415
Tiêu Ngọc Thần mím môi nói: “Mấy năm người không ở nhà, mẫu thân rất vất vả. Người nói giữa người với mẫu thân có vấn đề, người không tiện nói con cũng không hỏi, nhưng mong phụ thân quan tâm mẫu thân nhiều hơn.”
Tiêu Hoài nghiêm túc gật đầu: “Con yên tâm.”
Trong lúc nói chuyện đã đến Tề phủ, xuống xe ngựa liền nhìn thấy quản gia của Tề phủ mỉm cười đi tới, sau đó hành lễ nói: “Nô tài gặp qua Định Quốc Công, gặp qua Tiêu thế tử.”
Tiêu Hoài phất phất tay bảo hắn đứng dậy, sau đó đi theo hắn đến tiền sảnh. Quản gia mỉm cười mời hai người ngồi xuống, một lúc sau Tề Lương Sinh đi tới. Tiêu Hoài đứng dậy hàn huyên vài lời với hắn, Tề Lương Sinh bình tĩnh đáp lại, sau đó hai người không để ý đến nhau.
Tề Lương Sinh bắt đầu hỏi tình hình rèn luyện của Tiêu Ngọc Thần, sau đó lại bắt đầu kiểm tra học vấn của hắn. Tiêu Hoài ngồi ở một bên lẳng lặng uống trà.
Hắn không phải là Tiêu Hoài chân chính, giữa hắn và Tề Lương Sinh không có hận thù, Tề Lương Sinh là sư phụ của Đại nhi tử, ban đầu hắn vốn dĩ muốn trò chuyện vui vẻ với Tề Lương Sinh. Nhưng rõ ràng Tề Lương Sinh rất không thích hắn, mặc dù trên mặt không lộ ra vẻ chán ghét, nhưng một một động tác nhỏ, chỗ nào cũng lộ ra ý không thích hắn.
Chuyện mặt lạnh dán mông nóng, hắn tất nhiên sẽ không làm. Hơn nữa, mặc dù Tề Lương Sinh chỉ dạy nhi tử hắn, nhưng phu nhân của hắn cũng chỉ dạy nhi tử của Tề Lương Sinh, phương diện này hắn không hề nợ Tề Lương Sinh cái gì.
Mà Tề Lương Sinh hỏi Tiêu Ngọc Thần vài câu xong, liền nói: “Ngày mai ngươi lại đến đây, ta giảng cho ngươi một số chuyện về mặt thi cử. Hôm nay ta còn có chuyện, không giữ các ngươi lại.”
Hắn thật sự không muốn nhìn thấy Tiêu Hoài.
Người ta cũng đã ra lệnh đuổi khách, Tiêu Hoài liền đứng dậy chắp tay cáo từ Tề Lương Sinh, Tề Lương Sinh cũng biểu tình nhàn nhạt chắp tay về phía hắn, sau đó bảo quản gia tiễn phụ tử hai người đi.
Tiêu Ngọc Thần khá khó hiểu, trước kia tiên sinh không phải như vậy, lúc trước mỗi lần hắn tiên sinh đều vui vẻ hoà nhã, chẳng lẽ giữa tiên sinh và phụ thân thật sự có thù oán? Nhưng hắn chưa từng nghe qua!
Vả lại, nếu hai người thật sự có thù oán, tại sao trong triều lại ở cùng một trận doanh?
Thực sự không hiểu.
Hai phụ tử về nhà, sắp đến giờ ăn trưa, hai người cùng nhau đến Thế An Uyển. Đường Thư Nghi nhìn thấy bọn họ, có chút ngạc nhiên. Đã đến giờ ăn rồi, Tề Lương Sinh thế mà lại không giữ bọn họ ở lại ăn cơm.
Nghĩ đến tâm tư của Tề Lương Sinh với mình lúc trước, Đường Thư Nghi thật sự không biết nên khóc hay cười.
Không lâu sau Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh cũng tới, cả nhà cùng nhau ăn cơm. Ăn cơm xong, ba huynh muội đều lần lượt rời đi, trong tiểu hoa sảnh chỉ còn lại Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài.
Nhấp một ngụm trà, Đường Thư Nghi nói: “Hôm nay Cảnh Tập đến, là Thái phi nhờ nó hỏi ta khi nào đi dâng hương, muốn đi cùng nhau. Ta nói qua hai ngày nữa, đến lúc đó Quốc Công gia cũng đi cùng ta đi.”
Tiêu Hoài nghe xong chắp tay về phía nàng nói: “Cảm tạ phu nhân.”
Đường Thư Nghi Nhi xua tay: “Sau này Quốc Công gia không cần phải khách khí như vậy, chúng ta có thể gặp nhau theo cách này, cũng xem như là duyên phận, tất nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Tiêu Hoài mỉm cười: “Phu nhân nói đúng, về sau có chuyện gì, phu nhân cứ trực tiếp phân phó ta là được.”
Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, khẽ cong môi, thật sự là người dễ ở chung. Nàng lại nói: “Buổi chiều Quốc Công gia dẫn Ngọc Minh đến phủ Hướng đại tướng quân đi.”
Nói đến đây, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Quốc Công gia có biết ngài có vài ân huệ với Hướng đại tướng quân không?”
Tiêu Hoài sững sờ một lát, rất chân thành nói: “Ta không có ký ức của lúc trước.”
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, rồi trêu chọc: “Như vậy, kỹ năng diễn xuất của ngài vẫn tốt.”
Tiêu Hoài không nhịn được cười: “Phu nhân cũng không thua kém.”
Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, dựa vào ghế gấm nói: “Tiêu Hoài có ân huệ gì với Hướng đại tướng quân, ta cũng không rõ, Quốc Công gia xem tình huống mà phát huy là được.”
Tiêu Hoài gật đầu: “Được rồi, nếu như có thể liên minh với Hướng Thiên Hà thì tốt nhất.”
“Này còn phải xem bản lĩnh của Quốc Công gia.” Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài ừm một tiếng, “Để ta suy nghĩ.”
Đường Thư Nghi cầm chén lên nhấp một ngụm trà, “Hướng đại tướng quân là người….. sợ thê tử.”
Tiêu Hoài sững sờ một lát, sau đó cười nói: “Cảm tạ phu nhân nhắc nhở.”
Tiêu Hoài ở trong tiểu hoa sảnh tán gẫu với Đường Thư Nghi một lúc, sau đó dẫn Tiêu Ngọc Minh đến phủ Hướng đại tướng quân. Chủ yếu là hai người không thân, không có nhiều chủ đề nói chuyện.
Phụ tử hai người ngồi trong xe, trên đường đi Tiêu Ngọc Minh lén lút nhìn Tiêu Hoài mấy lần, bộ dáng muốn nói lại thôi. Tiêu Hoài cau mày: “Có chuyện cứ nói.”
Tiêu Ngọc Minh nghe hắn nói vậy, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hắn, hạ thấp giọng nói: “Cha, cha nói thật đi, có phải cha làm nương tức giận đúng không, nương không cho người về phòng ngủ.”
Tiêu Hoài: “……..”
Lại bắt đầu tưởng tượng lung tung rồi!
Thấy hắn không lên tiếng, Tiêu Ngọc Minh lại nói: “Cha, người nói với con, con rất có kinh nghiệm trong phương diện khiến nương bớt giận.”
Cho nên, chỉ cần ngài nói thật cho con nghe, con chia sẻ kinh nghiệm với người.
“Không phải như con đoán, đừng đoán mò.” Tiêu Hoài nói.
Tiêu Ngọc Minh ngồi trở lại vị trí ban đầu, vẻ mặt người đã chết còn cứng miệng. Tiêu Hoài trực tiếp phớt lờ hắn.
Một lúc sau, Tiêu Ngọc Minh lại nói: “Tuy nhiên, cha, cách làm của cha bây giờ cũng không tệ, người ngoan ngoãn nghe lời, cơn giận của nương sẽ từ từ biến mất.”
Tiêu Hoài: “…. Ngày mai mang nặng chạy mười dặm.”
Tiêu Ngọc Minh: “……” Quá là không biết tốt xấu.
Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng cũng không dám phản bác.
Không lâu sau liền đến phủ Hướng đại tướng quân, cách tiếp đón của Hướng đại tướng quân cũng khác với những người khác. Trực tiếp đưa Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh đến sân luyện võ. Đầu tiên để Tiêu Ngọc Minh và Hướng Ngũ đánh nhau một trận, lần này Tiêu Ngọc Minh toàn thắng
416
Tiêu Ngọc Minh lần này có thể thắng, chủ yếu là bởi vì hắn lên chiến trường, kinh nghiệm thực chiến và khí thế đều mạnh hơn trước kia không chỉ là một chút.
Nữ nhi thua trận, Hướng đại tướng quân cũng không hề tỏ ý không vui, hắn vỗ vỗ vai Tiêu Ngọc Minh nói: “Không tệ.”
Nhận được lời khẳng định, Tiêu Ngọc Minh cười toe toét. Hướng đại tướng quân quay đầu nhìn Tiêu Hoài nói: “So đấu một trận?”
Tiêu Hoài đặt tách trà trong tay xuống, cởi áo choàng đi đến bên sân luyện võ, cầm một trường đao từ giá vũ khí xuống, làm động tác mời với Hướng đại tướng quân. Hướng đại tướng quân cầm trường thương, đứng đối diện Tiêu Hoài.
Hai người đối mắt nhìn nhau, sau đó Hướng đại tướng quân vung giáo đánh về phía Tiêu Hoài, Tiêu Hoài nâng đao nghênh đón. Hai người bọn họ đánh qua đánh lại, người xung quanh xem chiến cũng không dám thở ra hơi, ánh mắt thẳng băng nhìn chằm chằm hai người họ, chỉ sợ bỏ qua trận chiến có thể gọi là so tài thịnh yến này.
Tiêu Hoài có ý liên minh với Hướng Thiên Hà, cho nên cuộc so tài này nhất định không thể thua. Người đều mộ cường, cho dù là cường giả cũng vậy. Hơn nữa, nếu thua trận so đấu này, cho dù về sau có thể liên minh với Hướng Thiên Hà, cũng không thể nắm thế chủ đạo. Cho nên, hắn phải dùng hết sức.
Hướng Thiên Hà tất nhiên cũng không muốn thua, cũng cố gắng hết sức mình, kết quả trận so đấu kéo dài hơn hai khắc vẫn chưa kết thúc. Nhưng những người xung quanh đều không dám thả lỏng.
Đột nhiên, trường thương của Hướng Thiên Hà đâm về phía mặt của Tiêu Hoài, Tiêu Hoài ngả người ra sau, sau đó hắn di chuyển bước chân sang trái, trường đao vung về phía trường thương của Hướng Thiên Hà. Động tác của hắn quá nhanh, nhanh đến mức Hướng Thiên Hà còn chưa kịp thu hồi lực đạo, trường thương trong tay đã bị trường đao của Tiêu Hoài đánh bay ra ngoài.
Hướng Thiên Hà sững sờ một lát, sau đó ha ha ha cười lớn: “Thống khoái!”
Tiêu Hoài cũng sảng khoái cười to, sau đó ôm quyền về phía Thiên Hà nói: “Hướng huynh nhượng bộ.”
Hạ Thiên Hà thẳng thắn xua tay: “Là ta kỹ năng không bằng người.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn cũng không có vẻ tức giận, Tiêu Hoài trong lòng nói người này có thể kết bạn.
Một trận so đấu, mối quan hệ giữa hai vị minh tướng càng thân thiết hơn, hai người cùng đến thư phòng trò chuyện. Người có trở thành đại tướng quân, tâm trí đều không phải bình thường, nếu không sao có thể thống lĩnh thiên binh vạn mã. Cảnh ngộ bây giờ của Hướng Thiên Hà tốt hơn Tiêu Hoài một chút, nhưng nếu Hoàng đế diệt trừ Tiêu Hoài, người tiếp theo rất có khả năng sẽ là hắn.
Bởi vậy, cuộc trò chuyện trong thư phòng của hai người rất vui vẻ, cho dù không đạt được thỏa thuận, nhưng có một số chuyện cả hai đều ngầm hiểu.
Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh ăn tối ở Hướng phủ rồi mới trở về, Tiêu Hoài uống rất nhiều rượu, hơi say. Sau khi hai phụ tử về phủ, Đường Thư Nghi biết chuyện, liền phái một tiểu nha hoàn mang canh giải rượu qua.
Tiêu Ngọc Minh nhìn Tiêu Hoài uống canh giải rượu, sau đó nói: “Xem ra nương vẫn không muốn người sống ở chỗ của nương, người vẫn nên ngủ ở thư phòng đi.”
Tiêu Hoài: “…….”
Hắn xua xua tay, “Con cút về phòng ngủ đi, ngày mai còn mang nặng chạy mười dặm đấy.”
Tiêu Ngọc Minh hừ một tiếng, sau đó xoay người rời đi. Tiêu Hoài đỡ trán, hắn thật sự không có kinh nghiệm đối phó với hùng hài tử.
Ngày hôm sau không cần lên triều sớm như cũ, Tiêu Hoài thức dậy tập thể dục buổi sáng xong liền đến Thế An Uyển ăn sáng. Hôm nay phải gặp mặt Tiêu Dịch Nguyên bọn họ, sau khi cả nhà đến liền trực tiếp đến tiền viện.
Bọn họ vừa ngồi xuống sảnh đường, Triệu quản gia liền đến bẩm báo, Tiêu Dịch Nguyên bọn họ đã đến. Đường Thư Nghi bảo Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đi ra ngoài nghênh đón bọn họ, dù sao Tiêu Thành Minh cũng là trưởng bối.
Không lâu sau, một đoàn người đi vào, bọn họ nhìn thấy Tiêu Hoài thì rất kích động, nhưng lại không dám bước lên nói chuyện. Đừng nhìn Tiêu Hoài ở trước mặt Đường Thư Nghi rất dễ nói chuyện, nhưng trước mặt người ngoài cũng không tính là hiền hoà lắm. Hơn nữa chức vị chủ soái của một quân và tước vị Quốc Công cũng đủ khiến bách tính thường dân vừa kính vừa sợ.
Tuy nhiên, Tiêu Hoài lại đứng dậy hành lễ với Tiêu Thành Minh: “Thúc phụ.”
Tiêu Thành Minh kích động đến mức mũi có chút chua xót, “Ngươi… Ngươi không có chuyện là tốt rồi.”
Tiêu Hoài gật đầu, sau đó nói: “Ngồi xuống thôi.”
Đoàn người cứng đờ ngồi xuống, Đường Thư Nghi nhìn bọn họ, phát hiện vị tức phụ trước của lão Hầu gia không đến, có lẽ thấy mình đến cũng khó xử, cho nên Đường Thư Nghi cũng không hỏi.
Quốc Công gia, người đứng đầu gia đình, ngồi đó uống trà không nói một lời, căn phòng có chút yên tĩnh. Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, sau đó nói với Tiêu Thành Minh: “Khi lão Hầu gia còn sống, vẫn luôn hối hận vì không thể phụng dưỡng phụ mẫu, không thể dưỡng lão tống chung. Thúc phụ những năm nay tận hiếu với tổ phụ tổ mẫu cũng không dễ dàng gì, nếu như lão Hầu gia còn sống, chắc chắn sẽ không bạc đãi thúc phụ.”
Tiêu Thành Minh xua tay, “Đây là chuyện ta nên làm.”
Đường Thư Nghi mỉm cười, sau đó nhìn Tiêu Dịch Nguyên và phụ mẫu hắn nói: “Tạo hóa trêu người, lão Hầu gia khi còn sống vẫn luôn tìm mọi người, nhưng vẫn không tìm được. Ta đã thương lượng với với Quốc Công gia, thứ nên thuộc về mọi người, trong phủ nhất định sẽ không thiếu.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn Tiêu Hoài. Tiêu Hoài nhận lấy ánh mắt của nàng, nói: “Đúng vậy, thứ nên thuộc và mọi người, đều sẽ không thiếu.”
Đường Thư Nghi: “…….”
Quên đi, đừng trông cậy vào hắn.
Nàng lại nói: “Sau khi lão Hầu gia qua đời, đã phân gia một lần, từ tài sản của lão Hầu gia, phân ra một phần cho Tiêu Kính. Hắn là thứ tử, tất nhiên không được phân nhiều. Vẫn còn một phần lớn tài sản của lão Hầu gia, phần này lẽ ra hẳn là thuộc về Quốc Công gia. Bây giờ ý của Quốc Công gia là, những năm qua thúc phụ cũng không dễ dàng gì, muốn đưa tất cả tài sản còn lại của lão Hầu gia cho mọi người.”
Đường Thư Nghi nói, cầm lấy vài cuốn sổ sách đưa cho Tiêu Ngọc Thần. Tiêu Ngọc Thần đưa một phần sổ sách cho Tiêu Thành Minh, một phần cho Tiêu Dịch Nguyên.
Cả hai đều có chút ngại cầm lấy, nhưng vẫn nhận lấy, sau đó mở ra xem, càng xem hai người họ càng sợ hãi, đây cũng quá nhiều rồi. Trong tay mỗi người chỉ là một phần nhỏ.
Hai người lại trao đổi ánh mắt, sau đó trên mặt đều mang vẻ hoảng hốt. Tiêu Dịch Nguyên đứng dậy hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài: “Đây cũng quá nhiều rồi, chúng ta không thể nhận được.”