Chu Thanh Thọ không biết phải nói gì.
Hắn rất bất đắc dĩ, làm sao lại quen biết một tên như thế này được cơ chứ?
– Các ngươi về Thiên Sư tông nghỉ ngơi trước, ta và Yến Khinh Vũ qua mấy ngày nữa trở về.
– Chúng ta chính là từ bên kia đi ra, thật vất vả mới tìm tới được ngươi, sao có thể lại trở về.
Tiêu Phượng Ngô nhìn ra phía ngoài, cười cười nói:
– Tìm nơi an toàn.
– Làm gì?
– Chúng ta đã móc rỗng cái động kia rồi.
Tiêu Phượng Ngô chỉ chỉ nhẫn không gian của mình:
– Tất cả cái này! Các ngươi…!
Toàn thân Khương Phàm nổi lên sóng nhiệt, cắn răng nói:
– Làm quá đẹp!
Bọn hắn xông ra khỏi u cốc, chạy hết tốc lực hơn trăm dặm mới tìm được nơi ẩn nấp vô cùng tốt.
Tiêu Phượng Ngô đem toàn bộ bảo bối trong nhẫn không gian đổ ra.
Mấy trăm đến hơn ngàn kiện bảo bối, ánh sáng lấp lóe chiếu sáng để bốn người mừng như điên.
Tiểu xà trước tiên cuốn đi ba viên thú nguyên, lẻn đến nơi xa, nhìn bọn hắn tê tê quái khiếu.
‘Của ta!’
‘Ta chỉ cần ba viên này!’
‘Cái gì khác cũng đều không cần!’
– Ta tuyên bố trước, ta không có giữ riêng.
Tất cả đều ở đây.
Các ngươi là công thần, các ngươi chọn trước, tùy ý chọn.
Tiêu Phượng Ngô hào khí vẫy tay.
– Tốt như vậy?
Khương Phàm đang muốn duỗi ra tay, lại từ từ thu hồi lại.
– Nam tử mà, phải sảng khoái chứ.
Đương nhiên, hắc hắc, ta có thỉnh cầu nho nhỏ.
Tiêu Phượng Ngô cố gắng hiện ra khuôn mặt tươi cười.
– Trước tiên nói nghe thử một chút.
Khương Phàm chịu không được cái khuôn mặt tươi cười này, quá nịnh nọt, quá khó chịu.
– Ta vạn dặm xa xôi chạy tìm tới đây, ngươi có phải nên…!bày tỏ một chút hay không?
Tiêu Phượng Ngô xê dịch về phía Khương Phàm bên kia.
– Như là cái gì?
Khương Phàm dịch chuyển sang bên cạnh hỏi.
– Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Tiêu Phượng Ngô vừa nói ra lời này, Chu Thanh Thọ bên cạnh kém chút đạp tới một cước.
– Ta đã biết ngươi có mục đích! Còn hướng tới tự do? Ngươi vốn là hướng về Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Chu Thanh Thọ oán hận, đã sớm nên nghĩ đến.
– Ta không phải Thánh linh văn, nhưng ta là lục phẩm Thú linh văn, sức chống cự mạnh, nói không chừng có thể luyện thành.
Tiêu Phượng Ngô mong đợi nhìn Khương Phàm.
Thánh pháp nha, hắn một mực chưa từng thấy.
– Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền là võ pháp tổ truyền của Khương gia, tuyệt đối không truyền cho người ngoài.
Khương Phàm trực tiếp cự tuyệt, bộ võ pháp này đối với Khương gia mà nói là quá quan trọng.
– Ta cưới muội muội của ngươi, làm con rể Khương gia, vậy chúng ta không phải là người một nhà sao.
Tiêu Phượng Ngô li3m láp cái môi cười nói.
Yến Khinh Vũ nhịn không được tr mắt trừng hắn một cái, thật hung ác, muốn võ pháp còn muốn người.
– Ta cam đoan sẽ đối đãi muội muội ngươi thật tốt.
Phẩm hạnh này của ta, rõ như ban ngày.
Lại nói, nhạc phụ nóng nảy như vậy, ta cũng không dám khi dễ nàng.
Hắc hắc, suy nghĩ một chút xem?
Tiêu Phượng Ngô xoa xoa tay, mong đợi nhìn Khương Phàm.
Chu Thanh Thọ nhìn một trận liền buồn nôn, phách lối bình thường đi đâu hết rồi?
Cái cỗ đắc ý Trời lão đại, Đất lão nhị, hắn lão Tam kia đi đâu hết rồi?
– Những lời này, ngươi nên nói với Vương gia.
Nói với ta cũng vô dụng.
Khương Phàm lắc đầu, lật tới lật lui lên Linh Bảo đầy trên đất.
Ngoại trừ Hỏa Tinh Thạch hồng quang lấp lóe ra còn có rất nhiều rất nhiều bảo bối khác.
Có hài cốt kỳ quang lượn lờ, có tấm chắn khắc ba đầu thú màu xanh; có mai rùa nặng nề lóe ra tinh quang, có đại kiếm thiêu đốt lên hỏa diễm; có trọng chùy hiện ra lôi quang, còn có tràng hạt ngũ quang thập sắc.
Đủ loại kiểu dáng, năng lượng đều khuấy động cường thịnh, không phải phàm phẩm.
– Ngươi vì võ pháp mà đi cưới Uyển Nhi, ngươi cảm thấy rất thông minh? Ngươi coi Uyển Nhi là thành cái gì rồi?
Yến Khinh Vũ hừ một tiếng, không còn để ý Tiêu Phượng Ngô.
– Ta coi Uyển Nhi là lão bà.
Ta vì võ pháp, cũng đem mình giao cho Khương gia.
Làm sao còn…!
Tiêu Phượng Ngô vừa muốn giải thích liền bị Chu Thanh Thọ đẩy ra:
– Nghĩ rõ ràng lại nói tiếp.
– Đây là cái gì?
Khương Phàm từ bên trong lật ra cái bia đá không trọn vẹn, khắc lấy hai chữ lớn kinh tâm động phách —— Chư Thiên!
– Ai lại cuồng như thế.
Dám dùng trời lập bia?
Khương Phàm dời bia đá lên, đây chỉ là một bộ phận, sẽ còn có chữ khác.
Trong khí hải rất bình tĩnh.
Hỏa điểu, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, tàn đao, đều không có phản ứng gì.
Tuy nhiên Khương Phàm cảm giác bia đá hình như có cái gì đó không tầm thường.
– Chư Thiên! Chư Thiên Lục Táng! Mai táng sơn hà, mai táng thiên địa, mai táng nhật nguyệt.
Mai táng chúng sinh, mai táng luân hồi, mai táng Chư Thiên.
Linh hồn Đan Hoàng thăm thẳm khẽ nói, lão bằng hữu, thì ra ngươi cũng chôn ở nơi đó.
– Cái gì?
Khương Phàm giống như nghe được linh hồn Đan Hoàng đang nói cái gì đó.
Linh hồn Đan Hoàng không có trả lời.
Khương Phàm lặp đi lặp lại dò xét một lát, lại dùng Kim Viêm Thánh Hỏa hung hăng đốt đi một chút, kết quả đều không có phản ứng gì.
– Trước tiên giữ lại đã.
Khương Phàm lắc đầu, đem bia đá thu vào thanh đồng tiểu tháp, tiếp tục tìm kiếm.
– Huyền cấp võ pháp?
Khương Phàm từ bên trong móc ra một quyển sách bằng da nhuốm máu.
Đầu tiên đập vào mi mắt chính là bốn chữ Huyền cấp võ pháp, phía dưới theo sát lấy là tên của võ pháp —— Thương Nhật Băng Quyền.
– Con thằn lằn già này thật đúng là ẩn giấu không ít bảo bối tốt.
Khương Phàm hài lòng nhẹ gật đầu.
Yến Khinh Vũ, Chu Thanh Thọ, Tiêu Phượng Ngô, cũng bắt đầu lật tới lật lui bảo bối.
Mặc dù đồ vật rất nhiều, nhưng thích hợp với bọn hắn rất ít.
Song Đầu Cự Tích rõ ràng thiên vị lấy bảo bối Hỏa nguyên lực nồng hậu dày đặc, võ pháp, vũ khí gì cũng đều có quan hệ với hỏa diễm.
Màn đêm buông xuống, Khương Phàm từ trong thống khổ dung hợp Bao cổ tay, cùng hữu quyền nắm đấm vừa vặn trở thành một thể.
Nhưng phương pháp tu luyện cụ thể của Khai Thiên Thức còn không rõ ràng.
Khương Phàm nghiên cứu tới Thương Nhật Băng Quyền.
Một bộ võ pháp, vậy mà chỉ có một chiêu.
Bất quá sau khi cẩn thận nghiên cứu, uy lực xác thực cường đại.
Vượt xa Mãnh Hổ Quyền, Cự Tượng Quyền.
Khương Phàm đều cảm khái vì đã nhặt được bảo bối!.