300: Đại Thừa Thánh Văn
Khương Phàm ngồi trong phòng triệu Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra, sau khi cố gắng ngăn chặn khí thế hùng hậu của nó thì bắt đầu dựa theo lời linh hồn Đan Hoàng mà luyện chế đan dược giải độc.
Nếu Khương Vương đã đến sẽ liền muốn săn giết Đại hoàng tử, hắn cũng không cần thiết lại che giấu linh văn làm gì.
Hỏa điểu gáy to, linh lực lao nhanh trùng kích đến kinh mạch, xuyên suốt qua linh văn khí hải.
Mênh mông liệt diễm mãnh liệt xuất hiện không ngừng liên tục rót vào Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
– Ngươi phải bao nhiêu học một chút cơ sở đan thuật.
Dựa theo ấn ký của Đan Hoàng Cổ Kinh trong ngươi, mỗi lần xuất hiện mấy loại mới đều phải luyện đến thuần thục.
Đem các loại dược thảo nhớ đến thật nhuần nhuyễn trong đầu.
sau đó lại thử nghiệm nghiên cứu đan dược mới, đối chứng làm thuốc.
Linh hồn Đan Hoàng lại nhịn không được nên quở trách Khương Phàm.
Lấy thân phận và địa vị của mình, rơi xuống trong ý thức ai cũng đều kinh sợ, hận không thể mỗi ngày đẩy ra ngoài để thỉnh giáo.
Tiểu tử này thì hoàn toàn xem hắn như dự bị.
Nghĩ đến liền dùng, còn không có chút khách khí nào.
– Sau này từ từ học, ta còn nhỏ.
Khương Phàm lúng túng đáp lại hai câu, tiếp tục định thần luyện chế đan dược.
– Không nhỏ nữa, đã mười ba rồi.
Đồng ý với ta, sau khi về La Phù lấy ra chút thời gian, nghiên cứu đan thuật một chút, được không?
Linh hồn Đan Hoàng suýt chút nữa đã muốn chửi thề nhưng vẫn cố nhãn nhịn nói lời nhỏ nhẹ.
– Nhất định nhất định.
Trở về ta sẽ bế quan nửa năm, nghiên cứu đan thuật.
Nếu ngài cảm giác tư chất ta không được, ngài liền từ bỏ ta.
Khương Phàm cũng cảm giác đối xử với một vị lão tổ tông như thế đúng là không quá phù hợp.
– Nếu như ngươi nghiên cứu đan thuật, nửa năm không đủ, một năm đi.
– Ngài… cái này…!
Khương Phàm lắc đầu, ta không nói nửa năm, ngươi cũng không đẩy tới một năm.
– Cứ một năm đi, ta sẽ để cho ngươi hiểu rõ đan thuật thế giới chân chính là như thế nào, ngươi thể hiện cho ta thấy thiên phú của ngươi.
Linh hồn Đan Hoàng không cho Khương Phàm cò kè mặc cả thời gian, nhắc nhở hắn tập trung tinh lực.
Đại hoàng tử mang người đến, khí thế hung hăng xông vào trang viên đại hội Đan tông.
– Đại điện hạ ngươi rốt cuộc muốn…!
Thường Lăng mang người nghênh tới, vừa muốn trách cứ, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy được thiếu nữ trong tay Đại hoàng tử.
Tịch Dao?
Thật sự là Tịch Dao?
Thường Lăng và bọn thị vệ đều run lên trong lòng.
Xong!
Đại hoàng tử muốn làm khó dễ!
Thế nhưng, Tịch Dao không phải đã giao cho Nạp Lan Thanh Diệu sao?
Chẳng lẽ bị giao ra rồi?
Tên hỗn đản kia dám đắc tội Đan quốc?
– Tịch Dao, cút ra đây.
Nếu không bây giờ ta sẽ lập tức phế bỏ muội muội ngươi.
Nàng vì cứu ngươi đã hiện để bị bắt.
Ngươi nhẫn tâm nhìn nàng bị phế bỏ sao?
Đại hoàng tử bóp lấy cổ Tịch Nhan giơ lên giữa không trung lên tiếng hô to.
Tịch Nhan mặc dù đau đớn nhưng vẫn chỉ nhếch môi thờ ơ.
Muội muội?
Thường Lăng âm thầm thở phào, Tịch Dao xác thực có một người muội muội.
Không đúng.
Không phải đã chết rồi sao?
– Tịch Dao, cút ra đây cho ta.
Nếu không ta sẽ phế đi linh văn của nàng.
Đại hoàng tử lên tiếng hô to, âm thanh rung động trang viên.
Các thị vệ kim giáp cẩn thận cảm nhận được năng lượng lay động trong trang viên.
Hình Luyện, Đinh Linh Lung đều nhắm mắt lại, kích hoạt Thánh linh văn tìm kiếm dao động của thánh văn khác.
– Đại điện hạ, ta lại nói một lần cuối cùng.
Nơi này, không có Tịch Dao!
Thường Lăng đã có lực lượng, thái độ lại lần nữa cường ngạnh.
– Tìm kiếm cho ta.
Đại hoàng tử thét lên ra lệnh, hoàn toàn không để ý đến thái độ Thường Lăng.
Trưởng lão Kỳ Thiên điện, trưởng lão võ viện toàn bộ phân tán đến trang viên tự mình dò xét dưới đất, trong hồ nước và các nơi bí ẩn khác.
Bọn thị vệ thì đem các thiếu niên Luyện Đan sư và tất cả mọi người trong trang viên gom lại phía trước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bọn người Đinh Linh Lung lắc đầu, không có cảm nhận được dao động của thánh văn khác.
– Không có phát hiện Tịch Dao.
Không có tra được khí tức khác.
Các trưởng lão cũng liên tiếp trở về.
– Thiếu một mình Nạp Lan Thanh Diệu.
Ánh mắt Hình Luyện lại tìm trong đám người nhưng không thấy được Nạp Lan Thanh Diệu đâu cả.
– Hắn đi rồi.
Hắn nói nơi này bị phá đến không ở được nữa nên hắn đã về dinh thự Nạp Lan gia.
Thường Lăng nói ra.
Thời gian dài như vậy, chỉ mong Nạp Lan Thanh Diệu đã giấu Tịch Dao đi.
Hình Luyện nhắc nhở Đại hoàng tử.
– Ta vẫn nghi ngờ tiểu tử đó có vấn đề.
– Toàn thể võ viện ở lại tiếp tục tìm kiếm cho ta.
Đại hoàng tử càng hoài nghi nơi này, tuy nhiên cũng phải điều tra Nạp Lan Thanh Diệu thêm nữa.
– Đắc tội.
Viện trưởng võ viện đứng ở trước mặt Thường Lăng, hắn phất tay lên, toàn bộ các trưởng lão vừa tụ trở về liền lập tức giải tán, tiếp tục tìm kiếm.
Đại hoàng tử mang theo người của Kỳ Thiên điện chạy tới dinh thự Nạp Lan gia.
– Cố chịu đựng! Nuốt hết toàn bộ Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan cho ta!
Linh hồn Đan Hoàng đang khẩn trương k1ch thích ý thức Khương Phàm.
– Aaa…!!
Khương Phàm đau đớn co ro, toàn thân đều bị liệt diễm mãnh liệt nuốt hết, cháy hừng hực.
Trong liệt diễm có màu vàng tôn quý, càng có huyết sắc bạo ngược.
Trước đó quá trình luyện đan đang rất tốt, nhưng bởi vì sốt ruột lại liên tiếp bị thúc giục nên linh nguyên đã biến đổi càng nghiêm trọng hơn.
Kim quang một lần nữa lấp đầy khí hải, khôi phục hoàn toàn linh nguyên và linh văn, một khắc này, Sát Lục Chi Hỏa lại tạo ra phản phệ sau cùng.
Toàn thân Khương Phàm nóng hổi, hắn đau đớn nuốt vào mấy viên linh đan cuối cùng.
Khí hải đại bạo động, thủy triều cuồn cuộn đụng chạm vào linh nguyên.
Linh văn nở rộ lên tia sáng chói lóa khống chế kinh mạch toàn thân, khí hải càng cùng linh nguyên chiếu rọi lẫn nhau.
Sát Lục Chi Hỏa liên tiếp phản kích nhưng sớm đã bị ngăn chặn, sau cùng đã điên cuồng nhưng chú định đã thất bại.
Khi liệt diễm toàn thân Khương Phàm hoàn toàn biến thành màu vàng, khí hải bỗng nhiên khôi phục bình tĩnh.
Hỏa điểu vỗ cánh gáy to, lệ khí phấp phới trong khí hải, hung uy chấn nhiếp tàn đao..
301: Càng Có Thể Dò Xét Lòng Người
Cẩn thận quan sát lại, vị trí trên trán nó đã xoay quanh ra một sợi huyết sắc, giống như là con mắt, nhấc lên huyết quang.
Khương Phàm nằm ngửa trên sàn nhà, kịch liệt thở hổn hển, toàn thân giống như hư thoát, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được một lực lượng mênh mông đang lưu chuyển khắp toàn thân, tinh thần và khí lực đều đang khôi phục.
– Nhanh dò xét linh văn!
Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.
– Linh văn?
Khương Phàm cẩn thận cảm nhận linh văn, một lát sau bỗng ngồi xuống.
– Thế nào?
Linh hồn Đan Hoàng đều có chút sốt ruột.
– Hình như… Không giống với lúc trước…
Khương Phàm cảm giác trên trán rất nóng, nhiệt độ trùng kích ý thức cũng khuếch tán đến toàn thân. Trước đó mặc dù vẫn luôn rất ấm áp nhưng cũng không có loại năng lượng như bây giờ.
Kinh mạch, khí hải, đều không có thay đổi gì, nhưng linh nguyên lại thay đổi, nó đã càng trở nên chân thực hơn, càng trở nên có linh tính hơn cũng càng thêm phần thần bí lại kỳ dị hơn nữa. Mỗi sợi lông vũ như đều có thể thấy rõ ràng.
– Ha ha, Đại Thừa thánh văn!
Linh hồn Đan Hoàng toát ra cảm xúc phấn chấn khó mà kìm lại được.
– Đại Thừa thánh văn? Thánh văn còn có khác nhau?
Trước đó Khương Phàm đã nghe cô cô nói qua.
– Thánh linh văn còn chia làm ba đẳng cấp. Hỗn Nguyên Thánh phẩm, Đại Thừa Thánh phẩm và cao hơn chính là Chí Tôn Thánh phẩm. Chênh lệch giữa tam phẩm tương đương với tứ phẩm, ngũ phẩm, lục phẩm vậy.
Linh hồn Đan Hoàng không nghĩ tới Khương Phàm lại có thể biến hóa nhanh như vậy, cũng nói linh văn Liệt diễm xác thực có tác dụng với Chu Tước Yêu Hỏa của Khương Phàm.
Khương Phàm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Thánh phẩm đã vô cùng cường đại, lại còn có chia nhỏ ra?
– Thánh phẩm linh văn mà chúng ta nói tới bình thường đều là chỉ Hỗn Nguyên Thánh phẩm. Bởi vì muốn lên tới Đại Thừa Thánh phẩm quả thật quá khó khăn.
– Ý của ngài là, Thánh phẩm linh văn đều có thể thông qua tu luyện mà có thể thăng hoa?
– Trên lý luận xác thực là như vậy. Đây cũng là nguyên nhân trong Thánh phẩm được chia nhỏ thành tam phẩm khác nhau.
Khương Phàm dùng sức nắm chặt tay, dâng lên kim viêm hừng hực.
– Đại Thừa Thánh phẩm, sẽ là uy lực gì?
– Đại Thừa Thánh phẩm dùng để luyện đan, đó là không thể tốt hơn.
Linh hồn Đan Hoàng tranh thủ thời gian uốn nắn ‘quan niệm sai lầm’ của Khương Phàm, chỉ dẫn hắn cân nhắc đến chuyện luyện đan.
Khương Phàm tản hỏa diễm ra, lắc đầu cười khổ.
Lão nhân gia vẫn rất chấp nhất.
Khương Phàm thu hồi Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, đem đan dược giải độc bỏ vào thanh đồng tiểu tháp.
– Dược liệu có hạn, chỉ luyện được chín viên. Mỗi ngày một viên, kiên trì dùng. Chờ trở lại La Phù, ta sẽ luyện nhiều hơn cho ngcôươi.
– Cám ơn ngươi.
Tịch Dao bị tra tấn mỏi mệt không chịu nổi, nàng cố gắng ăn vào một viên thuốc.
– Các ngươi… Không sao chứ…
– Chúng ta vẫn ổn, Đại hoàng tử bị người của ngươi an bài hấp dẫn.
– Người của ta an bài?
– Thành đông phát hiện một người giống ngươi như đúc, tạm thời giải vây. Đừng lo lắng, coi như Đại hoàng tử trở lại, chúng ta cũng không sợ.
– Giống như ta?
Tịch Dao đang mê loạn đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều:
– Đó là muội muội ta! Muội muội ta còn sống! Nha đầu này… Khương Phàm, cứu nàng… Tịch Nhan?
Vẻ mặt Khương Phàm thay đổi, làm sao nàng lại theo tới nơi này?
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến từng trận hỗn loạn.
Đại hoàng tử mang người xông vào dinh thự.
– Công tử, khách trong nhà đưa cho ngài.
Thị vệ Nạp Lan gia chạy đến, đưa cho Khương Phàm một mảnh vải.
– Tịch Nhan?
Khương Phàm kinh ngạc nhìn chữ ghi trên vải, còn có —— phối hợp Tịch Nhan, toàn diệt thánh văn.
Đây là Vương gia để lại?
Có ý gì!
Vương gia làm sao lại biết Tịch Nhan?
Chẳng lẽ, trước khi Tịch Nhan vào thành đã chạm mặt với Vương gia?
Hay là… Khương Phàm dâng lên hỏa diễm trong tay đốt hoàn toàn mãnh vải, sau đó đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài.
Vừa đi vừa hiểu ý nghĩa của mấy chữ vừa rồi.
Phối hợp?
Toàn diệt?
Thánh văn?
– Đại điện hạ, Lang Gia hoàng triều đúng là hoàng thất, nhưng chúng ta cũng có bí mật riêng, cũng có quyền lợi riêng.
Nạp Lan Thanh Lạc mặc dù rất kiêng kị tên điện hạ cường thế này nhưng nàng vẫn rất phản cảm cách đối phương cho dù đi đến đâu vẫn muốn làm gì thì lam, nói gì thì nói, không kiêng nể gì cả.
– Ta tìm đến Nạp Lan Thanh Diệu. Nếu không, ta lui ra ngoài, gõ cửa lần nữa?
Thái độ của Đại hoàng tử so với trong trang viên đã khá hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ là lời nói bên ngoài, tư thái vẫn cường thế cao ngạo như cũ.
– Không cần.
Ta đã phái người đi mời Thanh Diệu, điện hạ chờ một lát.
Nạp Lan Thanh Lạc mặc dù rất phản cảm nhưng cũng không dám trực tiếp xung đột với đối phương.
– Chuyện trong thành ngươi cũng đã rõ ràng. Bây giờ toàn thành lùng bắt, nên đều tra xét các nơi, bao gồm cả trang viên đại hội Đan tông. Nhưng hình như chỉ có nơi này còn chưa có người đến tra. Ta rất tôn trọng Nạp Lan gia, đặc biệt tự mình tới chào hỏi, hi vọng Nạp Lan cô nương hiểu.
Đại hoàng tử cười nhạt nói, tùy ý đánh giá tòa dinh thự xa hoa này.
Nạp Lan Thanh Lạc rất tức giận, trước đó rõ ràng đã có người đến điều tra, còn lật cả đáy lên trời. Tuy nhiên Đại hoàng tử nói không có thì chính là không có.
– Ngài có thể tùy tiện tra.
– Tản ra! Không được đụng hỏng đồ, đồ của Nạp Lan gia đều rất đắt, các ngươi đều không đền nổi. Tuy nhiên vẫn phải tra xét cẩn thận cho ta.
Đại hoàng tử gật đầu với bọn thị vệ.
Bọn thị vệ lập tức tràn ra cẩn thận tìm kiếm khắp nơi trong dinh thự.
Nạp Lan Thanh Lạc không sợ bọn họ điều tra, bởi vì người của Khương gia sớm đã rút khỏi nơi này.
– Nạp Lan cô nương, ta rất hiếu kì, các ngươi đã có Thánh linh văn, tại sao lai còn muốn giấu đi?
Đại hoàng tử cẩn thận thưởng thức vị Nhị tiểu thư Nạp Lan gia này, dáng dấp không tệ, khí chất cũng tốt, còn có quý khí đại gia khuê tú.
Tuy nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không đụng đến loại nữ tử này.
Nguyệt Nhãn linh văn!
Có thể dò xét Linh Bảo, càng có thể dò xét lòng người.
Mặc dù Nạp Lan Thanh Lạc còn không đạt được trình độ nhìn trộm lòng người nhưng nhất định có thể phỏng đoán ra chút gì đó.
302: Đệ Đệ Ta Số Thật Khổ
– Tây Cương lân cận La Phù, tặc nhân đông đảo. Thanh Diệu sớm đã bại lộ, rất có khả năng sẽ bị thương tổn. Cho nên, vẫn giấu kín đến bây giờ.
Nạp Lan Thanh Lạc bình tĩnh ứng phó.
Đại hoàng tử cười lạnh trong lòng, chính là đề phòng ta thôi.
– Vì sao lại muốn đưa đến đại hội Đan Tông?
– Thanh Diệu muốn sống.
– Ồ? Hắn tiên đoán được nguy hiểm gì sao?
– Từ khi đệ ấy thức tỉnh Sát Lục Chi Hỏa trở đi thì đã rõ vận mạng của mình.
Nạp Lan Thanh Lạc đã chuẩn bị xong lí do thoái thác, giải thích nói.
– Thánh linh văn, lúc đầu thật rất vui mừng, toàn bộ Tây Cương đều có thể có duy nhất một mình đệ ấy. Hết lần này tới lần khác lại là Sát Lục Chi Hỏa, Thanh Diệu nhất định sẽ chết thảm tại Sinh Tử cảnh. Nếu như dừng ở Linh Hồn đỉnh phong, đệ ấy lại không cam tâm. Muốn vượt qua Sinh Tử cảnh, chỉ có thể dựa vào đan dược. Cho nên từ ban đầu đệ ấy đã liền đem tinh lực đặt ở trên luyện đan, nên mới có tạo nghệ hôm nay.
Đại hoàng tử giật mình, Thánh linh văn nếu như dừng bước tại Linh Hồn cảnh, xác thực rất tiếc nuối, nếu như xâm nhập Sinh Tử cảnh, linh hồn bị giết chóc tràn ngập, lúc nào cũng có thể sẽ chết thảm.
– Thế nhưng những năm này chúng ta đã bí mật tra duyệt hết các loại tư liệu, kết quả đều không có tra ra được đan thuật nào có thể áp chế khí tức sát lục, hay là cách nào có thể cam đoan vượt qua được Sinh Tử cảnh. Nơi duy nhất có thể cứu hắn, chỉ có Đan quốc. Mặc dù Thanh Diệu chỉ là nghĩa tử, nhưng phụ thân lại xem đệ ấy như con ruột. Cho nên thà rằng từ bỏ, hay dù là đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, cũng phải đưa đến Đan quốc.
Nạp Lan Thanh Lạc nói đến đây, còn rất khéo léo mông lung đôi mắt, cúi đầu.
– Hoàng thất, tài nguyên rất rộng, nhưng cũng tiếp xúc rất nhiều vấn đề. Muốn nói ai có thể cứu Nạp Lan Thanh Diệu, Đan quốc có thể, hoàng thất cũng có thể.
Đại hoàng tử đồng ý với lời giải thích của Nạp Lan Thanh Lạc, dù sao, trong tiềm thức hắn đã nhận định Nạp Lan Thanh Diệu chính là nghĩa tử của Nạp Lan gia.
– Chúng ta hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của Thanh Diệu.
Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Khương Phàm từ đằng xa đi tới.
Có thể là những lời Nạp Lan Thanh Lạc nói vừa rồi đã có tác dụng, ánh mắt Đại hoàng tử nhìn Khương Phàm đã không còn bén nhọn như vậy nữa.
Chỉ cần có nhược điểm liền sẽ khống chế được!
Nếu như mình có thể đảm bảo cho hắn bình ổn vượt qua Sinh Tử cảnh, gia hỏa này khẳng định sẽ quy thuận hắn. Mà, so với Đan quốc, Thái tử sắp khâm định là hắn đây không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt hơn.
Đương nhiên, hắn khẳng định sẽ tận hết sức lực bồi dưỡng tên Sát Lục Chi Hỏa này.
Nếu như Sát Lục Chi Hỏa đột phá Sinh Tử cảnh, thực lực là không cách nào tưởng tượng nổi!
– Điện hạ, Hình Luyện lại giật dây ngài đến tra ta rồi sao? Chúng ta trước đó có thù sao? Hay là ngươi lo lắng ta tiến vào hoàng thất?
Khương Phàm đi tới, lập tức chỉ vấn đề đến Hình Luyện.
– Ta không nhằm vào cá nhân ai, ta chỉ hoài nghi bất luận kẻ nào đáng ngờ.
Hình Luyện đối đầu với Khương Phàm.
– Ta nhắc lại một lần nữa, ta tới tham gia đại hội Đan Tông. Ta tuyệt đối không xen vào bất cứ chuyện không quan hệ gì. Ta càng sẽ không lấy vận mạng Nạp Lan gia chúng ta ra nói đùa. Ngươi có thể hoài nghi bất cứ kẻ nào, nhưng ngươi không được hoài nghi đến ta.
Trong lòng Khương Phàm đã phán án tử hình với tên gia hỏa này, trước đó còn đang lo lắng sẽ cứu hắn trở về La Phù, bây giờ… Chết đi!
Thẩm Đông Sơn hất kim giáp lên, khí thế hùng hồn, lạnh lùng nhắc nhở Khương Phàm, nói:
– Trước tiên, ngươi giao thanh đồng tiểu tháp ra.
– Không giao!! Ngươi giế t chết ta sao?
Ánh mắt Khương Phàm đối đầu Thẩm Đông Sơn.
– Tiểu tử, ngươi còn không có tư cách cuồng ngạo với ta!
Thẩm Đông Sơn lạnh mặt lại, hắn chính là tâm phúc của Đại hoàng tử, càng là lợi kiếm của Đại hoàng tử, còn chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với hắn như thế.
– Đông Sơn, không nên kích động.
Đại hoàng tử đưa tay ngăn Thẩm Đông Sơn lại, nhìn thiếu niên gần ngay trước mắt.
– Chúng ta đến nói chuyện lựa chọn của ngươi. Tình huống của ta, ngươi hẳn là đã hiểu. Vị trí Thái tử, trừ ta ra thì không còn có thể là ai khác cả.
Đại hoàng tử cũng không phải cuồng ngạo, mà bây giờ hắn xác thực có tư cách nói ra những lời này.
Trước có công lao trọng thương La Phù, sau có hai đại thánh văn bảo vệ Hình Luyện, Tịch Dao, bây giờ lại mạnh mẽ thu được Đinh Linh Lung. Nếu như lại có thêm Nạp Lan Thanh Diệu nữa, hắn sẽ có được tứ đại thánh văn, lực ảnh hưởng và tiềm lực đủ để cho hoàng thất kính sợ. Thậm chí có thể làm cho những hoàng triều khác xung quanh đều kinh hãi.
– Mặc dù Đan quốc có Luyện Đan sư, nhưng chờ khi ta kế vị, ta có thể lấy tên hoàng triều, lấy thuốc khắp thiên hạ này. Ta sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng ngươi, cũng sẽ giúp ngươi vượt qua Sinh Tử cảnh. Sinh Tử cảnh rất đặc thù, ta không thể cam đoan ngươi sẽ thành công tuyệt đối, nhưng ta nhất định có thể để ngươi khả năng sẽ to lớn hơn so với Đan quốc. Mà, nếu gia nhập Đan quốc, ngươi sẽ ở vào bị động, thần phục ta, ngươi đi theo giúp ta… Quân lâm thiên hạ!
Đại hoàng tử bỗng nhiên phất tay, một khí thế cường thịnh bá đạo vô hình tràn ngập.
Không giận tự uy, bá khí bốn phía.
Đáy mắt Đinh Linh Lung lấp lóe tinh mang, nàng rất ưa thích khí thế này, cũng chỉ có nam tử như vậy mới xứng có được mình.
Khương Phàm vẫn yên lặng không nói, nhưng lại chau mày, rõ ràng là đang suy nghĩ.
Đại hoàng tử chú ý đến nét mặt của hắn, trước nay hắn chưa có kiên nhẫn như vậy.
Bọn người Sử Uyên ở phía sau nhìn đến nhíu chặt mày lên, hắn thật muốn gia nhập sao?
Nếu như bắt được Tịch Dao lại khống chế Tịch Nhan.
Tiềm lực của Đại hoàng tử, quá kinh khủng.
Nếu như mang theo ngũ đại thánh văn trở lại hoàng thành, hội tộc lão hoàng thất hoàn toàn có thể để cho đương kim Nhân Hoàng trực tiếp thoái vị!