Hơi Ấm Của Anh

Chương 56



Vào ban đêm, nhà nhà đều sáng đèn.

Đèn trong căn nhà gỗ nhỏ vẫn luôn bật sáng, ánh đèn mờ ảo ấm áp, lặng lẽ phác họa một bóng người mỏng manh trước bàn làm việc.

Tang Noãn yên lặng ngồi trước bàn làm việc, trên bàn có nhiều bút vẽ và bản phác thảo xếp lộn xộn, đối diện với cô là một trong những bản nháp đường đen trắng. Cô cẩn thận nghiên cứu cấu trúc và tỷ lệ bức phác thảo, nhìn đi nhìn lại nhiều lần.

Đôi bông tai được vẽ trên trang giấy A4 trắng như tuyết, là vật phẩm phụ trong bản thiết kế “Bụi gai thần tình yêu”. Cấu trúc của bông tai dựa trên những chiếc gai và dây leo trừu tượng, chúng được kết nối và xoắn lại để tạo thành một mũi tên thần Cupid. Có một viên đá quý ở trung tâm của vòng dây, chất liệu đã được chọn là màu đỏ huyết bồ câu. Mặc dù toàn bộ bản phác thảo chưa được tô màu, nhưng nhìn sơ sơ từ hình dáng tổng thể ban đầu, nó thực sự là một tác phẩm thiết kế xuất sắc.

Chỉ là…

Sau khi xem kỹ toàn bộ bản thảo một lúc lâu, Tang Noãn cầm lấy bút chì, vẽ vài đường ngang dọc trên bản phác thảo, thực hiện một số sửa đổi về cấu trúc.

Cây bút chì cọ sột soạt trên giấy bản phác thảo, Tang Noãn vẽ rất nhanh, không mất nhiều thời gian để chỉnh sửa xong bản phác thảo.

Cô đặt cây bút chì lót xuống, đang định cầm cây chì màu đỏ bên cạnh lên, đột nhiên có chút do dự.

Cũng vào ban đêm, cùng một bầu trời đêm.

Trong căn hộ rộng lớn sáng sủa, bóng đèn mờ ảo.

Ngồi trước bàn máy tính, Mạc Tư Nguyên chăm chú nhìn các phần văn bản điện tử trên màn hình.

Đồng hồ điện tử trên bàn hiển thị 23 giờ, đồng hồ hẹn giờ báo thức bắt đầu đổ chuông lần thứ hai. Anh tiện tay tắt nó đi, đưa tay ấn vào giữa lông mày, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Khi trở lại bàn, anh liếc nhìn chiếc điện thoại bên cạnh máy tính, dừng lại một chút.

Nhấn bật màn hình và toàn bộ hộp thư lên, không có một thông báo nào.

Mạc Tư Nguyên mím môi.

Sau nửa giây suy nghĩ, anh ngồi lại trước máy tính, đóng tập tin và mở bản phác thảo của bộ phận thiết kế từ máy chủ ra.

Ánh mắt nhìn bản phác thảo, cẩn thận quan sát hồi lâu. Anh lấy điện thoại, nhấp vào trang Wechat.

T..i..n..g

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên âm thanh Wechat.

Bàn tay muốn cầm bút của Tang Noãn dừng lại một lúc. Sau vài giây, cô nhấc điện thoại ở bên cạnh lên.

Khóa màn hình được mở, tin nhắn Wechat mới nhất trực tiếp nhảy ra, một chuỗi văn bản dài đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, phía trên cùng của màn hình có dòng chữ: m4O.

Tang Noãn giật mình.

“Bông tai “Bụi gai thần tình yêu” dài 30mm và rộng 17mm, một nửa là hồng ngọc huyết bồ câu, 5.2 carat, 6 viên ngọc bích, mỗi viên 1,5mm, tỷ lệ ảnh minh họa trên khổ giấy A4 là 1: 2,67, mũi tên dây leo gai bên trái chiếm tỷ lệ lớn hơn một chút. Di chuyển viên đá quý sang trái 1,5-2mm và góc mũi tên nghiêng xuống 3,5 độ, đây là tỷ lệ tốt nhất.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 134: 134: Người Trong Ảnh

“Màu đỏ máu bồ câu có màu đỏ như máu và đậm hơn. Màu chủ đạo là màu chì số 321, phạm vi điểm màu là 3,7 dọc và 2,1 ngang, chuyển tiếp ở khoảng cách số 48 và 421, phạm vi hai bên của số 48 là 2mm, còn 421 thì chiếm một nửa. Phần sáng có sự chuyển tiếp của màu 310 và 01 trắng, trung hòa màu 418; phần bóng chuyển tiếp của màu 376 và màu 30…”

Tang Noãn bị sốc!

Kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Wechat mới nhất, cô không tin nổi nhìn lại một lần nữa. Ngực cô như căng phồng lên vì một luồng nhiệt cực lớn, cô bình tĩnh lấy lại hô hấp, kinh ngạc nắm chặt chiếc điện thoại.

Mạc Tư Nguyên…

Anh … Đây là muốn… giúp cô sao?

Nhịp tim kịch liệt dần dần trở lại bình thường, Tang Noãn đột nhiên đặt điện thoại xuống, luống cuống tay chân từ hộp bút chì màu rút ra bút vẽ với số màu tương ứng, đặt ở bản thiết kế và xem xét.

Màu 312, màu 48, màu 421…

Tất cả các con số màu sắc gần như tương ứng với phạm vi mà anh nhắc tới, trong lòng Tang Noãn ngập tràn ngũ vị lẫn lộn.

Liếc nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, cô không khỏi có chút chần chừ. Quay đầu sang chỗ khác, cẩn thận đánh dấu từng milimet trên bản vẽ, thận trọng từng li từng tí đặt bút xuống.

Điện thoại di động trên tay vẫn đang rung và đổ chuông, hết Wechat này đến Wechat khác.

“Phần chính của dây leo có màu xám trắng, ranh giới chỗ phần bóng có sự chuyển tiếp giữa màu 499, 399 và 10, ranh giới hai bên mỗi màu khoảng 1-1,5mm. Phần sáng cao là màu 88, 495, 69, màu chủ đạo của dây leo là 47, các ranh giới tương tự như trên.”

“Phần thân chính của đá Chavelet có màu chính là màu xanh khổng tước 449, có thể bị bỏ qua vì ranh giới độ sáng cao. Ánh sáng tổng thể của bức tranh là từ trên cùng bên trái xuống dưới, nghiêng một độ 35,5, do đó tỷ lệ bóng mờ với hai bên khoảng 1:1,5.”

“Ngoài ra, điểm nhấn của toàn bộ tác phẩm là 2,7 dọc và 1,32 ngang, lấy bột nước màu 318 chuyển tiếp sang màu trắng 301, ở giữa lấy màu trắng 01 làm chủ đạo. Hồng ngọc huyết bồ câu lấy màu 321, đá Chavelet lấy màu 418.”

……

Đêm khuya tĩnh lặng.

Trong căn nhà nhỏ, chỉ có tiếng bút chì sột soạt trên mặt giấy.

Chẳng mấy chốc lại đổi sang những chiếc bút vẽ với nhiều màu sắc khác nhau, Tang Noãn cố gắng phân biệt dưới ánh đèn và xác nhận một cách cẩn thận.

Tham Khảo Thêm:  Chương 109: Tiểu dạ nhi, ta còn có tình địch nào khác không? (1)

Dưới ngọn đèn, làn da trắng nõn của cô được nhuộm thành một màu vàng óng ánh. Giấy vẽ trắng như tuyết dần dần có một chút màu sắc tươi sáng rõ rệt, đường viền hồng ngọc rực rỡ đã thành hình, sống động và tuyệt đẹp.

… Trong căn hộ cao cấp tinh xảo, đối diện với bản thảo thiết kế tương tự, Mạc Tư Nguyên cầm bút tô màu lên, cẩn thận so sánh từng màu một, rồi đo đạc số liệu.

Thỉnh thoảng anh cầm bút ở bên cạnh ghi lại, sau đó gõ từng cái một vào hộp thoại của máy tính.

Mặc dù bên kia chưa hề phản hồi.

Đêm yên tĩnh.

Những ngôi sao ngoài cửa sổ sáng đến chói mắt.

Lúc Tang Noãn vẽ xong bản thiết kế đã gần năm giờ sáng.

Đặt cọ vẽ cuối cùng xuống, cô cầm bản thảo thiết kế lên, xem xét lại một cách cẩn thận.

Trên trang giấy A4 sáng sủa, những dòng bút chì lộn xộn và nguệch ngoạc ban đầu đã không còn nữa, thay vào đó là một bản thảo trang sức đã hoàn thành.

Với việc sử dụng chì màu và bút dầu một cách hoàn hảo, các chi tiết của bông tai được khắc họa một cách tinh xảo và tỉ mỉ, giống như pha lê thật được trưng bày trong quầy kính.

Khẳng định một lần nữa rằng không có vấn đề gì, Tang Noãn bỏ tác phẩm vào tập tài liệu. Nằm ngả lưng trên ghế vươn vai một cái,  cô rửa mặt đơn giản, cầm bản phác thảo vội vã đến công ty.

Bởi vì cách thời gian vào làm còn quá sớm, toàn bộ D-King đều vắng lặng. Phòng thiết kế không có ai, chỉ có một số màn hình máy tính ngày hôm qua chưa tắt để lộ ra một chút ánh sáng.

Tang Noãn quẹt thẻ ở cổng ra vào, sau đó thuần thục bước tới máy quét để quét phê duyệt, sử dụng phần mềm để cắt một số chi tiết nhỏ và tải lên máy chủ, chọn nhà xuất bản rồi gửi đi.

Sau khi nhận được xác nhận từ bên kia, Tang Noãn cuối cùng cũng nằm dài trên ghế thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng cũng giải quyết xong…

Như vậy, cô có thể ở lại phòng thiết kế và tiếp tục học tập để trở thành một nhà thiết kế…

Nghĩ đến lời hứa của Cảnh Chỉ Huyên với bản thân lúc đó, Tang Noãn không khỏi cảm thấy có chút kích động.

Không hiểu sao trong đầu lại hiện lên những tin nhắn Wechat hướng dẫn cô cách đặt bút tối qua, mạch suy nghĩ của Tang Noãn có chút trì trệ, bỗng nhiên nghĩ đến Mạc Tư Nguyên.

Ngày hôm qua cô không trả lời một tin nhắn nào, dù không muốn thừa nhận nhưng cô không thể lừa dối bản thân, quả thực nhờ có sự giúp đỡ của anh nên cô mới có thể hoàn thành bức vẽ đúng hạn.

Vậy … Cô có nên nói một tiếng cảm ơn với anh không?

Tham Khảo Thêm:  Chương 222

Anh liên tục gửi tin nhắn cho cô suốt cả đêm, vậy… anh đã thức trắng đêm sao?

Rốt cuộc có nên không…

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Tang Noãn rối rít siết chặt tay mình.

Tang Noãn lắc đầu gạt đi mớ suy nghĩ lộn xộn trong lòng. Thấy vẫn còn sớm, cô vì quá phấn khích nên không thể ngủ được, bèn quyết định đứng dậy ra ngoài đi dạo.

Căn hộ bên sông.

Mạc Tư Nguyên đóng máy tính, thức trắng đêm khiến đầu óc anh có chút mệt mỏi. Anh ấn nhẹ hai bên thái dương, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, cố gắng tỉnh táo lại.

Khi bước đến cửa sổ kéo rèm cửa ra, ánh ban mai yếu ớt bên ngoài cửa sổ tràn vào, trải khắp cơ thể anh một mảng ánh sáng óng ánh.

Anh nhìn chằm chằm vào những tòa nhà cao tầng phía xa xa, trong số các cụm tòa nhà đó, logo kim cương của tòa nhà D-King phản chiếu thứ ánh sáng nhàn nhạt, đặc biệt bắt mắt.

Lúc này…

Không biết bản vẽ của cô đã được hoàn thành hay chưa, hoàn thành như thế nào. Không biết cô đã đến công ty chưa.

Không biết … cô có thấy Wechat của anh không?

Yên lặng đứng một lúc, trong lòng anh thoáng qua một chút lo lắng, khẽ cụp mắt xuống.

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.

Ngoảnh đầu nhìn một cái, Mạc Tư Nguyên quay người cầm điện thoại từ trên bàn lên.

“Giám đốc Mạc.” Giọng nói của Tần Kiệt từ bên kia vang lên, “Tang Noãn có lẽ đã hoàn thành xong, tôi vừa đi qua đã thấy cô ấy từ phòng thiết kế xuống ăn sáng, tâm tình có vẻ rất tốt.”

Mạc Tư Nguyên hơi giật mình, sau vài giây im lặng, anh trả lời: “Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn.”

Cúp máy.

Mạc Tư Nguyên đứng yên tại chỗ, im lặng.

Lẽ ra anh nên nghĩ đến tính khí bướng bỉnh của cô…

Lúc nhờ vả người khác thì cố gắng nhõng nhẽo, bám chặt lấy, không đạt được mục đích thì không dừng lại. Nhưng một khi muốn cùng anh vạch rõ giới hạn thì dù không làm được cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc sẽ tìm đến anh.

Là bởi vì anh suy nghĩ quá nhiều…

Tự cười chế giễu một cái, mắt Mạc Tư Nguyên rũ xuống, gương mặt có chút ảm đạm.

Lúc này, điện thoại bỗng rung nhẹ một cái, một tin nhắn Wechat mới gửi đến.

Mạc Tư Nguyên cúi đầu, nhìn thấy phía trên Wechat có ảnh đại diện hoa hướng dương xuất hiện số “1” màu đỏ, anh liền bấm vào hộp thoại, chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi:

“Cảm ơn anh.”

Phía sau là mặt cười nhỏ.

Mạc Tư Nguyên khẽ giật mình.

Trái tim khẽ xao động, dường như có một loại ấm áp từ lồng ngực nhẹ nhàng lan tỏa. Anh nhìn tin nhắn một hồi lâu, khóe môi bất giác cong lên, sự u ám bao trùm trong lòng lập tức tan biến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.