng Chỉ U là thứ gì mà dám đánh nàng?!

Nàng ta một tay che mặt của mình, rống lớn: “Đánh ta à?! Dựa vào cái gì ngươi nói đánh ta thì có thể đánh ta? Nhiều người đang nhìn đấy, vậy mà ngươi dám ra tay với một khuê nữ như ta, về sau Ngô Lệ Lệ ta ở trong thôn còn thế nào sống nữa, mọi người làm chứng cho ta, nàng ta một không phải thân thích của ta, hai không phải trưởng bối của ta, dựa vào cái gì mà nàng ta có thể đánh ta? Đã vậy còn làm như đúng lý hợp tình mà đánh ta?!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 28: Bộ mặt thật

Nếu không phải nàng ta hơi sợ ánh mắt sắc bén kia của Phượng Chỉ U, nàng ta đã sớm trở tay đánh trả, lúc này cho dù nàng ta bị đánh đến không còn tỉnh táo, nhưng cũng không dám nói gì quá mức với Phượng Chỉ U, nhưng nhiều người nhìn như vậy, nàng ta thật sự không cam lòng nhận thua.

Lúc nói chuyện, Ngô Lệ Lệ thả bàn tay che mặt xuống.

Dấu vết năm ngón tay trên mặt dĩ nhiên so với lúc nãy đã rõ ràng hơn không ít, mọi người đều cảm thấy hơi không đành lòng.

Một vị phụ nhân bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:

“Chỉ U à, mặc dù Lệ Lệ nói chuyện không dễ nghe chút nào, nhưng là tính tình của nàng ta chính là như vậy, một cái bạt tai này của ngươi, có phải…”

Bà ta cũng không tiện nói thêm, chẳng qua ý tứ đã rất rõ ràng, mà một nam nhân nhìn trúng Ngô Lệ Lệ đã lâu, cũng mặc kệ đúng sai, lên tiếng phụ họa nói:

“Đúng đó, cái bạt tai này của ngươi có phải quá phận rồi không, giống như Lệ Lệ nói, ngươi không phải trưởng bối của nàng, cũng không phải thân thích của nàng, hơn nữa nàng còn lớn hơn ngươi hai tuổi, cũng xem như là tỷ tỷ ngươi, ngươi cũng phải gọi người ta một tiếng tỷ tỷ, nào có đạo lý muội muội ở trước mặt mọi người đánh tỷ tỷ bạt tai bao giờ?”

Người người mở miệng đều là chất vấn, Phượng Chỉ U đảo ánh mắt lạnh lùng sang hắn ta, như cười như không nhìn hắn ta: “Tỷ muội?”

Chỉ hai chữ, lại hết sức châm chọc, sắc mặt nam nhân nọ nhất thời khó coi vài phần: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Phượng Chỉ U cười khinh thường: “Nếu như ta có tỷ tỷ như vậy, không bằng ta chết đi cho rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 47

Vốn là trong lòng Ngô Lệ Lệ còn bừng bừng lửa giận, nhưng nghe thấy có người đứng về phía mình, lá gan của nàng ta cũng lớn hơn không ít, hơn nữa Phượng Chỉ U nói ra lời khinh thường kia, nàng ta đã không còn kìm chế được nữa, hung hăng chỉ vào mặt Phượng Chỉ U: “Không bằng ngươi chết đi cho rồi? Ta thà rằng làm súc vật mười đời, cũng không bao giờ đồng ý làm tỷ muội với ngươi! Phượng Chỉ U, ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng… Á!”

Còn chưa kịp nói xong, Phượng Chỉ U lại lần nữa giơ tay lên, giáng cho nàng ta cái bạt tai thứ hai, Phượng Chỉ U như cười như không, nghe tiếng thét chói tai của Ngô Lệ Lệ, nàng lại lơ đễnh, rất thỏa mãn mà nói: “Như vậy mới cân bằng.”

Nhìn hai má của Ngô Lệ Lệ đều in hằn năm tay rõ ràng, một thân thích của Ngô Lệ Lệ đứng bên xem nãy giờ thật sự là nhìn không nổi nữa.

Cô cô của Ngô Lệ Lệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Phượng Chỉ U ngươi có tiền thì có thể tùy tiện đánh người?! Cũng quá đáng lắm rồi, chẳng lẽ ngươi tự cho mình là đứng đầu thôn Liên Hoa này sao!?”

“Một tiểu bối như Ngô Lệ Lệ lại nói chuyện vô lễ với tổ mẫu ta như vậy, sao bà không nói nàng ta quá đáng? Ta mới tát nàng hai cái, bà đã không nhịn được?”

Phụ nhân kia nhất thời bị nói cho nghẹn lời, thậm chí sắc mặt đều khó coi hẳn lên, bà ta cắn răng, nghĩ đến cái gì lại nói: “Cho dù thế nào đi nữa, các ngươi có thể từ từ nói chuyện, ngươi đánh người chính là không đúng rồi!”

Vừa nói đến câu cuối cùng, khí thế của phụ nhân đó cũng mạnh mẽ hơn không ít.

Mà Liễu Quế Lan đứng bên cạnh xem nãy giờ, bỗng như bừng tỉnh, thì ra nha đầu kia đánh Ngô Lệ Lệ đều là vì mình?

Không nghĩ tới thời gian dài bà không ở nhà, nha đầu này vậy mà đã biến thành một người ngoài lạnh trong ấm rồi, xem ra trong lòng Phượng Chỉ U vẫn có tổ mẫu là bà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 360: Ăn hôi

Lão thái bà vừa định lên tiếng bảo vệ tôn nữ một chút, dù sao vừa rồi nàng cũng bị tức giận không nhẹ, không ngờ Phượng Chỉ U lại khẽ cười ra tiếng: “Thật ngại quá, trong mắt ta động miệng không bằng trực tiếp động thủ, ít nhất bà xem, có phải nàng ta đã không dám mắng tổ mẫu ta nữa rồi không?”

Giọng nói nàng trong trẻo nhẹ nhàng, nhưng người nghe vào cũng cảm thấy chân chân thật thật, Ngô Lệ Lệ nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nhưng lại không dám nói một chữ, tốc độ Phượng Chỉ U quá nhanh, cái tát thứ hai mặc dù nàng ta có sự chuẩn bị, nhưng vẫn không thể né tránh, nàng ta sợ, nếu như lại mở miệng nói gì nữa, có phải còn bị đánh nữa không.

Chết tiệt!

Ngô Lệ Lệ càng nghĩ càng không nhịn được, giơ tay lên muốn đánh về phía mặt Phượng Chỉ U, chỉ là không nghĩ rằng Phượng Chỉ U không những không tránh, mà còn dễ dàng bắt được cổ tay của nàng ta dùng sức bóp chặt.

“A! Đau! Buông ra!”

Sắc mặt Ngô Lệ Lệ càng ngày càng khó coi, bởi vì Phượng Chỉ U dùng sức, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đau đớn vặn vẹo dữ tợn, hơn nữa vết hằn bàn tay hai bên mặt càng đỏ lên rõ ràng, làm cho người ta có chút không nhìn nổi.

Ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Chỉ U nhìn chằm chằm nàng ta: “Ngô Lệ Lệ, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì để đấu với ta?”

Nói rồi, lực đạo trên tay nàng lại tăng thêm không ít, Ngô Lệ Lệ khóc thét, cũng không có tâm tư đáp trả nữa.

Cô cô của Ngô Lệ Lệ đau lòng cháu gái, vội chạy lên, kéo tay Phượng Chỉ U ra, nhưng một thôn phụ nàng thường xuyên làm việc đồng áng như bà ta, lại không làm gì được tiểu nha đầu này, bà ta tức giận hô to: “Ngươi mau buông ra a! Ngươi đã giáo huấn nàng ta đủ rồi, còn muốn làm gì nữa?”

“Đúng vậy, Chỉ U nha đầu, như vậy là được rồi……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.