443
Mặc dù lão Lễ Quốc Công phu nhân đã đoán được hắn ta sẽ bày ra loại thái độ này, nhưng khi thật sự nghe xong, vẫn rất tức giận. Bà ấy hỏi: “Tại sao ngươi không đồng ý?”
Đoan thân vương nghĩ đến Tiêu Ngọc Thần, bởi vì không quen biết nên ấn tượng khá mơ hồ. Nhưng hắn ta lại có ấn tượng sâu sắc với Định Quốc Công Tiêu Hoài. Đặc biệt là khi hắn là chủ soái hồi triều, ngón tay chỉ về phía Hoàng đế, dáng vẻ khi hét to hai từ bắt lấy.
Lúc đó, Hoàng đế sợ hãi đến mức ngã xuống đất, hắn ta cũng không khá hơn là bao. Lúc đó hắn ta đang đứng bên cạnh Hoàng đế, nhìn thấy hai vị tướng lĩnh phía sau Tiêu Hoài chạy tới, hắn ta vén áo choàng lên chuẩn bị chạy trốn, còn may tốc độ của hai vị tướng lĩnh kia rất nhanh, trong nháy mắt đã bắt lấy Thái phó, nếu không hắn ta thật sự muốn chạy trốn.
Về sau nếu như làm thông gia với người như vậy, hắn ta còn không phải mọi chuyện đều bị áp chế sao? Vả lại, bây giờ đôi cánh của Gia Ninh và Cảnh Hạo đã cứng đến mức bắt đầu chống lại hắn ta. Nếu sau này Giai Ninh gả vào phủ Định Quốc Công, hai người bọn họ chẳng phải nơi nơi áp chế người làm cha như hắn ta sao?
Cho nên không thể đồng ý, đánh chết cũng không thể đồng ý.
“Dù sao ta cũng không đồng ý, chuyện này nhạc mẫu đừng nhắc tới nữa.” Hắn ta không tìm ra lý do để từ chối, dứt khoát không tìm nữa.
Lão Lễ Quốc Công phu nhân tức giận đến mức hai mắt đỏ hoe, đôi tay run rẩy chỉ vào Đoan thân vương nói: “Làm phụ mẫu, ai mà không muốn mong con cái mình tốt? Tại sao ngươi lại khắp nơi chèn ép bọn nó chứ?”
Đoan thân vương không lên tiếng, lão Lễ Quốc Công phu nhân lại nói: “Sau khi nữ nhi của ta gả cho ngươi, lo làm việc nhà, sinh nhi dưỡng nữ, ngươi vỗ lương tâm mình xem xem, nó có từng làm gì có lỗi với ngươi chưa? Hai hài tử kia đã từng làm gì có lỗi với ngươi?”
Đoan thân vương nghe bà ấy nói vậy, khuôn mặt nhục đến tức giận, nhưng hắn ta vẫn không thể đồng ý mối hôn sự này, cuối cùng hắn dứt khoát đứng dậy nói: “Nhạc mẫu, vẫn câu nói cũ, cho dù thế nào ta cũng không đồng ý. Tiểu tế cáo từ.”
Hắn ta sải bước đi ra ngoài, thật ra trong lòng hắn ta cũng không thoải mái lắm, dù sao Giai Ninh cũng là thân nữ nhi của hắn ta. Nếu có thể, hắn ta cũng muốn gả nàng ấy cho một người thật tốt. Nhưng nếu mối hôn sự này khiến hắn ta sau này không thể tự tại khi ở trước mặt hai hài tử, vậy hắn ta vẫn phải tuân theo cảm xúc của mình.
Trong phòng, Giai Ninh quận chúa đứng phía sau tấm bình phong, mặc dù đã đoán được loại kết quả này, nhưng hốc mắt vẫn ẩm ướt. Nàng ấy hít một hơi thật sau, nhìn lão Lễ Quốc Công phu nhân đang lau nước mắt.
Nàng ấy đi tới, ngồi xuống dựa vào lão Lễ Quốc Công phu nhân, nói: “Ngoại tổ mẫu, ngài đừng lo lắng, cháu có cách khiến hắn đồng ý.”
Lão Lễ Quốc Công phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt, nói: “Mệnh của phụ mẫu lời của ba mối, cháu còn có thể làm gì?”
Giai Ninh quận chúa nắm lấy bàn tay bà ấy nói: “Ngài yên tâm, cháu sẽ không bị hắn niết trong tay đâu.”
Thấy nàng ấy không muốn nói thêm gì nữa, lão Lễ Quốc Công phu nhân cũng không hỏi nữa, bà cháu hai người lại nói chuyện một lúc, Giai Ninh quận chúa đứng dậy rời đi. Ra tiền viện đón Lý Cảnh Hạo, tỷ đệ hai người cùng nhau về phủ.
Trên đường đi, Lý Cảnh Hạo hỏi Giai Ninh quận chúa: “Hai ngày qua có phải tỷ tỷ có chuyện giấu đệ không?”
Giai Ninh quận chúa nhìn cậu bé mỉm cười, sau đó kể lại mọi chuyện cho cậu bé nghe. Lý Cảnh Hạo nghe xong siết chặt nắm đấm nói: “Làm sao chúng ta lại có phụ thân như hắn chứ?”
Giai Ninh quận chúa sờ đầu cậu bé nói: “Nếu như không còn cách nào lựa chọn, vậy cố gắng đối mặt là được.”
“Tỷ tỷ có cách rồi sao?” Lý Cảnh Hạo hỏi.
Giai Ninh quận chúa mỉm cười: “Phụ vương hắn ta cho dù có hồ đồ, nhưng vẫn cần thể diện.”
Sau đó nàng ấy đến gần Lý Cảnh Hạo thì thầm vài lời bên tai cậu bé. Mắt Lý Cảnh Hạo nghe vậy thì sáng lên, “Đây là một ý kiến hay.”
Giai Ninh quận chúa nhìn cậu bé hỏi: “Không thấy ta tàn nhẫn sao?”
Lý Cảnh Hạo hỏi lại: “Hắn đối với chúng ta không phải càng tàn nhẫn hơn sao?”
Giai Ninh quận chúa mỉm cười, chỉ cần những người nàng ấy quan tâm có hiểu được nàng ấy, chuyện khác đều không quan trọng.
Trong lúc nói chuyện tỷ đệ hai người đã về đến nhà, Giai Ninh quận chúa trực tiếp đi tới viện của Đoan thân vương. Lý Cảnh Hạo muốn đi theo, nhưng Giai Ninh quận chúa từ chối, vẫn phải chừa chút thể diện cho phụ thân bọn họ.
Đến viện của Đoan thân vương, hắn ta đang thưởng rượu ngắm vài vị vũ cơ nhảy múa. Giai Ninh quận chúa bước vào, nhìn phụ thân đang tận hưởng lạc thú, lại nghĩ đến mẫu thân vì lao lực chuyện Vương phủ mà mất sớm. Con người có đôi khi vẫn nên ích kỷ một chút mới tốt, xem xem, người ích kỷ tư lợi sống thoải mái biết bao.
Đi đến bên cạnh Đoan thân vương, Giai Ninh quận chúa liếc nhìn người đã hơi say, sau đó vẫy tay với những vũ cơ nói: “Các ngươi đều lui xuống đi.”
Nhạc sư vũ cơ dừng lại, căn phòng rơi vào im lặng. Đoan thân vương nghiêng người trên ghế gấm, ngẩng đầu nhìn Giai Ninh quận chúa đang đứng trước mặt, cau mày hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”
“Nữ nhi có chuyện muốn nói với phụ thân.” Giai Ninh quận chúa nói.
Đoan thân vương cau mày, sau đó vẫy tay để nhạc công và vũ cơ đi xuống, trong phòng chỉ còn lại cha con hai người. Giai Ninh quận chúa đi đến bên cạnh ghế gấm ngồi xuống, nhìn Đoan vương. Ánh mắt của nàng ấy bình tĩnh lại mang theo vài phần sắc bén khiến Đoan thân vương có chút không thoải mái, cau mày nói: “Thế tử Định Quốc công không xứng đôi.”
“Tại sao không xứng đôi?” Giai Ninh quận chúa hỏi.
Đoan thân vương cau mày, suy nghĩ một hồi, nói: “Vị thế tử Định Quốc Công kia tướng mạo quá đẹp, còn đẹp hơn nữ tử bình thường. Nam tử như vậy, nhất định có rất nhiều nữ tử nguyện ý trao thân cho hắn. Tính khí ngươi lại háo thắng như vậy, làm sao có thể nhịn được?”
444
Giai Ninh quận chúa hạ mắt xuống, sau đó nhìn Đoan thân vương nói: “Xuất thân như con chắc chắn không thể gả vào một gia đình bình thường. Nam tử gia tộc quyền quý, cho dù tướng mạo có xấu xí, vẫn có rất nhiều nữ tử nguyện ý trao thân cho hắn. Nếu đã như vậy, sao con không thể chọn một người đẹp trai, ít nhất nhìn còn thấy vui mắt.”
Đoan thân vương: “…….”
Cầm ly rượu lên, hắn ta ngẩng đầu lên uống cạn, sau đó nói: “Dù sao có thể nào đi nữa, ta sẽ không đồng ý mối hôn sự này.”
Không tìm ra lý do để phản bác, hắn ta liền chơi trò vô lại. Giai Ninh quận chúa thấy vậy, mỉm cười nói: “Nếu như phụ vương đã không muốn nữ nhi sống dễ dàng, nữ nhi cần gì phải nhân nhượng phụ vương chứ?”
“Ngươi có ý gì?” Đoan thân vương nhíu mày hỏi.
Giai Ninh quận chúa cúi đầu xuống chỉnh sửa vạt y phục của mình, nói: “Nếu phụ vương khăng khăng phản đối mối hôn sự này, vậy nữ nhi sẽ truyền chuyện phụ vương bị người đội mũ xanh ra ngoài.”
“Ngươi… Ngươi nghịch nữ!” Đoan thân vương đột nhiên đứng dậy, giơ tay chỉ vào Giai Ninh quận chúa nói: “Ta là phụ thân của ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy với ta?”
Lãnh Gia Ninh: “Con là nữ nhi của người, sao người có thể làm như vậy với con?”
Đoan thân vương ngừng nói, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm nữ nhi trước mặt, hắn ta không biết từ khi nào nàng ấy lại trở nên sắc bén như vậy.
Lúc này, lại nghe thấy Giai Ninh quận chúa nói: “Nghe nói khoảng thời gian gần đây, phụ vượng có quan hệ thân thiết với một vị phu nhân.”
“Ngươi…. Làm sao ngươi biết?” Đoan thân vương hỏi, hắn ta cảm thấy chính mình làm việc này rất bí mật.
Giai Ninh quận chúa không trả lời hắn ta, mà lại nói: “Nếu có tin phụ vương ngài tư thông với gia quyến của quan lại truyền ra ngoài, kết quả sẽ thế nào đây?”
“Ngươi…. Ngươi cư nhiên uy hiếp phụ thân của mình?” Hai mắt Đoan thân vương trừng lên như muốn nứt ra, hắn ta tiến lên một bước, đi tới trước mặt Giai Ninh quận chúa, giơ tay muốn tát vào mặt nàng ấy.
“Phụ vương!”
Giai Ninh quận chúa đứng dậy, ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào mắt Đoan thân vương, nói: “Phụ vương, chỉ cần cái tát này của ngài rơi xuống, những chuyện ngài làm không thể để cho người khác biết kia, ngày mai sẽ truyền khắp Thượng Kinh.”
Đoan thân vương thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhi của mình, sau đó chậm rãi hạ cánh tay xuống, “Hay lắm, thật sự hay lắm! Ta thật đúng là không ngờ tới, chính ta có thể nuôi được một nữ nhi có bản lĩnh như vậy.”
Giai Ninh quận chúa ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Phụ vương hẳn là đã quên, con không phải do ngài nuôi lớn. Trước bốn tuổi con ở bên mẫu thân, sau khi mẫu thân qua đời, con một năm không gặp mặt phụ thân được mấy lần.”
Đoan thân vương chán nản ngồi xuống ghế gấm, một lúc sau mới nói: “Được rồi, đều như ngươi muốn, ngươi muốn gả cho ai thì gả cho người đó đi.”
Giai Ninh quận chúa đứng lên, “Cảm tạ phụ vương.”
Nói xong nàng ấy xoay người đi ra ngoài, đến cửa nàng ấy dừng lại bước chân nói: “Phụ vương vẫn nên mau chóng cắt đứt với vị phu nhân kia đi, thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, chỉ cần đã làm ra chuyện, sớm muộn gì cũng bị người khác biết.”
“Bổn vương biết rồi, ngươi mau cút khỏi đây đi.” Đoan thân vương không kiên nhẫn nói.
Giai Ninh quận chúa không quan tâm đ ến lời nói của hắn ta, trong tim đã thương tích đầy mình từ lâu. Nàng ấy bước ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp treo trên cao, khẽ mỉm cười.
Thật ra nàng ấy không hiểu rõ về Tiêu Ngọc Thần lắm, nàng ấy cũng không biết quyết định của mình có đúng hay không, nhưng nếu như đã lựa chọn, nàng ấy sẽ kiên định đi đến cùng.
Giai Ninh quận chúa đi từ viện của Đoan thân vương ra, nhìn thấy đệ đệ Lý Cảnh Hạo đang đợi ở cửa. Thấy nàng ấy đi ra, Lý Cảnh Hạo vội vàng bước lên phía trước hỏi: “Thế nào rồi?”
Giai Ninh quận chúa mỉm cười: “Hắn đã đồng ý rồi.”
Lý Cảnh Hạo thở phào nhẹ nhõm, “Đồng ý là tốt rồi.”
Giai Ninh quận chúa không cho cậu bé cùng vào nói chuyện với Đoan thân vương, cậu bé vô cùng lo lắng, chỉ có thể đứng chờ ở cửa.
“Đi thôi.” Giai Ninh quận chúa vừa nói vừa đi về phía trước, Lý Cảnh Hạo mỉm cười đi theo, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Đệ thấy Tiêu thế tử rất tốt, phủ Định Quốc Công cũng rất tốt.”
Mặc dù không nỡ xa tỷ tỷ, nhưng cậu bé hiểu rõ, có một phụ thân như vậy, nếu như tỷ tỷ tìm được người phù hợp, vẫn nên sớm ngày gả qua đó.
“Tốt như thế nào?” Giai Ninh quận chúa hỏi.
Lý Cảnh Hạo trả lời không chút do dự: “Đẹp trai.”
Giai Ninh quận chúa nghe xong thì bật cười, đây quả thực là ưu điểm nổi bật nhất của Tiêu Ngọc Thần. Nhưng, ai mà không thích người đẹp trai chứ. Hơn nữa phương diện khác hắn cũng không tệ.
Lý Cảnh Hạo thấy nàng ấy vui vẻ, cũng cười theo.
Ngày hôm sau, Giai Ninh quận chúa lại đến phủ Lễ Quốc Công, nói với lão Lễ Quốc Công phu nhân, Đoan thân vương đã đồng ý mối hôn sự này. Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe xong hỏi: “Tại sao hắn lại đột nhiên đổi ý? Cháu làm thế nào?”
Bà ấy rất lo lắng, chỉ sợ Giai Ninh quận chúa đồng ý một vài yêu cầu vô lễ của Đoan thân vương.
Lần này Giai Ninh quận chúa cũng không giấu bà ấy, nói: “Cháu nói với phụ vương, nếu hắn không đồng ý mối hôn sự này, cháu sẽ nói chuyện hắn bị đội mũ xanh ra ngoài.”
Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe vậy thì sững sờ một lúc, sau đó vỗ bàn và nói: “Hay, nên làm như vậy.”
“Ngài không cần lo lắng, cháu biết chừng mực.” Giai Ninh quận chúa dựa vào vai bà ấy nói.
Hốc mắt lão Lễ Quốc Công phu nhân lại ẩm ướt, “Hài tử ngoan, cháu thông minh như vậy, sau này nhất định sẽ có thể sống tốt.”
Giai Ninh quận chúa mỉm cười, nàng ấy cũng tin tưởng mình có thể sống một cuộc sống tốt.
“Chỉ là ta nghe nói,” Lão Lễ Quốc Công phu nhân có chút do dự nói: “Tiêu Ngọc Thần trước kia có một thanh mai trúc mã, sau đó gia đình thanh mai trúc mã kia bị kết án, hắn liền lén lút giấu người đi. Năm ngoái, chuyện này còn bị làm ầm ĩ một hồi.”