647
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, Lý Thừa Duẫn cau mày, lấy điện thoại di động từ trong túi ra ấn nghe, sau đó giọng nói của Châu Thiên Lan từ bên trong truyền đến, “Con thật sự đi cướp người à?”
Lý Thừa Duẫn liếc nhìn Đường Thư Nghi, trong mắt mang theo ý nụ cười: “Khi nào về con giải thích với mẹ sau.”
Nói xong anh cúp điện thoại, sau đó lái xe kéo Đường Thư Nghi xuống xe, lại để cô ngồi vào ghế phụ, giúp cô thắt dây an toàn, nhẹ giọng nói: “Đến chỗ của anh.”
Đường Thư Nghi gật đầu, Lý Thừa Duẫn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô trong lòng tràn đầy. Đưa tay ra và vuốt ve má cô, anh vòng qua đầu xe ngồi vào ghế chính, khởi động xe lái ra khỏi bãi đậu xe.
Anh có một ngôi nhà ở gần đây, thỉnh thoảng sẽ qua đó sống. Dọc theo đường đi, một bàn tay của anh cứ nắm chặt lấy tay Đường Thư Nghi, bọn họ đều không nói đến chuyện Đại Càn, mà nói một số chuyện sau khi đến đây.
Một lúc sau liền đến nhà Lý Thừa Duẫn, mở cửa rồi đi vào, bảo Đường Thư Nghi ngồi xuống ghế sô pha, Lý Thừa Duẫn rót cho cô một ly nước, im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Tại sao em lại xuyên đến đây?”
Ánh mắt anh sáng quắc nhìn chính mình, Đường Thư Nghi lại nghĩ đến nỗi đau muốn chết khi nhận được tin dữ anh hi sinh trên chiến trường, cô nghẹn ngào nói: “Biết anh không còn sống nữa em bệnh nặng một hồi, sau đó thân thể vẫn luôn không khoẻ. Kéo dài hơn hai năm, có một ngày uống thuốc xong chợp mắt một chút lại xuyên đến nơi này.”
Lý Thừa Duẫn nghe lời cô nói, trái tim đau nhói, anh lại ôm người vào trong ngực, miệng còn không ngừng nói: “Sao em lại ngu ngốc như vậy? Tại sao lại ngu ngốc như vậy?”
Đường Thư Nghi nằm trong lòng anh khóc một lúc, sau đó nói: “Lúc đó không cảm thấy mình ngu ngốc, nhưng bây giờ cảm thấy quá ngu ngốc. Em cũng không phải rời khỏi anh liền không làm được gì, tại sao làm biến mình thành dáng vẻ như vậy, hại chính mình còn làm khổ con.”
Lý Thừa Duẫn nghe cô nói vậy khóc không được cười cũng không xong, lau nước mắt cho cô nói: “Là anh rời xa em liền không được.”
Hai người đều mỉm cười nhìn nhau, nhìn thấy tình cảm vô tận trong mắt đối phương, môi bất giác đè vào nhau. Nụ hôn này, ban đầu nhẹ nhàng quyến luyến như làn gió nhẹ như cơn mưa phùn, sau đó lại như cuồng phong bão tố khó tách ra.
Không lâu sau, quần áo ném xuống trước ghế sô pha, người giao triền trên sô pha liều mình cuốn lấy nhau…
Khi màn đêm từ từ buông xuống ngoài cửa sổ, mây mưa đã tạnh, hai người ôm nhau trên chiếc giường lớn thở hổn hển. Lúc này điện thoại của Lý Thừa Duẫn reo lên trong phòng khách, Đường Thư Nghi nhẹ nhàng đẩy anh, Lý Thừa Duẫn bất đắc dĩ đứng dậy lấy áo ngủ từ tủ quần áo ra mặc vào, sau đó đi đến phòng khách cầm điện thoại lên ấn nghe.
“Thừa Duẫn, bây giờ con đang ở đâu?” Châu Thiên Lan hỏi.
Lý Thừa Duẫn đi vào phòng ngủ nói: “Có chút chuyện, mấy ngày này con không về nhà.”
“Con có biết con làm mẹ xấu hổ đến mức nào không, bà Trang gọi điện cho mẹ, nói….”
“Mẹ,” Lý Thừa Duẫn ngắt lời bà ấy, “Nếu con không đi, con dâu mẹ liền không còn nữa.”
Châu Thiên Lan: “…… Vậy con mau đem người về đây!”
Lý Thừa Duẫn: “Qua vài ngày nữa đi, mẹ không cần quan tâm con.”
Nói xong anh cúp điện thoại, dù sao mấy ngày này anh muốn ở một mình với vợ của anh, ai cũng đừng nghĩ làm phiền.
“Em đói bụng.” Đường Thư Nghi ôm chăn bông nói.
Lúc này, bụng Lý Thừa Duẫn cũng reo lên lộc cộc. Cả hai đều chưa ăn trưa, buổi chiều lại vận động vài lần, lúc kích tình không cảm thấy gì, bây giờ mới cảm thấy đói.
“Anh gọi đồ ăn ngoài.” Lý Thừa Duẫn lại lên giường, hai người dựa vào nhau cùng chọn đồ ăn tối, sau đó lại cùng nhau đi tắm….
Dù sao chỉ cần có thể dính lấy nhau liền không tách rời.
Hơn nửa tiếng sau đồ ăn đến, hai người ngồi ăn với nhau. Đường Thư Nghi vừa ăn vừa nói: “Mấy ngày nay em vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy Đường Thư Nghi ở đây đến Đại Càn biến thành em…”
Cô kể lại cảnh trong mơ, Lý Thừa Duẫn nghe xong cũng kể lại giấc mơ của mình, sau đó hai người tổng kết lại, thời gian giấc mơ của hai người gần như đều giống nhau, đều mơ đến Tiêu Hoài sắp khải hoàn về triều.
“Anh nói xem, hai người bọn họ sẽ ở bên nhau sao?” Đường Thư Nghi hỏi.
“Anh không biết.” Lý Thừa Duẫn tuỳ ý nói, dù sao người đó không phải vợ của anh, bọn họ có ở bên nhau hay không, anh không để tâm.
“Lát nữa đi ngủ, biết đâu hôm nay có thể mơ thấy.” Đường Thư Nghi nói.
Lý Thừa Duẫn không nhịn được cười, “Coi như xem phim truyền hình.”
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó mỉm cười gật đầu, giấc mơ mỗi ngày của cô thật sự giống như xem một bộ phim truyền hình.
Vợ chồng đã từng cách biệt sinh tử lại gặp nhau ở dị thế, vừa mới bắt đầu hận không thể giờ giờ khắc khắc dán chặt vào nhau. Dù sao Lý Thừa Duẫn cũng phải xin nghỉ một tuần, nhưng công việc của Đường Thư Nghi trong đoàn phim vẫn chưa kết thúc, nếu cô nghỉ sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của toàn bộ đoàn phim, cho nên ngày hôm sau cô vẫn phải đến đoàn phim làm việc.
“Công việc của em còn hai ngày nữa mới kết thúc được, nếu không buổi sáng hôm nay anh đi làm, công việc của em kết thúc lại đến tìm anh.” Sau khi ăn sáng xong, Đường Thư Nghi nói với Lý Thừa Duẫn.
Nhưng Lý Thừa Duẫn lại lắc đầu: “Anh đi làm với em.”
Đường Thư Nghi không nhịn được cười: “Vẫn giống như trước kia.”
Khi ở Đại Càn, vợ chồng bọn họ gặp ít xa nhiều. Mỗi lần anh trở về Thượng Kinh, chỉ cần không có chuyện gì quan trọng anh đều ở trong phủ, ở lại Thế An Uyển.
“Dù sao thì khoảng thời gian này em không thể rời khỏi tầm mắt của anh.” Lý Thừa Duẫn nói rồi cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đi với cô.
Đường Thư Nghi liếc nhìn anh một cái, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngọt ngào.
Hai người cùng nhau đi đến đoàn phim, trên đường đi Đường Thư Nghi nói: “Hai người bọn họ thật sự là người tốt.”
Bọn họ này là chỉ Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đang ở Đại Càn. Đêm qua cô và Lý Thừa Duẫn lại nằm mơ, mơ thấy Tiêu Hoài trở về Thượng Kinh, Đường Thư Nghi và hắn gặp nhau, hai người đều có bí mật, vừa thăm dò lẫn nhau vừa ở trước mặt nhau diễn kịch. Nhưng họ đối xử rất tốt với ba đứa con của hai người.
“Người làm mẹ ruột như em, không làm tốt bằng nàng.” Đường Thư Nghi lại nói.
648
Tiểu Hoài nắm lấy tay cô, vừa lái xe vừa nói: “Là anh không tốt, ngay từ đầu anh không nên đắn đo nhiều như vậy, nên đưa em và ba con về Tây Bắc.”
Như vậy nhà bọn họ không đến nỗi cách biệt lâu dài, để cô một mình gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng con cái.
“Cũng không thể trách anh.” Đường Thư Nghi nắm lại tay anh nói.
Hoàng đế nhỏ nhen, cô và ba đứa con ở Thượng Kinh, Hoàng đế mới yên tâm.
Gặp đèn đỏ trước mặt, Lý Thừa Duẫn dừng xe, quay đầu nhìn cô nói: “Đừng lo lắng, hai người họ sẽ xử lý tốt mọi chuyện.”
Hai người đó đều là người lõi đời, về sau nếu như có thể song kiếm hợp bích, Hoàng đế đấu không lại bọn họ.
Đường Thư Nghi cũng tin tưởng bọn họ, nhưng bọn họ đã làm rất nhiều chuyện cho hai người, nhưng hai người không thể làm gì được bọn họ, bởi vì hai người đó đều không cần.
Người nhà của “Đường Thư Nghi” vô tình vô nghĩa với cô, cô tin “Đường Thư Nghi” cũng không muốn giúp đỡ những người trong gia đình, nhiều nhất cũng chỉ là làm những chuyện con cái nên làm mà thôi. Mà “Lý Thừa Duẫn” sinh ra trong hào môn, cha mẹ ân ái, không cần bọn họ lăn xả hết mình để phát triển sự nghiệp gia tộc, cũng không cần bận tâm vì những chuyện không đâu trong nhà.
Hai người đến đây giống như là đến hưởng thụ.
Đến đoàn phim, hai người nắm tay nhau đi vào phòng huấn luyện, nam tuấn nữ mỹ, dọc đường thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Đến phòng huấn luyện, Lý Thừa Duẫn ngồi trong góc, nhìn cô mặc trang phục cổ đại, vẻ mặt nghiêm túc chỉ dạy lễ nghi cho người khác, khóe môi vẫn luôn nhếch lên.
Anh nhớ khi anh còn nhỏ, có một đoạn thời gian Đường Quốc Công giữ cô ở nhà học lễ nghi, anh nhiều ngày không gặp được cô, liền trèo tường vào phủ Đường Quốc Công, kết quả bị Đường Thư Bạch đánh một trận.
Thật ra anh học võ từ khi còn nhỏ, Đường Thư Bạch tất nhiên không thể đánh bại anh, nhưng ai bảo sau này Đường Thư Bạch sẽ là anh rể của anh, anh chỉ có thể đánh không đánh trả, mắng không mắng lại.
Công việc buổi sáng kết thúc, buổi chiều hai người trở về nhà Đường Thư Nghi, dính lấy nhau hoặc làm chút vận động, ngày hôm sau vẫn cứ như vậy. Sau khi công việc của Đường Thư Nghi kết thúc, hai người hoặc là ra ngoài chơi, hoặc là ở nhà dính lấy nhau, thật đúng là không phải tiêu sái một cách bình thường.
Mấy ngày nay Châu Thiên Lan và Lý Tề Chi lại không tốt lắm. Lý Thừa Duẫn vừa nghỉ phép, có không ít việc đều bị đẩy đến chỗ Lý Tề Chi, mấy ngày nay ông ấy đều phải tăng ca. Châu Thiên Lan mỗi ngày đều nghĩ, khi nào con trai mới đưa con dâu về nhà.
“Không được, ngày mai tôi phải đến bắt người.” Châu Thiên Lan nói với Lý Tề Chi.
Lý Tề Chi có chút mệt mỏi dựa lưng vào ghế sô pha, hừ một tiếng nói: “Tôi thật sự không nghĩ tới nó lại là đứa yêu đương mù quáng, mới bắt đầu yêu đương mà cái gì cũng không lo không để tâm, đến bóng dáng cũng chẳng mò thấy.”
Châu Thiên Lan cũng hừ mạnh một tiếng.
Lúc này, điện thoại của Châu Thiên Lan reo lên, khi nhìn thấy hai chữ con trai trên điện thoại, bà ấy ấn nghe sau đó không nói gì.
Lý Thừa Duẫn là con trai của bà ấy đã hơn hai năm, tất nhiên biết tính tình của bà ấy như thế nào, mở miệng liền nói: “Mẹ, buổi tối con sẽ đưa Thư Nghi về nhà ăn tối.”
Khuôn mặt lạnh lùng ban đầu của Châu Thiên Lan đột nhiên nở nụ cười, bà ấy nói: “Các con mấy giờ về? Thư Nghi thích ăn gì?”
Lý Tề Chi thấy bà ấy như vậy, không khỏi hừ một tiếng, đúng là không có cốt khí. Châu Thiên Lan không để ý đến ông ấy, lại bắt đầu hỏi Lý Thừa Duẫn tình hình ở chung với Đường Thư Nghi, cuộc điện thoại này phải hơn nửa tiếng mới kết thúc.
Cúp điện thoại bà ấy không nhịn được cười hai tiếng, sau đó nói với Lý Tề Chi: “Có lẽ trước năm nay có thể cưới con dâu về nhà, biết đâu năm sau có thể bế cháu nữa đấy.”
Lý Tề Chi vốn dĩ vì khối lượng công việc tăng lên trong vài ngày qua mà tức giận, nghe bà ấy nói vậy thì trên mặt cũng treo nụ cười.
Lúc này, Đường Thư Nghi và Lý Thừa Duẫn đang chọn quà, Đường Thư Nghi là bạn gái lần đầu tiên tới cửa, tất nhiên không thể tùy tiện được, quà tặng phải được tặng cho tốt, cho khéo léo.
Cuối cùng, cô mua một chiếc túi cho Châu Thiên Lan, mua một chiếc ngọc ban chỉ cho Lý Tề Chi trong một cửa hàng đồ cổ. Sau đó hai người cầm theo quà đến nhà họ Lý.
Đường Thư Nghi vẫn có chút lo lắng, trên đường đi liên tục hỏi Lý Thừa Duẫn về sở thích tính cách của cha mẹ anh. Lý Thừa Duẫn bất lực, nắm tay cô nói: “Không phải em đã gặp rồi sao, thật sự rất dễ ở chung.”
Đường Thư Nghi gật đầu, nhưng cô vẫn có chút lo lắng. Chẳng qua sự lo lắng của cô rõ ràng là thừa, vừa đến nhà, Châu Thiên Lan đã kéo lấy tay cô nói chuyện. Thấy cô tặng cho mình một chiếc túi, bà ấy lập tức vui vẻ đeo lên dùng thử. Lý Tề Chi cầm vài món đồ cổ ông ấy mua ra, bảo cô xem thử.
Nói chung, lần qua thăm này rất vui vẻ.
Tiếp theo, Đường Thư Nghi và Lý Thừa Duẫn bắt đầu ngày tháng yêu nhau. Một ngày nọ hơn hai tháng sau, Đường Thư Nghi và Lý Thừa Duẫn cùng nhau về nhà ăn tối, trong lúc ăn cơm, Đường Thư Nghi vừa ăn một miếng liền che miệng lại rồi chạy vào phòng tắm, sau đó lại là một trận nôn mửa.
Hai người lập tức đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là mang thai sinh đôi, điều này làm cho Châu Thiên Lan và Lý Tề Chi rất vui vẻ. Châu Thiên Lan lập tức liên lạc với công ty tổ chức đám cưới, đã mang thai rồi, nhất định phải lập tức kết hôn! Còn Lý Tề Chi nhấc bút lên, ký tặng cho Đường Thư Nghi một căn biệt thự.
Hơn một tháng sau, đám cưới của hai người được tổ chức hoành tráng, lại qua vài tháng sau, Đường Thư Nghi hạ sinh một cặp song sinh rồng phượng trong bệnh viện.
Đường Thư Nghi nhìn hai đứa nhỏ nằm bên cạnh, nhẹ giọng nói với Lý Thừa Duẫn: “Anh nói xem hai người bọn họ có sinh thêm một đứa nữa không?”
Hai người bọn họ ở đây tất nhiên là chỉ Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ở Đại Càn.
Lý Thừa Duẫn nghĩ đến trong mơ, sự ân ái của hai người kia, nói, “Hẳn là có.”
Đường Thư Nghi mỉm cười hạnh phúc, cô hy vọng bọn họ ở bên kia vẫn luôn hạnh phúc.