385
Ngày tám tháng chạp, lễ Tịch Bát. Theo phong tục của Đại Càn, vào ngày này phải ăn cháo Tịch Bát. Sáng sớm, khi mà làn khói từ nhà nhà hộ hộ bốc lên, mùi cháo Tịch Bát thơm ngát cũng dần bay đi, giờ khắc này dường như tràn ngập hương vị ngày Tết.
Hôm qua có tuyết rơi, nhưng hôm nay bầu trời lại quang đãng. Đường Vĩnh An ở Thượng Kinh hôm nay rực rỡ sắc màu, hai bên đường đều chật kín người, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng.
Hôm nay, tướng sĩ đánh bại Nhu Lợi quốc khải hoàn hồi kinh, mọi người ai cũng muốn xem qua phong thái. Đặc biệt là Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài, người đã trở về từ cõi chết.
Hôm nay, Hoàng đế dẫn theo triều thần và hàng trăm quan viên, đã đứng chờ trước của thành Thượng Kinh từ sớm, nghênh đón anh hùng khải hoàn trở về.
Hôm qua Đường Thư Nghi đã đặt một vị trí ở một trà lâu ở đường Vĩnh An, thuận tiện cho Tiêu Ngọc Châu ngay lập tức thấy cha mình.
Giờ Thìn một khắc, Hoàng đế đang đứng ở cổng thành, từ xa nhìn thấy một lá cờ tung bay trong gió, bên trên in một chữ Tiêu lớn. Sau đó là tiếng vó ngựa từ xa đến gần. Trong lòng Hoàng đế có chút hưng phấn, cũng có chút lo lắng.
Sáp nhập Nhu Lợi quốc là thành tựu lớn nhất trong thời gian y tại vị, bây giờ những tướng sĩ vì y tạo ra chiến công to lớn như vậy sắp trở về, lòng y cuồn cuộn sóng ngầm. Đồng thời, y cũng không biết liệu sau bốn năm Tiêu Hoài có giống như trước kia hay không, liệu có mạnh hơn trước hay không, chuyện này khiến y có chút lo lắng.
Thân ảnh trên người mang khôi giáp, cưỡi ngựa ngẩng cao đầu càng lúc càng gần, Hoàng đế nheo mắt nhìn, vừa nhìn liền thấy một nam tử đứng giữa dẫn đầu, trên người hắn mang khôi giáp màu bạc, một tay cầm dây cương, tay kia cầm thanh trường đao Yển Nguyệt, thân hình cao lớn nhìn về phía trước, uy phong lẫm liệt như một vị thần binh.
Mặc dù hai người cách nhau mấy chục mét, nhưng Hoàng đế dường như đã cảm nhận được khí thế bức người cùng ánh mắt sắc bén của đối phương. Người này không phải là Tiêu Hoài thì còn là ai vào đây?
Hoàng đế khẽ siết chặt nắm đấm, điều chỉnh biểu cảm, bắt bản thân nở một nụ cười. Mà giờ khắc này, Tiêu Hoài đã dẫn quân lên phía trước, chỉ thấy bàn tay cầm trường đao Yển Nguyệt giơ cao lên trời, tướng sĩ phía sau dừng lại bước chân.
Hắn xoay người xuống ngựa, đưa trường đao trong tay cho tướng sĩ bên người, sau đó từng bước từng bước dọc thảm đỏ đi về phía Hoàng đế.
Dáng người hắn cao lớn, bước chân vững vàng, huỵch, huỵch, huỵch, nhất thời tiếng bước chân như đánh vào trái tim Hoàng đế, khi Tiêu Hoài càng ngày càng gần, nhịp tim của y đập càng lúc càng nhanh.
Chỉ thấy Tiêu Hoài dừng lại, sau đó giơ tay lên, chỉ về phía trước quát lớn một tiếng: “Bắt lấy!”
Tiếng quát của hắn như trời giáng thiên lôi, khiến Hoàng đế, triều thần và ngự lâm quân nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, mà đúng lúc này, hai vị tướng lĩnh phía sau Tiêu Hoài vội vàng tiến về phía Hoàng đế và triều thần.
Tốc độ của hai người bọn họ quá nhanh, nhanh tới mức cả ngự lâm quân cũng không kịp phản ứng, nhanh tới mức khi hai người lao về phía Hoàng đế, y sợ tới mức ngã xuống đất.
Nhưng hai vị tướng sĩ lại lướt qua Hoàng đế, bắt lấy Thái phó đứng sau lưng Hoàng đế, hai người một trái một phải kẹp lấy Thái phó, sau đó dùng sức ấn mạnh, Thái phó quỳ sụp trên mặt đất.
Lúc này, tất cả mọi người mới phản ứng lại. Tiêu Khang Thịnh vội vàng đỡ Hoàng đế dậy, Hoàng đế cũng không quan tâm đ ến chuyện gì khác, giơ tay chỉ vào Tiêu Hoài nói: “Thiên…”
“Thần Tiêu Hoài dẫn tướng lĩnh công đánh Nhu Lợi quốc hồi triều, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Tiêu Hoài quỳ trên mặt đất, cúi đầu, tướng sĩ phía sau hắn cũng xuống ngựa quỳ trên mặt đất, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Cục tức trong cổ họng Hoàng đế lên không được xuống cũng chẳng xong, tức giận muốn phát ti3t nhưng lại chẳng biết nên phát ti3t như thế nào. Lúc này, lại thấy Tiêu Hoài đứng thẳng lên nói: “Thần thấy tặc tử cấu kết với địch phản quốc ở ngay sau người Hoàng thượng, lo lắng an nguy của ngài, nhất thời nóng lòng cứu giá, mong Hoàng thượng tha thứ.”
“Ngươi…. Ngươi nói…”
Hoàng đế quay đầu nhìn Thái phó đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt không thể tin được, y lại nhìn Tiêu Hoài nói: “Tiêu ái khanh, ngươi nói Thái phó hợp tác với địch nhân, phạm tội phản quốc?”
“Đúng vậy.” Tiêu Hoài vừa nói vừa lấy ra một chồng thư từ, hai tay dâng lên.
Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi tới, nhận lấy chồng thư đưa cho Hoàng đế. Hoàng đế cầm thư trong tay, đếm đại khái cũng phải mười mấy bức.
Y tuỳ tiện cầm lấy một bức thư từ trong sấp dày đó mở ra, quét mắt đọc xong, sau đó tức giận quay đầu lại nhìn Thái phó đang quỳ trên mặt đất, nói: “Ta không bạc đãi ngươi, không bạc đãi Khương gia ngươi, đây là cách ngươi báo đáp trẫm sao?”
“Bị oan, thần bị oan!” Dưới thời tiết âm mười độ, nhưng Thái phó lại đổ đầy mồ hôi lạnh, chật vật hét lên mình oan uổng.
Hoàng đế nheo mắt nhìn Thái phó, y tất nhiên không tin lời nói của Thái phó. Chữ viết tay trong những bức thư này rõ ràng là của Thái phó.
“Hoàng thượng, chúng ta về cung trước đi.” Tiêu Khang Thịnh nhỏ giọng nói với hoàng đế.
Hoàng đế lại thâm trầm nhìn Thái phó, sau đó quay đầu lại nhìn Tiêu Hoài nói: “Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài dẫn quân đánh hạ Nhu Lợi quốc, công khắc thiên thu, các ngươi đều là thần tử tài giỏi của Đại Càn ta. Trẫm nhất định luận công ban thưởng.”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Tiêu Hoài lại dập đầu lần nữa.
Tướng dĩ phía sau hắn cũng cùng nhau hô vang: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Tiêu ái khanh, theo trẫm vào cung.” Hoàng đế nói với Tiêu Hoài.
“Vâng.”
386
Tiêu Hoài đứng dậy, tướng sĩ phía sau hắn cũng đứng dậy, sau đó đi theo Hoàng đế và triều thần tiến vào thành. Chỉ là, trong hàng ngũ tướng sĩ có một chiếc xe tù rất dễ thấy.
Tướng sĩ khải hoàn, dẫn theo tù binh nước địch về cũng là chuyện bình thường. Mà nguyên nhân khiến chiếc xe tù này nổi bật chính là, bên trong nhốt một vị nữ tử mặc hồng y, hơn nữa nữ tử này mặc dù nhếch nhác, nhưng xem ngũ quan hẳn là một mỹ nữ.
Nhất thời, bách tính đang xem náo nhiệt xung quanh bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Phía trước, Tiêu Hoài cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu của Hoàng đế, phía sau hắn là Tiêu Ngọc Minh cũng đang cưỡi ngựa. Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói với Tiêu Hoài: “Hài tử Ngọc Minh này giống ngươi, có dũng có mưu.”
“Thần niên thiếu cũng không bướng bỉnh như nó.” Tiêu Hoài nói.
Hoàng đế xua tay, “Người trẻ tuổi chính là như vậy. Lần trước, hắn có chút hiểu lầm với Cảnh Minh mà cả hai động tay, aiz…”
Hoàng đế nặng nề thở dài một tiếng: “Cảnh Minh bị bắn chết. Lúc đó, trẫm bởi vì quá mức thống khổ mà trách mắng hài tử này vài câu.”
“Nó đã nói chuyện này với thần,” Tiêu Hoài nói: “Thần nghe xong cũng trách mắng nó, làm thần tử, nó không nên động tay với Nhị hoàng tử.”
Hoàng đế xua tay: “Người trẻ tuổi, kiêu ngạo cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Thần về sau nhất định sẽ quản giáo nó thật nghiêm.” Tiêu Hoài lại nói.
Hoàng đế không lên tiếng nữa, dựa lưng vào kiệu nhìn đám người chật như nêm cối ở hai bên, những người này đều đến đây nghênh đón Tiêu Hoài.
“Cha!”
Từ trên cao đột nhiên truyền xuống một giọng nói trong trẻo, Tiêu Hoài thuận theo âm thanh, nhìn thấy một tiểu nữ hài nhi mặc hồng y nằm trên bậu cửa sổ lầu hai, mỉm cười vẫy tay với hắn. Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời làm chói mắt hắn.
Tiêu Hoài chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn thành nước, bất giác phất tay với con bé. Nhi hài nhi thấy hắn vẫy tay lại thì càng vui vẻ hơn, quay đầu nói chuyện với một người. Mà tại khoảnh khắc con bé xoay người, hắn nhìn thấy một nữ nhân mỹ mạo phú quý như hoạ.
Hôm qua, Đường Thư Nghi phái người đặt một vị trí trong trà quán này, cửa sổ dựa sát đường, quay đầu liếc mắt một cái liền có thể nhìn rõ mọi phong cảnh trên đường, vừa hay thoả mãn nguyện vọng muốn gặp cha của Tiêu Ngọc Châu.
Bọn họ đợi ở trà quán một lúc, đội ngũ Hoàng đế nghênh đón tướng sĩ khải hoàn liền đến, trên đường phố tràn ngập hân hoan, Tiêu Ngọc Châu nằm trườn lên cửa sổ nhìn ra ngoài, khi nhìn thấy Tiêu Hoài cách bọn họ không xa, Tiêu Ngọc Châu vui mừng đến mức không nhịn được vẫy tay gọi cha.
Âm thanh giòn tan, thành công thu hút rất nhiều người, tất nhiên cũng thu hút Tiêu Hoài. Hắn thuận theo âm thanh nhìn qua, thấy một nữ hài nhi cười sáng lạn vẫy tay về phía hắn, còn gọi hắn là cha, hắn cũng bất giác vẫy tay với nữ hài nhi.
Tiêu Ngọc Châu thấy vậy càng vui mừng hơn, quay đầu lại nói với Đường Thư Nghi: “Nương, nương, cha nhìn thấy con, cha nhìn thấy con rồi.”
Đường Thư Nghi thấy con bé vui vẻ như vậy, trên mặt nở nụ cười, ánh mắt cũng nhìn dưới cửa sổ, vừa hay bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm. Nàng sững sờ một lát, sau đó khách khí gật đầu về phía đối phương.
Tiêu Hoài không ngờ tới lại va phải ánh mắt của Đường Thư Nghi, trong lúc hắn đang không biết làm sao, thấy đối phương gật đầu về phía mình, hắn cũng lập tức gật đầu, sau đó hai người nhìn đi chỗ khác, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, chỉ có chính bọn họ mới biết, nội tâm hai người bọn họ phức tạp như thế nào.
“Tiểu nha đầu nhà ngươi cũng đã lớn như vậy.” Hoàng đế cũng nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu, thở dài nói với Tiêu Hoài: “Lúc trước trong cung yến, hài tử này chịu chút oan ức, làm trẫm thấy đau lòng không thôi, liền phong con bé làm quận chúa, ban một mảnh đất trù phú làm đất phong.”
Tiêu Hoài nghe được y nói, trong lòng cười lạnh. Chuyện này hắn đã nghe hai huynh đệ Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Trần chính miệng nói. Hoàng đế vẫn giả dối như mọi khi, rõ ràng tiểu nha đầu bị tranh đấu trong hậu cung của y kéo vào, suýt chút nữa mất mạng, nhưng ở đây y lại như có như không mà nói con bé chịu chút oan ức.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng giọng điệu của hắn vẫn cung kính nói: “Cảm tạ Hoàng thượng ân điển.”
Hoàng đế quay đầu liếc nhìn hắn, thật sự nhìn không thấu tâm tư của Tiêu Hoài, chẳng lẽ hắn thật sự không có chút ý muốn tạo phản sao?
Y không tin, vừa rồi Tiêu Hoài còn ra oai phủ đầu với y. Nghĩ đến đây, trong lòng y thầm hận, hận chính mình lúc đó tại sao lại hoảng loạn ngã xuống đất.
Quân thần hai người dọc theo đường đi đều có suy nghĩ riêng, rất nhanh đã vào Hoàng cung. Đến triều đường, Hoàng đế ngồi trên long ỷ ở phía trên cao, nhìn văn võ bá quan bên dưới, trong lòng nhất thời tự hào kích động không thôi.
Hùng hồn phát biểu một hồi, y nói: “Tiêu Hoài ẩn náu trong quân địch ba năm, dốc hết tâm huyết, vì Đại Càn ta lập nên đại công lớn như vậy, Tiêu khanh có thể nói là đệ nhất công thần của Đại Càn ta. Trẫm phong Tiêu Hoài tước vị Quốc Công, ban hiệu Định. Ngoài ra còn thưởng hoàng kim vạn lượng, đất đai mười khoảnh…..”
Hoàng đế ban thưởng một loạt, lần nữa biểu đạt ân sủng với Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài quỳ xuống tạ ơn, Hoàng đế đứng dậy đi tới trước mặt Tiêu Hoài, cúi xuống đỡ hắn dậy, “Tiêu khanh là công thần của Đại Càn ta, công lao của ngươi bách tính Đại Càn vĩnh viễn không bao giờ quên.”
“Thần không dám.” Tiêu Hoài lập tức nói.
“Đây là điều mà ái khanh xứng đáng.”
………
Quân thần hai người một bộ hòa hợp, trên mặt các triều thần đều nở nụ cười, nhưng mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra. Câu nói “bắt lấy” ở cổng thành của Tiêu Hoài kia rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu.
Hoàng đế ban thưởng cho Tiêu Hoài xong, bắt đầu ban thưởng cho các tướng lĩnh khác, sau đó là giờ ăn trưa, Hoàng đế tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi tướng sĩ Tây Bắc. Trong yến tiệc, mọi người ăn uống linh đình, các triều thần lần lượt đến chúc mừng Tiêu Hoài, chúc mừng hắn được thăng làm Định Quốc công.