“Kiếm Nô Thanh Vân, đừng mơ đả thương con trai ta!”
Một tiếng quát lớn trên đài cao truyền đến.
Tông chủ của Tử Viêm Môn, Liễu Dự, thấy con trai mình bị thương càng lúc càng thảm trên võ đài.
Không kiềm chế được lửa giận trong lòng, liền chủ động nhảy xuống với thân phận là người đứng đầu một tông môn.
Tu vi của ông ta từ lâu đã đạt đến võ đạo tầng mười, đã ngưng kết được một hạt giống Tiên Thiên.
Người xem bên dưới võ đài hiện lên vẻ kinh sợ, toàn bộ đều trợn tròn mắt lên nhìn, hoàn toàn không thể ngờ được lại có người vô liêm sỉ như vậy.
Một trưởng bối mà lại nhúng tay vào trận so tài của tiểu bối ngay trước mặt bàn dân thiên hạ.
Advertisement
Đợi đến lúc phản ứng lại thì Liễu Dự với thế nhanh như chớp đã hạ xuống trước mặt Lâm Nhất.
Oanh!
Người chưa tới, quyền mang cường đại đã như cái lồ ng từ trên trời giáng xuống chụp lấy Lâm Nhất.
Lâm Nhất chỉ có tu vi võ đạo tầng bảy đỉnh phong cảm thấy áp lực toàn thân cực lớn, tựa như bị một tòa núi đè xuống người vậy.
Không thể không từ bỏ việc chiến đấu với Liễu Vân Phi.
“Quá vô liêm sỉ!”
Advertisement
Tông chủ của Thanh Vân Môn Bạch Thiên Minh thấy vậy thì lập tức nổi cơn thịnh nộ, cũng định nhảy xuống.
“Tông chủ chớ vội”.
Đúng lúc này, Bạch Thu Thủy lại lên tiếng ngăn cản.
Đôi mắt xinh đẹp lưu loát, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng chỉ, khẽ nói: “Bạch tông chủ, ngài nhìn kìa!”
Chỉ thấy trên võ đài, đối mặt với tình huống đột ngột xảy ra, Lâm Nhất không hề tỏ ra sợ hãi.
Sự tự tin lộ rõ trên người hắn, ánh mắt toát lên vẻ bình tĩnh như làn nước mùa thu, Táng Hoa kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời.
Oanh!
Kiếm thế của Lưu Phong kiếm pháp đỉnh phong viên mãn trong tay hắn được thi triển ra một cách hoàn mỹ, từng sợi kiếm thế sắc bén chém tới.
Đã hóa giải từng chút một quyền mang của Liễu Dự đánh ra trong tình thế cấp bách.
Thình thịch!
Quyền mang lộn xộn rơi xuống mặt đất phát ra những âm thanh bạo vang, làm nứt vỡ một mảng sàn đấu.
“Đây…”
Toàn hội trường đều kinh hãi, căng mắt cứng họng, lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
Một tên kiếm nô của Thanh Vân Môn lại ngăn cản được một kích của tông chủ Tử Viêm Môn bằng kiếm thế mênh mông!
Chuyện hoàn toàn không thể xảy ra thật sự đã đang xảy ra trước mắt mọi người rồi.
“Cha, gi3t chết tên kiếm nô đó đi”.
Toàn thân Liễu Vân Phi đẫm máu, nửa quỳ trên đất, ánh mắt tràn ngập lửa giận nói.
“Con trai ta!”
Ở cự ly gần mới thấy vết thương do kiếm khắp người Liễu Vân Phi còn thảm hại và nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của ông ta.
Toàn thân Liễu Vân Phi run rẩy, nhìn về phía Lâm Nhất nói: “Một tên kiếm nô nhỏ bé mà cũng thật to gan, hôm nay ta không cần mỏ linh khoáng nữa, ta muốn lấy mạng của ngươi!”
“Dừng tay!”
Bạch Thiên Minh của Thanh Vân Môn không thể ngồi yên được nữa, lăng không nhảy lên, đứng chặn trước mặt Lâm Nhất.
Sưu sưu sưu!
Hai vị tông chủ đã xuống sàn thi đấu, dẫn đến trưởng lão và những đệ tử nội môn khác của Thanh Vân Môn và Tử Viêm Môn cũng xuống theo.
Bạch Thiên Minh trầm ngâm nói: “Liễu Dự, ta thấy ngươi sống vội quá rồi, lại dám đòi giết đệ tử của Thanh Vân Môn trước mặt ta!”
Một vị trưởng lão của Tử Viêm Môn hừ lạnh nói: “Một tên Kiếm Nô thì lấy gì để so sánh được với thiếu môn chủ của chúng ta, dám đả thương thiếu môn chủ nghiêm trọng như vậy, hôm nay hắn bắt buộc phải chết! Ai cũng không thể ngăn cản được. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên manh động, bằng không Thanh Vân Môn cứ chờ bị diệt môn đi!”
“Từ lâu đã không vừa mắt với đám Thanh Vân Môn các ngươi, chỉ dựa vào một Tô Hàm Nguyệt đã dám tự xưng là Thiên Thủy đệ nhất tông, cũng không nhìn xem trước đó bị chúng ta đàn áp bao nhiêu năm trời!”
“Mau tránh ra, giao tên Kiếm Nô ra cho chúng ta!”
Một đám người Tử Viêm Môn quát tháo không ngừng, lời nói cho thấy muốn dồn Lâm Nhất vào chỗ chết.
Bạch Thiên Minh hiểu rõ điều này, cười khẩy nói: “Các ngươi có ý đồ gì, ta điều biết rõ, hôm nay cho dù có liều mạng hủy hoại cả tông môn, cũng đừng mơ giết được đệ tử của tông môn ta”.
Lại có một vị trưởng lão của Thanh Vân Môn cất cao giọng quát: “Muốn giết người của chúng ta thì phải hỏi xem đệ tử tông môn chúng ta có đồng ý hay không!”
“Không đồng ý!”
Đệ tử Thanh Vân Môn từ lâu đã hận Tử Viêm Môn đến tận xương tủy, trước đó đã đủ trò ức hiếp, chịu đủ khuất nhục rồi.
Nghĩ lại Trương Thanh bị Tử Viêm Môn bày kế đánh trọng thương.
Ngẫm lại Trương Nhạc đã trúng bẫy của đối phương, bị tuyển thủ chính đả thương, hiện giờ sống chết còn chưa rõ.
Nghĩ lại thiếu môn chủ và Hồ Tử Phong, hai người thà chết chứ không bỏ quyền, bị Liễu Vân Phi đùa giỡn trước mặt dân chúng nước Thiên Thủy.
Khó khăn lắm mới xuất hiện Lâm Nhất trút nỗi hận thay cho họ, mạnh mẽ giáo huấn cho Liễu Vân Phi một trận.
Chính trong lúc đang nở mày nở mặt sao có thể dễ dàng để Liễu Dự giết Lâm Nhất được, căn bản là không thể!
Âm thanh không đồng ý vang đội, vang vọng khắp đài đấu võ, cả Thanh Vân Môn cùng chung mối thù, kiên quyết không lùi bước.
Liễu Dự cười ha hả nói: “Hô hay lắm, để ta xem lát nữa các người còn có thể hô lên tiếng được nữa hay không, trưởng lão và đệ tử Tử Viêm Môn nghe lệnh, giết!”
Nói xong, ông ta phất tay, một đạo quyền mang lao thẳng về phía Lâm Nhất.
Mơ hồ, quyền mang đó gần như ngưng kết thành thực chất, mang theo sát khí vô cùng kịch liệt xông tới.
Lâm Nhất chớp mắt cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn, không chút do dự đâm ra một kiếm.
Táng Hoa kiếm ngưng tụ ra kiếm mang màu vàng, nội kình nồng hậu của Thuần Dương Công tiên thiên ngưng kết trên thân kiếm.
Mũi kiếm sắc bén vô cùng đã phá tan một chưởng đánh tới bất ngờ này.
“Giết!”
Bạch Thiên Minh chứng kiến Liễu Dự lại dám ra tay tập kính ngay trước mặt mình nên vô cùng giận dữ, trực tiếp vượt lên trước giết tới.
Tất cả chiến lực đỉnh phong của hai đại tông môn thi triển ra tàn sát kinh thiên với đủ lại phương thức ngoài dự đoán của mọi người.
“Ngăn Bạch Thiên Minh lại cho ta, ta đi giết tên Kiếm Nô!”
Trong mắt Liễu Dự toát ra sát khí âm lãnh, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trong mắt ông ta hiện tại không còn biết đến ai nữa!
“Chuyện gì thế này, trận chiến sinh tử giữa hai đại tông môn cự nhiên lại diễn ra rồi ư?”