Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 908: Năng lực mới của con lừa đen



Cảnh Tâm Nặc thật sự là một thiên tài!  

Tuy rằng đầu năm nay danh hiệu thiên tài có chút tràn ra, giống Tây Môn Sơn cũng bị học phủ coi thành thiên tài bồi dưỡng, nhưng Cảnh Tâm Nặc lại hoàn toàn xứng đáng tên thiên tài.  

Nàng tu luyện mới chỉ 800 năm!  

800 năm có thể trở thành Tinh Thần Hoàng, ở toàn bộ Độ Dương Tinh đều vô cùng hiếm lạ, trong lịch sử đều không sinh ra vài nhân vật như vậy! Đến lúc này đành quy công cho linh khí Minh giới nồng đậm, lại không thiếu linh dược, thứ hai tư chất bản thân Cảnh Tâm Nặc cũng quá tốt.  

Từ 200 năm trước nàng được Đại Hà Học Phủ mời, có thể tiến vào học phủ cao nhất của tất cả võ giả, nhưng nàng lại lựa chọn cự tuyệt. Ngược lại không phải nàng giống Tây Môn Sơn hy vọng nhận được Đại Nguyên Học Phủ toàn lực tài bồi, mà là lão tử của nàng chính là một cái Phó viện trưởng Đại Nguyên Học Phủ.  

Tương lai nàng khẳng định sẽ tiến vào Đại Hà Học Phủ, nhưng đợi cho nàng trở thành Tinh Thần Đế.  

Cảnh Tâm Nặc chẳng những là thiên tài, lại là mỹ nhân phong tình vạn chủng, cộng thêm bối cảnh nàng còn có Phó viện trưởng, tự nhiên chiếm được tất cả mọi người theo đuổi, nam nhân muốn hái được đóa kiều hoa này, mà các nữ nhân cũng muốn cùng nàng kết làm tỷ muội.  

Chỉ luận dung mạo, ba người Cảnh Tâm Nặc, Dương Ngọc Hoa, Đài Niệm Ngưng vốn không có những người khác có thể so sánh cùng các nàng, nhưng kết hợp với thân phận của các nàng, tam đại mỹ nhân sẽ khác.  

Dương Ngọc Hoa là Trận Pháp Sư, đồng dạng có bối cảnh Phó viện trưởng; Đài Niệm Ngưng là Dược sư… bối cảnh còn chưa biết, nhưng chỉ là cái thân phận Dược sư cũng đủ để cho nàng thành hạc trong bầy gà.  

Chu Hằng không có ý kiến gì đối với tam đại mỹ nhân, tự nhiên lười đi lấy lòng Cảnh Tâm Nặc, nhưng ai ngờ Cảnh Tâm Nặc lại thập phần hứng thú đối với hắn, luôn thường thường đáp lời cùng hắn, khiến cho nam nhân khác đối với hắn coi như cừu địch.  

Tinh Thần Vương thì quên đi. Hai cái Tinh Thần Đế luôn luôn dùng ánh mắt bất thiện đánh giá hắn, chỉ là khuyết thiếu một cái cơ hội xuất thủ.  

Chu Hằng mang con lừa đen cùng Tiểu Hỏa – hắn lo lắng để hai người này tại Đại Nguyên Học Phủ a, không có hắn áp chế, quỷ biết con lừa đen lại mang theo Tiểu Hỏa đi làm gì, lần trước bọn họ ăn trộm một linh quả cao cấp!  

Nghĩ vậy hắn không khỏi tò mò, linh quả khẳng định cất chứa vô cùng nghiêm mật, như thế nào để hai người này vụng trộm?  

Thừa dịp đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, Chu Hằng kéo con lừa đen mang qua một bên, hướng nó hỏi.  

ads  

– Nga, đó là năng lực gần đây bổn tọa mới lấy được. Đang muốn nói cho ngươi biết, tuy nhiên sự tình nhiều lắm, bổn tọa đã quên! Con lừa đen tuy rằng luôn luôn đùa giỡn đê tiện, lòng tham lại nhỏ mọn, nhưng cùng Chu Hằng cũng không giấu giếm cái gì.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 150: Chương 150

– Để ta kiến thức một chút!.  

– Hắc hắc, tiểu tử ngươi đừng khóc nha. Bổn tọa cũng mới vừa mới có thể vận chuyển tự nhiên! Con lừa đen vung móng trước trước, đột nhiên sanh thành một chữ phù, tản ra quang hoa màu xanh biếc.  

Chu Hằng không khỏi run lên trong lòng, phù văn!  

Tuyệt đối là phù văn!  

Hắn không chỉ một lần tiếp xúc phù văn, giống 206 cái Cốt phù trên thân Hoặc Thiên, còn có Huyết Hà Thiên Kinh, Hỗn Độn Thiên Kinh. Đương nhiên Hỗn Độn Thiên Kinh hoàn toàn không thể so sánh cùng Cốt phù trên thân Hoặc Thiên, cấp bậc kém quá xa!  

Con lừa đen vận chuyển phù văn ra ngoài phi thường tàn phá, có điểm giống Cốt phù phía trước Hoặc Thiên in vào trên trán hắn.  

– Đi! Con lừa đen khẽ quát một tiếng, đạo tàn phù kia lập tức nhoáng lên một cái rồi biến mất, nhưng theo sát thời điểm xuất hiện, lại đi tới lòng bàn chân Chu Hằng, hơn nữa trương khai rất nhiều lần, hào quang màu xanh biếc trong nháy mắt bọc lại Chu Hằng.  

Không động được!  

Chu Hằng rõ ràng phát hiện hắn bị buộc thật chặt. Chẳng những thân thể, lại bao gồm ý niệm tinh thần không nhúc nhích được mất ba giây đồng hồ mới truyền lại trong óc, sau đó lại tốn ba giây đồng hồ mới ý thức được mình bị làm chậm.  

Phù văn thật đáng sợ, định thân, còn định lối suy nghĩ. Thời điểm chiến đấu thêm một chút, không phải có thể tùy ý oanh kích?  

Chu Hằng vội vàng vận chuyển Ngũ Hành Phù Văn hướng về hào quang, nhưng tuy rằng phù văn vô cùng tàn phá, nhưng lại rất tính dai, Chu Hằng phải đánh ra hơn 100 Ngũ Hành Phù Văn, ánh sáng xanh mới mạnh vỡ nát, để Chu Hằng lấy được tự do.  

– Chu tiểu tử, thế nào? Con lừa đen cười trộm, nó cũng không biết phù văn thậm chí ngay cả Chu Hằng cũng có thể cố định được, không khỏi hưng phấn mà ầm ỉ lên.  

– Quả thật lợi hại! Chu Hằng gật đầu – Con lừa, ngươi học thế nào?.  

– Bổn tọa cũng không biết, đi tới Minh giới, trong đầu bổn tọa hiện ra hai chữ phù, chậm rãi học xong! Con lừa đen dùng chân gãi gãi đầu, đồng dạng thần tình hoang mang.  

– Hai chữ phù? Chu Hằng không khỏi cả kinh, vừa rồi chỉ là một phù văn mà thôi!  

– Còn có một cái là dùng thâu đồ! Con lừa đen lại đắc ý, nó lại dùng chân vòng 1 cái, đồng dạng có một phù văn vô cùng phức tạp, nhưng cũng vô cùng tàn phá hiện ra, mạnh mẽ phóng đại mười mấy lần, đánh lên nó cùng Chu Hằng.  

Ông!  

Chu Hằng chỉ cảm thấy hoa mắt, lại xuất hiện ở một địa phương khác.  

– Thuấn di? Hắn vô cùng ngạc nhiên, nhìn lại về con lừa đen. Hiện tại hắn hiểu được đầu con lừa đê tiện này cùng Tiểu Hỏa trộm được linh quả thế nào, bằng vào chiêu thuấn di này, có cái bí thất gì có thể ngăn cản được đầu con lừa đê tiện này?  

Tham Khảo Thêm:  Chương 62

– Ha ha ha! Bổn tọa lợi hại không? Con lừa đen cười, nhưng rất nhanh thì nằm lăn ra đất: – Thuấn di rất hao tổn tinh thần, mười ngày bổn tọa cũng nhiều nhất sử dụng một lần! Lần trước vì thâu bảo bối, liên tục sử dụng hai lần khiến cho óc bổn tọa đều muốn nổ!.  

Chu Hằng cũng cười ha hả, lần trước hẳn là đầu con lừa đê tiện này cùng Tiểu Hỏa đánh bậy đánh bạ, vừa vặn thuấn di vào tàng bảo thất, nhưng hắn cười cười đột nhiên ngừng lại, thở dài, nói: – Chúng ta còn phải đi trở về?.  

– Đó là đương nhiên! Con lừa đen hùng hồn nói.  

– Ngươi con lừa đê tiện!.  

– Ngươi tiện nhân!.  

Một người một con lừa tìm phương hướng xong, bắt đầu đi trở về, cũng may con lừa đen cũng biết mình làm thử, không truyền tống hai người quá xa, cũng hơn ba trăm dặm mà thôi, với tốc độ Tinh Thần Vương đại khái là chuyện vài phút.  

– Ngươi chạy đi đâu vậy? Phác Viễn lập tức làm khó dễ Chu Hằng.  

– Ăn thua gì tới ngươi! Con lừa đen lập tức gắt giọng, làm cái động tác gỡ tay áo – Muốn đánh nhau a? Bổn tọa tung ra nước tiểu ngâm chết đuối ngươi!.  

Ai cũng chưa từng thấy qua thú cưng vô sỉ như vậy, lập tức sắc mặt mọi người cổ quái, muốn cười lại nhẫn nhịn, dù sao con lừa đen nói cũng quá thô tục.  

– Thú cưng nho nhỏ, cũng dám làm càn ở trước mặt ta! Phác Viễn làm sao chịu mất mặt mũi, lúc này trừng mắt, trong ánh mắt có lệ khí lộ ra. Hắn không tìm thấy cơ hội luận bàn cùng Chu Hằng, nhưng thu thập một đầu thú cưng Tinh Thần Vương còn không đơn giản?  

Hắn cũng chưa từng thấy tận mắt Chu Hằng chiến một trận với Tây Môn Sơn, trên thực tế đại bộ phận Tinh Thần Hoàng, Tinh Thần Đế cũng không có nhìn Tây Môn Động quyết đấu cùng Chu Hằng, dù sao chỉ là cấp bậc Tinh Thần Vương, làm sao có thể để cho bọn họ phát lên hứng thú.  

Mặc dù sau đó truyền tới nói Chu Hằng đánh được với Tây Môn Sơn, hơn nữa mặc dù xuống hạ phong đã có sức đánh một trận, lại bị rất nhiều Tinh Thần Hoàng, càng bị tất cả Tinh Thần Đế coi là hoang đường!  

Tinh Thần Vương cách Tinh Thần Đế 2 đạo lạch trời, có tư cách gì chống cự lại? Đừng nói Tinh Thần Đế, dù là Tinh Thần Hoàng đều có thể nhấc tay trấn áp Tinh Thần Vương!  

Đây nhất định là phương diện học phủ tạo thế Chu Hằng mà thôi!  

Bởi vậy Phác Viễn, Mai Lập Bình không để Chu Hằng vào mắt chút nào, hiện tại chờ cơ hội đến tự nhiên không muốn bỏ qua.  

Vu Tư Trần nhắm mắt dưỡng thần ở phía xa, dường như không ý thức ở đây đang phát sinh cái gì.  

– Gâu! Tiểu Hỏa từ trong lòng Cảnh Tâm Nặc nhảy ra ngoài, vọt tới trước mặt con lừa đen, nhe răng đối với Phác Viễn – trừ ra Chu Hằng ra, tự nhiên con lừa nương thân nhất đối với nó, nó sao có thể dễ dàng tha thứ con lừa nương bị người khi dễ?  

Tham Khảo Thêm:  Chương 47

– Nhãi con, không uổng con lừa nương thương ngươi một trận! Con lừa đen không khỏi rơi lệ, cảm động muốn chết.  

Mọi người đều run rẩy, con lừa nương? Đây là cái gì!  

– Gâu! Tiểu Hỏa lại rống lên một tiếng, nó cũng không biết cái quy củ gì, lập tức bổ nhào tới Phác Viễn.  

Tiểu tử kia không có võ kỹ, không thông công pháp, nó vật lộn thuần túy dựa vào bản năng, một ngụm cắn đùi Phác Viễn!  

Nếu Tây Môn Sơn ở đây, khẳng định sẽ co giật da mặt, gợi lên đau trong lòng!  

– A Phác Viễn kêu thảm một tiếng, hắn không ngờ rằng Tiểu Hỏa xuất kích nhanh như vậy, mà hắn vốn cách Tiểu Hỏa không xa lắm, dưới sơ suất bị Tiểu Hỏa linh xảo cắn một cái.  

Tiểu Hỏa cắn chặt không ngừng, một bên liều mạng quay đầu, muốn cắn xuống khối thịt của đối phương.  

Phác Viễn vừa đau vừa giận vừa sợ vừa thẹn, đường đường Tinh Thần Đế không ngờ bị một đầu thú cưng Tinh Thần Vương đánh lén thành công, cũng quá mất mặt a, hơn nữa cũng con bà nó rất đau đớn, hắn lại phách chưởng lại đá chân, muốn đuổi Tiểu Hỏa đi.  

Thể chất thần thú đáng sợ hiển lộ ra hết uy lực vào lúc này, dù Phác Viễn cố gắng như thế nào, Tiểu Hỏa cắn chặt không ngừng, hơn nữa càng cắn càng sâu, linh lực phòng ngự cấp bậc Tinh Thần Đế đều không thể ngăn cản.  

Xuy một tiếng, Tiểu Hỏa rốt cục bị Phác Viễn đá bay, nhưng trên bắp chân cũng bị táp một khối thịt to, máu tươi đầm đìa, rất thảm thiết.  

Tiểu Hỏa lắc đầu, nhổ ra thịt tươi, nó đi theo Chu Hằng luôn luôn ăn thịt luộc, cho dù là thịt Tinh Thần Đế nó cũng tuyệt đối không ăn sống.  

Nhìn Tiểu Hỏa, mỗi người đều hít một hơi lãnh khí.  

Đây thật sự là Tinh Thần Vương sao? Công kích Tinh Thần Đế đánh vào trên người nó dường như đánh vào thân chó… Ách, nó đúng là con chó, nói tóm lại, lực phòng ngự thật là đáng sợ!  

Hơn nữa, răng nanh của nó cũng cực khủng bố a, có thể cắn một miếng thịt Tinh Thần Đế!  

Khó trách đều lưu truyền Chu Hằng có thể chống lại với Tây Môn Sơn, ai có đầu thú cưng này, ai cũng có thể khiêu chiến Tinh Thần Đế a!  

– Đi thôi! Lúc này, Vu Tư Trần cuối cùng đứng lên, dường như căn bản không ý thức được vừa mới xảy ra một trận chiến đấu ngắn ngủi, vung tay lên, khí tức Thiên Hà Vương cuồn cuộn nhi động.  

Hắn cố ý.  

Đường đường Thiên Hà Vương sao không nhìn ra đám người tuổi trẻ bắt đầu khởi động ám chiến, hắn dứt khoát để những người khác kiến thức một chút về Chu Hằng yêu nghiệt, như vậy về sau mọi người sẽ biết đúng mực.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.