“Đại ca, sao huynh chọn lâu vậy? Huynh chọn võ kỹ gì thế, cho ta xem với”.
“Lâm Nhất tiểu huynh đệ, lão hủ cũng tò mò lắm đây”.
Hai người đều rất tò mò, rốt cuộc Lâm Nhất đã chọn loại võ kỹ nào mà lâu như thế.
Trong lòng Lâm Nhất biết Bá Kiếm không chỉ đơn giản như vậy.
Trưởng lão thủ các cố ngăn cản không phải vì cố ý chèn ép, chẳng qua không muốn để hắn bước lên con đường sai trái nên mới đành ra tay.
Tạm thời không nên nói cho hai người biết vẫn tốt hơn.
Lâm Nhất trả lời: “Một loại kiếm pháp bình thường thôi, chúng ta đi Đế Đô đi”.
Vừa nghe sắp được đi Đế Đô, hai mắt Lý Vô Ưu và Khô Vân đại sư đều sáng rực lên.
Lý Vô Ưu đã kìm nén quá lâu, muốn đến Đế Đô để đi dạo, còn Khô Vân đại sư thì biết cuối cùng cũng sắp bắt đầu làm chính sự, lòng tràn ngập mong chờ.
Nơi ở của Hân Nghiên, Lạc Già Sơn.
“Sư tỷ, Lâm sư đệ vừa từ Huyền Võ điện ra ngoài, chuẩn bị rời khỏi sơn môn”.
Một đệ tử Lạc Già Sơn cao to vạm vỡ, mặt mũi thô kệch, đang đứng trước mặt Hân Nghiên, cung kính báo cáo.
Người này tên là Mặc Thành, người cũng như tên, hắn ta đứng trước người khác trông như một toà thành trì vững chắc. Hắn ta có thực lực rất cao trong số các đệ tử Lạc Già Sơn, trung thành tuyệt đối với Hân Nghiên, đã đi theo cô ta nhiều năm.
“Đi cùng ai?”
“Vô Ưu sư đệ và Khô Vân đại sư của Đan Dược điện…”, Mặc Thành báo cáo chi tiết.
Hân Nghiên gật đầu: “Vậy thì tốt, Khô Vân đại sư vừa thăng lên Luyện Dược sư hai sao. Có ông ta đi cùng, dù có ra khỏi sơn môn cũng không ai dám động vào Lâm sư đệ”.
Cùng lúc đó, ở nơi Liên Minh Quân Tử đóng quân, Vương Diễm cũng biết được tin Lâm Nhất rời tông.
Vẻ vui mừng thoáng qua trong mắt hắn ta, nhưng khi nghe nói Lâm Nhất đi cùng Khô Vân đại sư, trông hắn ta có vẻ thất vọng.
Đan Dược điện có địa vị đặc biệt ở Lăng Tiêu Kiếm Các, nó tách biệt và độc lập, ngay cả hắn ta cũng không thể trêu vào.
Nhưng khi nghe Lãnh Mạch kể lại tình hình mà hắn ta chứng kiến ở Huyền Võ điện, Vương Diễm cười nham hiểm: “Tiểu Kiếm Nô này đúng là mơ mộng hão huyền, không ngờ hắn còn đòi lên tầng bốn… Hiện tại biết quỳ gối cầu xin người khác thì đã muộn rồi! Bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi quỳ gối trước mặt ta như một con chó!”
Trong thành Đế Đô.
Nhóm Lâm Nhất gồm ba người cưỡi ngựa lên đường trong đêm.
Thời gian quý báu nên họ không dám lãng phí, khi đến nơi ai cũng kiệt sức, ngựa hết hơi, cần phải nghỉ.
Trong bóng đêm, gió lạnh rít gào, tuyết bay rợp trời.
“Trận tuyết này lớn thật, quá lạnh, muốn tắm nước nóng quá đi”.
Lý Vô Ưu run cầm cập, so với trận tuyết mịn một tháng trước, trận tuyết tối nay lớn hơn nhiều.