Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 235



“Vác một cái hộp đựng kiếm rồi tự cho mình là đại hiệp à? Nơi khỉ ho cò gáy như nước Thiên Thủy mà cũng có cao thủ thì chúng ta được xem là gì?”

Chủ nhân của giọng nói này ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái Vạn Phong.

Ở cái nơi xem trọng thực lực như quận Thanh Dương thì thứ tự chỗ ngồi không hề được sắp xếp ngẫu nhiên.

Người này có thể ngồi ở vị trí đầu tiên thì chắc chắn thực lực của hắn không tầm thường.

Lời của hắn khiến toàn trường bàn tán xôn xao.

Advertisement

Sắc mặt của Phong Vô Hằng phút chốc trở nên khó coi.

Hắn ta là người đưa Lâm Nhất đến đây, những lời này của đối phương không hề nể mặt Lâm Nhất, cũng đồng nghĩa với việc đang cười nhạo hắn ta.

Ánh mắt Vạn Phong thoáng thay đổi, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, hắn ta quyết định không lên tiếng ngăn cản.

Advertisement

Có lẽ vừa nãy việc Lâm Nhất từ chối khéo khi hắn ta hỏi mua Huyết Long Mã đã khiến hắn ta cảm thấy phật lòng.

“Người này tên là Lưu Tử Phi, là do ca của ta mời đến từ thành Lưu Vân, nghe đồn gia tộc của hắn ta được xem là một thế lực mạnh trong vùng. Ngươi nhịn hắn ta một chút, chớ có chấp nhặt làm gì!”

Phong Vô Hằng sợ Lâm Nhất nhất thời kích động dẫn đến xung đột với đối phương, bèn lên tiếng khuyên nhủ.

“Sao hả? Ta nói có gì sai sao? Hay là trong hộp đựng kiếm của ngươi có… huyền cơ gì khác?”

Thấy Lâm Nhất không nói một lời, Lưu Tử Phi cảm thấy rất mất hứng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 358

Hắn ta nhếch miệng, nở một nụ cười trào phúng rồi lại nói: “Ta ghét nhất những kẻ hay ra vẻ như vậy đấy, lấy ra đi, để ta nhìn xem hộp đựng kiếm của ngươi rốt cuộc có ẩn chứa huyền cơ gì?”

Vèo!

Đột nhiên Lưu Tử Phi dậm chân lấy đà, bay vọt ra, cơ thể hắn ta tựa như một mũi tên xé gió, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lâm Nhất.

Hắn ta duỗi tay chộp về phía hộp đựng kiếm sau lưng Lâm Nhất.

“Ta thấy tốt nhất ngươi đừng động vào hộp đựng kiếm của ta!”

Lâm Nhất nhắm mắt lại, cười khẽ.

Phút chốc, cổ tay của Lưu Tử Phi đã bị Lâm Nhất nắm chặt, không cách nào nhúc nhích được.

“Ngươi?”

Lưu Tử Phi cố hết sức nhưng vẫn không giãy ra được.

Hắn ta thoáng sững sờ, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên, lẩm bẩm nói: “Hóa ra ngươi khai mở thủ khiếu à, lưng vác hộp đựng kiếm mà lại khai mở thủ khiếu trước, quả nhiên là người đến từ nơi nhỏ bé!”

Có lẽ vì thấy sức mạnh kinh người của Lâm Nhất, nên hắn ta cho rằng khiếu đầu tiên mà Lâm Nhất khai mở là thủ khiếu.

Vừa dứt lời, Lưu Tử Phi định bụng sẽ vận dụng linh lực để thoát ra, nhưng…

“Dừng tay!”

Thấy hai người trực tiếp ra tay, người làm chủ nhân như Vạn Phong vội lên tiếng ngăn cản.

Hắn ta nghiêm mặt đứng lên: “Lưu huynh, chẳng lẽ không thể nể mặt một chút sao? Lâm công tử, dù gì cũng là khách mà ta mời đến, cần gì phải làm khó nhau như thế?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 420

Lưu Tử Phi vốn có phần kính nể Vạn Phong, thế nên vẻ mặt hắn ta thoáng giãn ra, tản đi toàn bộ linh nguyên trong cơ thể.

Thấy thế, Lâm Nhất cũng buông tay đối phương ra.

“Hôm nay ta nể mặt Vạn huynh, có điều một tên phế vật đến từ nước Thiên Thủy mà cũng dám ra vẻ như vậy à? Nếu để ta bắt gặp hắn trên đường, e là đã đánh chết hắn tại chỗ!”

Lưu Tử Phi bật cười ha hả, lười nhác đi về chỗ của mình, dáng vẻ thờ ơ, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

Những người khác nghe vậy cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt khinh thường.

Hiển nhiên bọn họ cũng đồng ý với lời của Lưu Tử Phi, chỉ có điều không đến mức làm ra chuyện vô vị như hắn ta mà thôi, thấy ngứa mắt liền ra tay đánh người.

Lâm Nhất cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn không mở miệng giải thích.

Cổ kiếm hạp có thể phát động Tử Băng Thánh Hỏa, khi cần kíp có thể cứu hắn một mạng. Ở cảnh giới Tiên Thiên, Đại Nhạn Quyết đã sớm không có bao nhiêu tác dụng, vì thế, Lâm Nhất lợi dụng sức nặng của cổ kiếm hạp, vác nó trên lưng mỗi khi đi đường, ăn cơm, luyện công tương đương với tôi luyện thân thể, mỗi một giây phút hắn đều đang tu luyện.

Một khi chính thức ra tay, vứt bỏ cổ kiếm hạp trên lưng, thân pháp của hắn sẽ tăng lên một đẳng cấp khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 117: Nặc Linh Châu

Quan trọng hơn chính là mang cổ kiếm hạp bên người có thể xuất kiếm bất cứ lúc nào.

Đợi sau khi hai người ngồi xuống, trong phòng có người chủ động lên tiếng: “Vạn huynh, mọi người đã đến đông đủ, lần này ngươi tập hợp tất cả mọi người là có chuyện gì?”

Vạn Phong nhìn quanh một lượt rồi nói: “Trong quận Thanh Dương, ngoại trừ các đệ tử tinh anh của Tam đại bá chủ Kim Diệm tông, Quang Minh các và Huyết Vân môn, có thể nói chư vị là những người có tu vi nổi bật nhất trong thế hệ trẻ”.

Ở đây, ngoài Lâm Nhất và Phong Vô Hằng, cơ bản đều là những nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi đã đạt đến Tiên Thiên lưỡng khiếu.

Những lời này hoàn toàn không sai, thế nên mọi người rất vui vẻ tán thành.

“Quận Thanh Dương nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ngày thường gần như rất khó có dịp tụ hợp. Con đường võ đạo cần phải chăm chỉ tu luyện, nhưng cũng không thể xa rời thực tế, nhắm mắt làm liều. Buổi tụ họp ngày hôm nay chủ yếu là muốn mỗi người có thể bày tỏ ý kiến riêng, phát biểu cảm tưởng của bản thân”.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Vạn Phong, dường như hắn ta còn muốn nói điều gì đó.

“Vạn huynh nói rất đúng, nhắm mắt làm liều, xa rời thực tế, đánh khắp gia tộc không có địch thủ rồi lại tưởng rằng mình thật sự là vô địch thiên hạ”.

“Dường như lần cuối cùng ta cùng Vạn huynh gặp nhau đã là một năm trước rồi thì phải?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.