573
Đường Thư Nghi giải thích chi tiết về việc sắp xếp khách nhân xong, liếc nhìn quyển chi chít chữ của Triệu quản gia, vẻ mặt mang theo ý hài lòng, người hầu làm việc tận tâm chính là một người hầu tốt.
Nàng nói: “Mấy cái này đều giữ lại, về sau có thể còn dùng đến. Ngoài ra, bình thường chú ý nhiều đến chuyện của mỗi nhà, thỉnh thoảng bổ sung lại mạng lưới quan hệ.”
“Vâng.” Triệu quản gia khép cuốn sách lại, nghiêm túc trả lời.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, sau đó hỏi: “Mấy ngày nay Quốc Công gia bận rộn cái gì?”
Triệu quản gia lắc đầu: “Nô tài không biết.”
Đường Thư Nghi phất phất tay bảo hắn ra ngoài, dựa vào ghế gấm tự hỏi không biết còn thiếu sót chuyện gì không, hai ngày nữa là đại hôn của Tiêu Ngọc Thần, nếu còn thiếu sót gì thì có thể bổ sung ngay lập tức.
Nháy mắt sắc trời đã tối, bữa tối cũng được dọn xong, ba huynh muội cùng đến Thế An Uyển ăn tối, Tiêu Hoài mới vội vã trở về. Đường Thư Nghi không nhịn được hỏi: “Mấy ngày nay chàng bận rộn cái gì?”
Tiêu Hoài mỉm cười với nàng: “Ăn tối xong sẽ nói với nàng.”
Đường Thư Nghi không biết hắn úp úp mở mở làm cái gì, nhưng cũng không hỏi, mà nói: “Chuyện thủ vệ chàng sắp xếp hết rồi đúng không?”
Đại hôn của Tiêu Ngọc Thần, Lý Cảnh Tập cũng đến tham gia, vấn đề an ninh nhất định phải làm thật tốt.
Tiêu Hoài nắm lấy tay nàng, đi về phía phòng ăn, miệng nói: “Đã sắp xếp xong xuôi, binh mã vẫn còn đang ở trong thành, Hướng Thiên Hà phụ trách bên phía đại doanh ngoại thành, nội ngoại đều không có gì đáng lo.”
Đường Thư Nghi tất nhiên yên tâm về hắn, hai người tay trong tay cùng nhau đi về phía phòng ăn. Ba huynh muội nhìn hai người nắm chặt tay nhau, trên mặt đều nở nụ cười ngưỡng mộ. Toàn bộ thành Thượng Kinh, tìm không ra đôi phu thê thứ hai ân ái như thế này.
Ăn tối xong, Đường Thư Nghi muốn căn dặn thêm vài chuyện với Tiêu Ngọc Thần, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Hoài đã bảo ba huynh muội rời đi, sau đó kéo Đường Thư Nghi vào phòng ngủ. Đường Thư Nghi khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiêu Hoài mỉm cười nói bên tai nàng: “Lát nữa nàng sẽ biết.”
Hai người tiến vào tẩm thất, Tiêu Hoài đóng cửa, còn lại dặn dò Thuý Trúc Thuý Vân không được phép quấy rầy. Đường Thư Nghi bị hắn làm cho đỏ mặt, trời vừa mới tối đã……
Đúng vào lúc này, Tiêu Hoài kéo nàng đến bên giường, Đường Thư Nghi có chút phối hợp, “Chàng như vậy khiến người ta cười…”
Lời còn chưa nói xong, Tiêu Hoài vén màn lên, liền nhìn thấy hai bộ hỉ phục ở trên giường, một nam một nữ, một đỏ một xanh, đặt cùng với nhau, màu sắc mãnh liệt nhưng lại đẹp đẽ đến cùng cực. Đường Thư Nghi ngạc nhiên nhìn Tiêu Hoài: “Đây là hỉ phục của ai?”
Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh sẽ không xuất hiện ở đây.
“Nàng và ta.” Tiêu Hoài ôm nàng vào lòng, “Nàng có danh phận, cũng phải có nghi thức.”
Đường Thư Nghi bật cười: “Chàng còn yêu cầu rất nhiều.”
Tiêu Hoài nghiêm túc ừm một tiếng, sau đó cởi y phục giúp Đường Thư Nghi, lại mặc từng món đồ một lên người nàng. Đường Thư Nghi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, trái tim được lấp đầy đến mức muốn tràn ra ngoài. Trong thời không xa lạ này, nhận thức quen biết rồi yêu hắn, là ưu ái lớn nhất mà ông trời ban cho nàng.
Màu đỏ rạng rỡ và màu xanh trầm ồn kết hợp lại với nhau, làm cho Đường Thư Nghi vốn đã đoan trang đại khí càng thêm minh diễm, cả người loá mắt đến mức khiến người không thể rời mắt. Tiêu Hoài nhìn chằm chằm vào nàng nói: “Nàng là phúc khí lớn nhất suốt cả ba đời của ta.”
Đường Thư Nghi mỉm cười chân thành: “Vậy thiếp thân giúp phu quân thay y phục được không?”
Tiêu Hoài mỉm cười dang rộng vòng tay, Đường Thư Nghi nghiêm túc thay y phục cho hắn, đến khi thay xong cho hắn liền lùi lại hai bước, nhìn nam tử trong nét tuấn tú lại mang vẻ diễm lệ kia, nói: “Công tử của ta sáng sủa phong lưu, cơ trí linh hoạt như thần, dung nhan của phu quân rất hợp lòng ta.”
Tiêu Hoài ôm nàng cười lớn, lại giúp nàng đội mũ phượng, sau đó hai người ở trong tẩm thất nghiêm túc bát thiên địa, một bái cuối cùng, Tiêu Hoài nắm chặt tay Đường Thư Nghi nói: “Mong ta và nàng kiếp sau vẫn có thể làm phu thê.”
Lời hắn vừa nghiêm túc lại hàm chứa đầy sự mong đợi, Đường Thư Nghi nghe xong hốc mắt có chút ẩm ướt, nàng mỉm cười nói: “Nhớ kỹ, ám hiệu là: Ai ở kiếp trước hẹn người.”
“Ai ở kiếp trước hẹn người,” Tiêu Hoài lẩm bẩm câu nói này, nắm tay Đường Thư Nghi chặt hơn, hắn nói: “Ta phải khắc câu này vào linh hồn ta.”
Đường Thư Nghi lại bị bộ dáng nghiêm túc của hắn làm cho cảm động, hai tay túm lấy áo hắn, nhón chân hôn lên môi hắn……
Đêm qua động phòng hoa chúc, tất nhiên nhiệt liệt tứ phương, ngày hôm sau phu thê hai người đều dậy muộn, huynh đệ ba người đến Thế An Uyển ăn sáng, Thuý Vân nói với bọn họ: “Tối hôm qua Quốc Công gia và phu nhân thượng nghị vài chuyện, ngủ muộn một chút, công tử tiểu thư các ngài ăn cơm trước đi.”
Ba huynh muội đều rất nghi hoặc, thượng nghị chuyện gì mà muộn như vậy mới đi ngủ? Chỉ có điều, bọn họ cũng không dò hỏi, ăn sáng xong liền về viện của mình làm việc riêng.
Bên này, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy, khi Thuý Trúc Thuý Vân đến hầu hạ, Đường Thư Nghi hơi đỏ mặt, nàng trừng mắt hung hăng nhìn Tiêu Hoài, người này tối hôm qua lại làm đến hung dữ như vậy.
Vẻ mặt Tiêu Hoài lại vẫn như thường, hắn còn nói: “Đợi Ngọc Thần thành hôn liền phân gia.”
Phân gia xong không cần mỗi ngày chạy đến chỗ bọn họ ăn sáng, cũng sẽ không làm phiền cuộc sống của hai người.
574
Đường Thư Nghi lại liếc mắt nhìn hắn, Tiêu Hoài nâng khóe môi mỉm cười. Sau khi tắm rửa xong, Đường Thư Nghi nhớ tới một chuyện, nàng đến gần Tiêu Hoài nhỏ giọng nói: “Ngọc Thần sắp đại hôn rồi, nó có hiểu chuyện nam nữ không?”
Tiêu Hoài sững sờ một lát, Đường Thư Nghi lại nói: “Chuyện này giao cho chàng, đừng để đến lúc nó động phòng lại làm ra chuyện cười.”
Thế gia đại hộ ở Thượng Kinh, trước khi nam tử thành hôn đều sắp xếp nha hoàn cho hắn chỉ dạy chuyện đời. Đường Thư Nghi không muốn như vậy, nàng càng hy vọng hai nhi tử đều không nạp thiếp, sống hoà thuận với thê tử cả đời.
Tiêu Hoài lại không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Đường Thư Nghi đã an bài, hắn nhất định phải làm. Hắn ừm một tiếng, coi như đồng ý. Ăn sáng xong, hắn đến thư phòng tìm hai cuốn sách, sau đó cầm đến viện của Tiêu Ngọc Thần.
Phụ tử hai người ngồi trong thư phòng, cùng nhau uống trà một lúc, Tiêu Hoài nói: “Con sắp kết hôn rồi, có một số việc con có hiểu hay không?”
Hắn cũng ngại nói thẳng, Tiêu Ngọc Thần không hiểu lời hắn lắm, “Phụ thân ngài nói là chuyện gì?”
Tiêu Hoài: “…. Chính là chuyện nam nữ.”
Mặt Tiêu Ngọc Thần đỏ lên, lắp bắp nói: “Con.. con…”
Cuối cùng cũng không nói ra con làm sao cả, bởi vì chuyện này hắn cũng chỉ biết đại khái, không biết nên nói là hiểu hay không hiểu. Tiêu Hoài thấy vậy, lấy hai quyển sách đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho hắn, “Con tự mình nghiên cứu đi, loại chuyện này có đôi khi không thầy tự hiểu.”
Nói xong hắn đứng dậy rời đi, Tiêu Ngọc Thần tiễn hắn đến cửa viện, lúc trở về nhìn thấy hai quyển sách trên bàn, hắn đỏ mặt do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng đóng cửa lại bắt đầu nghiêm túc “nghiên cứu”.
Bên này, lão Lễ Quốc Công phu nhân cũng cầm lấy một quyển sách nhỏ nhét vào tay Giai Ninh quận chúa, nói: “Đến lúc đó đừng lo lắng, cứ thuận theo thế tử là được.”
Giai Ninh quận chúa đỏ mặt vâng một tiếng, lão Lễ Quốc Công phu nhân nhìn thấy nàng ấy như vậy, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh năm đó gả nữ nhi đi, ánh mắt mang theo chút ẩm ướt.
Bà ấy âm thầm hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Gả vào nhà người khác, khác với ở nhà mình. Bên trên có cha mẹ chồng, dưới có tiểu thúc tiểu cô, mọi mặt đều phải chú ý đến.”
Nói rồi bà ấy rơi nước mắt, Giai Ninh quận chúa vội vàng cầm khăn tay lau nước mắt cho bà ấy. Lão Lễ Quốc Công phu nhân nắm lấy tay nàng ấy nói: “Định Quốc Công phu nhân mặc dù trông hiền lành rộng rãi, nhưng cũng là mẹ chồng, sớm khuya hầu hạ cha mẹ, gắp rau thêm canh đều là chuyện cần làm.”
Giai Ninh quận chúa gật đầu: “Ngoại tổ mẫu người yên tâm, cháu đều hiểu.”
Lão Lễ Quốc Công phu nhân sờ sờ đầu nàng ấy, lại nói: “Ta biết cháu là người thông minh, ngoại tổ mẫu chỉ mong cháu về sau có thể hoà thuận vui vẻ với thế tử.”
Giai Ninh quận chúa gật đầu, nàng ấy sẽ cố gắng để cho mình sống thật tốt.
Chớp mắt đã đến ngày đại hôn, trời còn chưa sáng Đường Thư Nghi đã tỉnh dậy, sau đó đi đến viện của Tiêu Ngọc Thần. Khi đến thấy Tiêu Ngọc Thần vừa tắm rửa xong, Đường Thư Nghi nhìn nha hoàn mặc hỉ phục đỏ rực cho hắn, nhìn đại nhi tử càng thêm loá mắt hơn so với ngày thường, trong lòng nàng lại cảm khái một hồi.
Nháy mắt đã đến nơi này vài năm, nhi tử cũng đã thành thân rồi, những chuyện trước kia giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ lành đón dâu, Đường Thư Nghi tự tay đội một chiếc mũ đính hoa đỏ lên cho Tiêu Ngọc Thần, lại buộc một bông hoa lớn màu đỏ trên ngực hắn, sau đó nói: “Được rồi, đi đón tức phụ của con về thôi.”
Tiêu Ngọc Thần cung cung kính kính hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, sau đó sải bước rời đi. Tiêu Hoài thấp giọng nói với Đường Thư Nghi: “Thành thân rồi coi như thật sự trưởng thành rồi, nên buông tay thôi.”
Lúc này, Triệu quản gia chạy tới nói: “Hoàng thượng sắp đến rồi.”
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nghe vậy, liền cùng ra đón Lý Cảnh Tập. Hai người vừa đến cửa phủ, nghi trượng của Lý Cảnh Tập đã đến, bọn họ cùng nhau đi tới trước mặt Lý Cảnh Tập cong gối chuẩn bị quỳ xuống. Lý Cảnh Tập vội vàng đỡ bọn họ, không để hai người hành lễ. Nhưng Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài vẫn quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu.
Cho dù khi ở riêng, bọn họ đối xử với Lý Cảnh Tập như một hài tử, nhưng lễ nghi nên làm vẫn không thể thiếu dù chỉ là một chút. Đây là một xã hội quân chủ phong kiến, quân chính là quân thần chính là thần, lễ tiết không thể làm loạn.
Lý Cảnh Tập bất lực tiếp nhận lễ của hai người, sau đó đi theo hai người vào phủ. Nhìn bầu không khí vui mừng trong phủ, trong lòng hắn khát vọng đến một ngày thành hôn với Ngọc Châu.
Đến sảnh đường ngồi xuống nói chuyện một lúc, ánh mắt Lý Cảnh Tập cứ liếc nhìn ra bên ngoài, muốn nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu. Đường Thư Nghi thấy vậy, liền sắp xếp cho hắn nói chuyện với Tiêu Ngọc Châu một lúc.
Phong tục bên phía Thượng Kinh, buổi sáng đi đón dâu, buổi chiều đưa tân nương cưới về nhà, đến tối bái đường thành thân. Mặt trời về tây, đoàn rước dâu quay trở lại. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngồi ở chính giữa, nhận lấy cái dập đầu của phu thê tân hôn, sau đó nhìn phu thê bọn họ đối bái, được người đưa vào phòng động.
Đến phòng tân hôn, lại vui vẻ làm một loạt các bước, cuối cùng Tiêu Ngọc Thần cầm gậy hỉ vén khăn trùm đầu lên, dung mạo như hoa như trăng của tân nương tử lộ ra ngoài, mọi người chúc mừng một lúc, sau đó hỉ nương mời mọi người ra ngoài, để lại thời gian nói chuyện cho tiểu phu thê.
Tiêu Ngọc Thần ngồi bên cạnh Giai Ninh, do dự một lát nắm lấy tay nàng ấy, thấp giọng nói: “Ta rất vui.”
Câu này nghe có vẻ hơi ngốc nghếch, Giai Ninh bật cười, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: “Ta cũng rất vui.”