Biểu lộ mấy nam nữ tử này đều rất phức tạp.
Dạng linh văn này đừng nói là La Phù chưa bao giờ xuất hiện qua, ngay cả tất cả thánh địa ở trong thiên hạ cũng cực kỳ hiếm thấy.
– Mau thả ta ra, ta muốn đi tìm bọn hắn.
Khương Tuyền nghe được thì hai mắt tỏa sáng, đã không thể chờ đợi.
Trong tám người, đại sư huynh tương đối nghiêm túc đẩy những người khác ra, đi đến trước hàng mặt nàng.
– Muội có thể đi, nhưng sư tôn có chuyện cho muội làm.
– Nói!
– Thánh địa coi trọng Khương Phàm.
– Chướng mắt mới là lạ, ta mang hắn về.
– Trước tiên đừng có gấp, hãy nghe ta nói hết.
Đại sư huynh nghiêm túc, trầm giọng nói:
– La Phù gần đây xảy ra nhiễu loạn.
Đại hoàng tử liên hợp cường giả Tây Cương xâm lấn La Phù, phế đi Thượng Thanh tông, giết tông chủ Thượng Thanh tông.
Thánh Chủ lệnh sư tôn chúng ta đưa tay xử lý chuyện này.
Nếu như đúng là Đại hoàng tử làm, thánh địa sẽ hướng hoàng thất đòi người, nhưng xử lý như thế nào, khắc phục hậu quả ra sao, Thánh Chủ vẫn đang cùng tất cả túc lão tranh luận.
Khương Hồng Võ vừa đại náo thành Khôi Binh, kết thù kết oán cùng hoàng thất, hoàng thất chắc chắn sẽ truy kích và tiêu diệt bọn hắn.
Dưới tình thế đặc thù này Khương gia không thể ở lại thánh địa.
Sắc mặt Khương Tuyền nghiêm túc.
– Toàn bộ Khương gia nhất định phải rời khỏi ?
– Không phải thánh địa tuyệt tình, mà là tình thế quá đặc thù.
Về phần Khương Phàm, tình huống bình thường là không thể tiến vào thánh địa, nhưng cân nhắc đến linh văn cùng tiềm lực của hắn, thánh địa nguyện ý tiếp nhận hắn.
Điều kiện tiên quyết là, hắn phải thoát khỏi tất cả liên hệ cùng các tông La Phù.
Sư muội, chính muội hãy suy nghĩ thật kỹ.
Đại sư huynh biết điều này đối với sư muội tương đối tàn khốc, nhưng…!
Nói cho cùng, Khương gia cũng không có khả sẽ năng vĩnh viễn núp ở thánh địa của bọn hắn, sớm muộn đều sẽ rời khỏi….!
…
– Nơi này là nơi nào?
Mộ Dung Xung tỉnh lại, nhìn thấy lại là lao tù đen kịt.
Một cảm giác âm lãnh khiếp người xâm chiếm cơ thể, nhịn không được mà giật mình một cái.
Hắn thử hấp thu linh lực, nhưng bất luận công quyết vận chuyển thế nào cũng đều không có bắt được chút năng lượng nào.
Đây là lao tù, càng giống như là phiến đất hoang.
– Nơi này có thể là chỗ ở của ngươi vĩnh viễn.
Ý thức Khương Phàm quanh quẩn trong lao tù.
– Khương Phàm?
Mộ Dung Xung cảnh giác xung quanh, nhưng cái gì cũng đều không nhìn thấy.
– Nhìn thấy đống bạch cốt trước mặt ngươi không? Hắn chính là các gia đình trước ngươi.
Hiện tại chỉ còn là một đống bạch cốt.
Nếu như ngươi không muốn bị như hắn vậy thì liền trả lời ta hai vấn đề.
Khương Phàm quanh quẩn trong thiết lao trống trải, trầm thấp phiêu hốt.
– Nơi này là Thiên Sư tông sao?
Ngực Mộ Dung Xung truyền đến từng trận đau nhức, muốn từ trong nhẫn không gian lấy ra đan dược chữa thương, lại phát hiện nhẫn không gian đã không thấy đâu nữa.
– Vấn đề đầu tiên, ngươi làm thế nào lại có thể truy lùng đến ta.
Khương Phàm luôn cảm thấy kỳ quái, mặc dù đơn độc đi ra lịch luyện rất mạo hiểm nhưng hắn lại vô cùng cảnh giác, không có khả năng dễ dàng bị tiếp cận như vậy.
– Ngươi trả lời ta trước, đây là nơi nào!
Mộ Dung Xung phát ra tiếng gào thét như dã thú, con mắt hiện ra lục quang, bắp thịt cả người dần dần kéo căng.
– Vấn đề thứ hai, đối với chuyện Tây Cương xâm lấn La Phù này, ngươi có biết chút ít gì hay không?
Khương Phàm cảm giác lời đồn rất có thể đến từ Thiên Cương tông, nhưng chỉ là Thiên Cương tông nhân cơ hội này chèn ép Thiên Sư tông, hay là có nguyên nhân càng sâu hơn?
Tên đệ tử thiên tài Thiên Cương tông này khẳng định là biết một chút bí mật.
– Thả ta ra! Ngươi và ta đều là Thú linh văn, thú văn liền nên có kiêu ngạo của thú văn, đem ta nhốt ở chỗ này tính là gì?
Mộ Dung Xung từ trong cổ họng cố gắng gào thét, toàn thân chui ra lông trắng giống như cương châm, bộ dáng dữ tợn đáng sợ.
– Ngươi tính toán ta trước, bây giờ lại đánh lén, xứng nói hai chữ kiêu ngạo? Ta cho ngươi thời gian cân nhắc.
Nếu không, nơi này không có linh lực, không có đồ ăn, ngươi chờ mục nát ở chỗ này đi.
Ý thức Khương Phàm từ trong thanh đồng tiểu tháp rút ra, mang theo Yến Khinh Vũ tiếp tục xông xáo rừng rậm.
Luận bàn lịch luyện!
Săn giết hỏa điểu!
Bọn hắn xông xáo bốn chỗ, cũng thuận tiện chạy tới chợ đen thứ hai.
Khương Phàm còn muốn sưu tập thêm tam văn Tuyết Liên, càng muốn thử vận khí một chút, có thể nhìn thấy hay đụng phải những bộ phận khác áo giáp hay không.
Ba ngày sau!
Khương Phàm đang truy tung hỏa điểu chạy trốn, tay phải bỗng nhiên nổi lên từng trận nhiệt ý.
– Lại một cái?
Khương Phàm vừa mừng vừa sợ, lần theo cảm giác xông về phía trước.
Không bao lâu, tàn đao trong khí hải cũng có phản ứng, chỉ dẫn lấy hắn.
Khương Phàm liên tiếp vượt qua bảy tòa đại sơn, tới gần đến một mãnh núi hoang vu.
Nơi này thế núi thấp bé chập trùng, trụi lủi, không có hoa cỏ cũng không có cây cối.
Nơi này sóng nhiệt cuồn cuộn, mặt đất hiện ra hồng quang, lúc nào cũng có thể hòa tan.
Tại chỗ sâu trong núi, có một cái hồ dung nham nóng hổi, nơi đó có một đầu quái vật đáng sợ đang nằm sấp.
Tương tự như thằn lằn, lại có hai cái đầu, toàn thân xích hồng, bên trên mỗi cái đầu đều có sừng nhọn xuyên trời.
Cái đuôi giống như cự mãng dài chừng hai mươi, ba mươi mét, chậm rãi lay động, không ngừng giơ lên nham tương đầy trời.
Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí đi vào hẻm núi, tới gần hồ dung nham
– Ngươi muốn làm gì?
Yến Khinh Vũ từ đuổi theo ở phía sau, tranh thủ thời gian ngăn Khương Phàm lại.
– Cô nhìn nơi đó, có thật nhiều bảo bối.
Khương Phàm leo lên một đỉnh núi, chỉ vào núi đá bên cạnh hồ dung nham.
Nơi đó hiện ra cái lỗ lớn, bên trong kỳ quang lượn lờ, chất đầy đủ loại bảo bối phát sáng.
– Có rất nhiều bảo bối đều không phải là thứ ngươi có thể đụng, mau rời khỏi nơi này.
Yến Khinh Vũ lôi kéo Khương Phàm, gia hỏa này đều liều mạng đến nghiện rồi, loại mãnh thú cấp bá chủ này cũng dám đánh chủ ý.
– Bên trong có áo giáp.
Khương Phàm cảm thụ được tay phải cùng bên trong khí hải đang xao động, vô cùng khẳng định trong sơn động liền có một bộ phận của áo giáp.
– Ta cảnh cáo ngươi, ta còn không có sống đủ!
– Chớ khẩn trương, nó ngủ thiếp đi rồi.
Khương Phàm nhìn chằm chằm sơn động nơi xa, nhãn châu xoay động, thấy được tiểu xà quấn lấy trên bờ vai.
Tiểu xà ưỡn đầu một cái, vèo một tiếng liền muốn đào tẩu.
– Ngươi cẩn thận ngang nhiên xông qua, tìm áo giáp mang ra.
Thần không biết quỷ không hay.
Khương Phàm một phát bắt được, trên mặt hiện ra dáng tươi cười Ôn nhu, thuyết phục tiểu xà.
Tiểu xà dùng sức lắc đầu, kiên quyết không theo.
Khí tức nơi đó để nó lạnh cả người, đừng nói trộm đồ, tới gần cũng không dám.
– Ngươi thế nhưng…!đã nếm qua long nguyên, còn sợ cái thứ này?
Khương Phàm xụ mặt..