– Đủ rồi!
Linh hồn Đan Hoàng tranh thủ thời gian gọi lại.
– Tiểu gia hỏa ngươi đây, có phải quá trình trưởng thành cái gì cũng thiếu hụt hay không, ngươi cũng chỉ có thể nghĩ đến nước bọt? Huyết dịch không được sao?
Khương Phàm cứng đờ, lập tức lúng túng thẳng nhếch miệng.
– Ngươi không nói sớm!
Còn trách ta sao?
Linh hồn Đan Hoàng lại im lặng.
– Thật có lỗi, tính sai rồi, ta không nghĩ tới máu.
Khương Phàm xấu hổ cười một tiếng, tay phải kích thích quyền sáo, duỗi ra gai nhọn, đâm trên ngón tay Tịch Dao.
– Nhanh lên, hình như nàng sắp không kiên trì được nữa.
Linh hồn Đan Hoàng thúc giục Khương Phàm.
Khương Phàm bắt được ngón tay Tịch Dao, đưa tới trong miệng khẽ nhấp.
Hắn ngược lại không quan tâm Tịch Dao là đang trúng độc.
Cái phương thức đặc biệt này, để toàn thân nàng đều bủn rủn một trận, đôi mắt cũng đều mê ly.
Nhưng ý chí vẫn kiên cường, giữ vững phần thanh minh kia.
Nếu không, chính nàng cũng không biết mình sẽ làm ra cử động gì để nàng sụp đổ nữa.
– Ta điều tra thêm trong này đều có cái gì.
Thiên Thanh Hoa…!Xích Tinh Chi…!Mộng Lộ Quả.
Còn có Xà Tiên Dịch…!Băng Hỏa Dung Hồn Quả…!Hỏa Tinh Quỳ? Ha ha, điên rồi! Còn có…!Tình Độc Hỏa Liên.
Linh hồn Đan Hoàng rất dễ dàng từ bên trong tra được thành phần thuốc độc.
– Loại phối hợp này, xác thực quá ác độc.
Nếu như tùy tiện dùng đan dược thường tịnh thần, chẳng những không có hiệu quả mà còn có thể kích thích độc tính.
A, chờ đã! Còn có Kim Thân Dịch? Thứ này hẳn là dẫn dắt thuốc độc thẩm thấu linh hồn, huyết nhục.
Dùng thuốc độc thời gian dài có thể dần dần thay đổi tính tình.
Đây là nuôi dưỡng nàng như nữ nô mà.
Sau khi Linh hồn Đan Hoàng dò xét rõ ràng đã tản khống chế linh hồn Khương Phàm ra.
– Còn có thể thay đổi tính tình?
– Xác thực là như vậy!
– Có thể giải độc không?
Khương Phàm nhìn Tịch Dao có chút cầm giữ không được.
Linh hồn Đan Hoàng Đạo lại nói:
– Hỏi nàng đã dùng bao lâu rồi.
Khương Phàm lập tức hỏi:
– Cô dùng bao lâu rồi?
– Mỗi ngày một viên thuốc độc, một viên thuốc giải, đã liên tiếp hai mươi ba ngày.
Tịch Dao cố gắng khống chế không để cho mình mất ý thức, dùng sức kéo căng thân thể.
– Thứ nàng dùng không phải là thuốc giải.
Là thứ giúp hòa tan thuốc độc, dẫn dắt đến trong máu thịt, lắng đọng lại.
Hai mươi ba viên thuốc độc, hai mươi ba ngày lắng đọng.
Nàng trúng độc quá sâu.
Linh hồn Đan Hoàng trầm mặc rất một trận, mới nói:
– Muốn trực tiếp giải độc là không thể nào.
– Rốt cuộc là phải làm sao bây giờ?
Khương Phàm nghe xong thì nhíu chặt mày lên, những người hoàng thất này làm việc đều tà ác như vậy sao?
Quả thực là vì để đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn nào.
– Muốn giải độc, đầu tiên phải thả độc.
Nhưng đối với cô nương này khả năng rất tàn khốc.
Linh hồn Đan Hoàng có chút lo lắng.
– Làm sao thả? Ngài nói thẳng xem.
– Giam nàng lại, cho dù độc tính phóng thích.
Mỗi ngày dùng một viên đan dược chữa thương, tiếp tục một tháng.
– Đan dược gì?
– Cái này ngươi phải luyện.
Lúc đầu có khả năng sẽ không có hiệu quả rõ rệt, cần liên phục mười ngày nửa tháng mới dần dần áp chế được.
Chỉ là như vậy đối với cô nương có chút…!Tàn nhẫn…!
Khương Phàm mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng đã hiểu rõ ý tứ của linh hồn Đan Hoàng.
– Ta dùng Sát Lục Chi Hỏa luyện thuốc…!Có thể kích thích đến nàng hay không.
– Khí tức sát lục kích thích đi ra điên cuồng, trước mặt loại thuốc độc này không đáng giá nhắc tới.
Linh hồn Đan Hoàng để Khương Phàm đau đầu.
– Tịch Dao, ta tuyệt đối không có ý mạo phạm.
Những lời ta nói sau đó cũng là có thể cứu cô.
Khương Phàm vội vàng nói.
– Lời gì, ngươi nói đi.
Tịch Dao cố nén đau đớn.
– Thuốc giải Đại hoàng tử đưa cho cô, không phải để giải độc mà là dung độc, đem thuốc độc từng chút từng chút thẩm thấu đến thân thể và linh hồn của cô, để cho cô dần dần thay đổi tính cách.
Hai mươi ba ngày, ngươi trúng độc quá sâu.
Muốn giải độc, trước phải thả độc.
Biện pháp của ta là, mặc cho thuốc độc phát tác, mỗi ngày ta cho cô một viên thuốc giải, điều trị một tháng.
Khương Phàm nói xong cũng lộ ra chút lúng túng.
– Phát tác??
Sắc mặt Tịch Dao lập tức trắng bệch, loại cảm giác này, loại khuất nhục kia, nàng tuyệt đối không muốn trải qua lần nữa, vậy mà Khương Phàm lại nói để nàng phát tác một tháng?
– Ngươi xác định hữu hiệu?
Tịch Dao cắn chặt răng, chịu đựng tiếng rên nhẹ nhấp nhô trong cổ họng.
– Thánh văn ta thề, tuyệt đối có tác dụng.
Chỉ có cách này mới có thể triệt để phóng thích độc tính của cô.
Không gian chỗ ta rất bí mật, ta cũng cam đoan sẽ không dò xét bên trong.
Chuyện này, cũng chỉ có cô ta biết, tuyệt đối sẽ không có thêm bất cứ kẻ nào biết.
Ta cam đoan, ta thề.
Khương Phàm nói rất xấu hổ.
– Ta tin ngươi lần này.
Tịch Dao gian nan nhẹ gật đầu.
– Vào thanh đồng tiểu tháp, sau đó, mỗi ngày ta đưa cho cô một viên đan dược, tiếp tục sau nửa tháng sẽ bắt đầu có tác dụng, sau một tháng sẽ triệt để thanh trừ.
Khương Phàm thu Tịch Dao vào thanh đồng tiểu tháp.
Cho đến giờ phút này, Tịch Dao đau khổ kiên trì ý thức cũng đã triệt để sụp đổ, quỳ gối trong không gian mê vụ bao phủ, phát ra từng thét khuất nhục.
Khương Phàm lập tức rời khỏi, chạy tới hiệu thuốc trong trang viên.
Nơi đó vì đại hội Đan Tông nên đã chuẩn bị rất nhiều dược liệu, vừa vặn có thể dùng để luyện đan.
– Đại điện hạ, xin hỏi vì sao lại xông vào trang viên của ta.
Thường Lăng mang theo các hộ giả Đan quốc ngăn cản Đại hoàng tử khí thế hung hăng lại.
– Trong trong ngoài ngoài vây lại hết cho ta! Tìm kiếm!!
Đại hoàng tử bỗng nhiên phất tay, đe dọa nhìn Thường Lăng:
– Đừng nói nhảm, cũng đừng cản ta.
Hôm nay bất luận như thế nào, ta đều phải tìm được Tịch Dao.
– Nơi này không có Tịch Dao của ngươi! Ta cũng tuyệt đối không cho phép ngươi mạo phạm trang viên Đan Tông.
Ngăn lại cho ta.
Thường Lăng thét lên ra lệnh, mặc dù Thánh Linh như tiên tử, nhưng khí thế cũng không bị Đại hoàng tử ngăn chặn nửa phần..