Đan Đại Chí Tôn

Chương 340-342



340: Dụ Địch Vạn Dặm

Đây là những đệ tử mà hắn đã nuôi dưỡng năm qua.

Đây là toàn bộ thành viên tổ chức của hắn trong Xích Tiêu tông.

– Thật ác độc!!
Hoa Vị Ương chỉ muốn săn giết Khương Phàm, không nghĩ tới Khương Phàm lại dám giết tới nơi này.

Một mình Khương Phàm khẳng định làm không được, nhưng hắn có con Xà Yêu đáng sợ kia.

– Đó là cái gì?
Hoa Vị Ương bỗng nhiên chú ý tới trên vách đá bên trong thâm cốc viết một vài chữ bằng máu.

Hoa Vị Yêu đi đến xem xét, ngực bụng đều muốn nhấc lên, một ngụm máu tươi xông lên tới cổ họng, suýt chút nữa phun ra ngoài.

– Xích Tiêu rác rưởi? Chết chưa hết tội?
Từng chữ bằng máu khiến cho Hoa Vị Ương đều giận đến không thể nào kềm chế được.

Tên hỗn đản này khinh người quá đáng.

– Đại ca, đuổi kịp hắn không?! Coi như đuổi tới trước Thiên Sư tông cũng phải giết hắn.

Hoa Vị Ương chưa từng oán hận một người nào giống như bây giờ.

– Đuổi theo cho ta!
Hoa Vị Yêu thét lên ra lệnh với đàn sói phía ngoài.

Sau khi Huyễn linh văn tu luyện tới Linh Nguyên cảnh cao giai thì có được năng lực điều khiển ý thức.

Hơn năm mươi con Thanh Phong Lang bây giờ để cho hắn sử dụng.

Đàn sói xao động liên tiếp ngẩng đầu nhìn phía đỉnh vách núi.

Nơi đó có một bóng người đang ngồi xổm.

Nếu không nhìn kỹ, rất khó chú ý tới.

– Khương Phàm?
Hoa Vị Ương và Hoa Vị Yêu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi.

Khương Phàm cũng nhìn tới đàn sói phía dưới, lông mày hơi nhíu, gia hỏa này lại còn có thể điều khiển mãnh thú?
– Hỗn đản, xuống đây cho ta!
Hoa Vị Yêu giận dữ mắng mỏ, hai mắt phát ra tia sáng yêu dị, muốn kéo Khương Phàm vào trong huyễn cảnh.

– Các ngươi hình như đang rất tức giận?
– Kẻ giết người, sẽ bị người giết.

Chút đạo lý này mà ngươi không hiểu sao?
– Muốn giết Khương Phàm ta thì phải chuẩn bị tư tưởng mình bị giết.

Ngươi nghĩ ta đang cùng các ngươi chơi trò chơi à?
Khương Phàm đứng dậy, miệng đầy khí tức sát phạt.

– Nếu như ngươi không bắt đệ đệ ta, Hoa Vị Ương ta tuyệt đối sẽ không nhìn hỗn đản ngươi dù chỉ một chút.

Là ngươi khiêu khích huynh muội chúng ta trước.

Là ngươi đang làm khó dễ chúng ta.

Hoa Vị Ương chỉ vào trên đỉnh núi giận dữ mắng mỏ.

– Tuổi còn trẻ mà đã dễ quên thế, thật đáng thương.

Đừng quấn lấy ta.

Phát hiện một lần, ta sẽ đưa các ngươi một miếng thịt.

Đoán xem, ta sẽ cắt từ trên thân ai.

Khương Phàm vươn cốt dực ra, liệt diễm vờn quanh phóng mạnh lên trời biến mất trong tầng mây giữa màn đêm.

– Hỗn đản, hỗn đản, tên hỗn đản đáng chết.

Đại ca, còn đuổi hay không?
Gương mặt xinh đẹp của Hoa Vị Ương đều để cho người ta hít thở không thông nhưng bây giờ bởi vì tức giận đã tái nhợt.

– Đuổi! Không lấy mạng của hắn, ta không phải là Hoa Vị Yêu!
Hoa Vị Yêu không chỉ có yêu quý khuôn mặt anh tuấn này của mình, hắn càng yêu quý mặt mũi của mình.

Nếu như không thể hộ tống Luyện Độc sư về Xích Tiêu tông, lại còn tổn thất các đệ tử, tương lai hắn còn làm trưởng lão thế nào ở Xích Tiêu tông nữa.

Khương Phàm đi tới trong một u cốc an tĩnh, sau khi xác định xung quanh không có nguy hiểm liền nhanh chóng lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra chuẩn bị luyện hóa Thị Huyết Yêu Bức.

Cảnh giới đầu đại yêu này rất có thể đã đát tới Linh Nguyên cảnh cao giai
Luyện ra khẳng định là đại bổ.

– Ngươi…!
Linh hồn Đan Hoàng muốn khuyên Khương Phàm không nên tùy tiện dùng loại thuật luyện đan này, nhưng lời còn chưa bắt đầu lại liền nuốt xuống.

Đối với Khương Phàm mà nói, không đem Yêu thú luyện ra đan dược thì hắn cũng sẽ uống máu gặm thịt.

– Cái gì?
Khương Phàm nhét Thị Huyết Yêu Bức vào Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

– Không có gì, ngươi tiếp tục đi.

Linh hồn Đan Hoàng không cần phải nhiều lời nữa.

Thực lực Thị Huyết Yêu Bức quả thực cường đại, lấy năng lực luyện đan bây giờ của Khương Phàm vậy mà phải luyện trọn vẹn ba giờ mới luyện ra được huyết đan, linh đan và hồn đan.

– Nếm thử hiệu quả xem.

Khương Phàm ăn vào huyết đan, huyết khí nồng đậm mãnh liệt dâng lên đánh thẳng vào mạch máu toàn thân.

Khương Phàm lập tức vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, luyện hóa hấp thu.

Huyết đan cực đại, huyết khí càng dày đặc.

Liên tục không ngừng trùng kích đem mao mạch, mạch máu đều phồng lên, mạch máu quấn đến kinh mạch cũng trở nên nóng hổi.

Sau đó không lâu, trong cõi U Minh vang lên một tiếng âm trầm.

Cảnh giới Khương Phàm đã đột phá tiến lên Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên.

Trước đó luyện đan dài đến bốn tháng k1ch thích kinh mạch, khí hải và linh nguyên.

Mặc dù không thể đột phá, cũng đã đạt đến nhị trọng thiên đỉnh phong.

Tham Khảo Thêm:  Chương 8

Lần đột phá này là ngoài ý muốn nhưng lại giống như nước chảy thành sông.

– Không hổ là đại yêu Linh Nguyên cảnh cao giai.

Huyết khí xác thực quá đủ.

Khương Phàm cảm nhận được thân thể có chuyển biến lớn liền lộ ra nụ cười.

– Tiểu Đao, biểu hiện không tệ, đi nghỉ ngơi đi.

Đúng rồi, nên cho ngươi cái tên bá khí.

Đao Hoàng!
Khương Phàm thu tiểu đao vào thanh đồng tiểu tháp, chạy tới Thiên Khải bí cảnh.

– Ngươi thật sự đi như thế sao?
Linh hồn Đan Hoàng cảm thấy rất kỳ quái, hai huynh muội trước đó kia không phải người lương thiện, không thể nào tuỳ tiện bỏ qua như vậy được.

Khương Phàm cứ vậy mà mặc kệ?
Mặc dù hai huynh muội kia cảnh giới rất cao, huyễn thuật rất mạnh, thế nhưng Khương Phàm phối hợp với tiểu xà thì vẫn còn có cơ hội.

Tiểu gia hỏa này lại rất am hiểu săn giết trong rừng.

– Thiên Khải bí cảnh sắp mở ra rồi, bỏ lỡ lần này thì phải chờ một năm nữa.

Ta cũng không muốn tốn thời gian với bọn hắn ở nơi này.

Khương Phàm phóng tới giữa khu rừng, giống như là một con linh viên mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh.

– Nói thật!
Linh hồn Đan Hoàng không tin Khương Phàm đã đổi tính.

– Hoa Vị Yêu là trưởng lão, cảnh giới quá cao.

Bây giờ lại khống chế đàn sói, càng không tốt để chọc đến.

Nếu như ta muốn phản kích thì phải bố trí tỉ mỉ, lại chờ đợi cơ hội, về thời gian là trì hoãn quá lâu.

Cho nên…!
– Ta muốn mang theo bọn hắn tới Thiên Khải bí cảnh.

Trên mặt Khương Phàm lộ ra một nụ cười tàn nhẫn..

341: Hoang Mãng Nguyên

Lối vào Thiên Khải bí cảnh không ở La Phù sơn mạch, mà ở vị trí cùng giáp ranh giữa La Phù, đại bình nguyên và Đại Hoang —— Hoang Mãng nguyên.

Nơi này cũng thuộc về La Phù và Đại Hoang, là một đại vực nổi danh.

Bởi vì hoang nguyên này quá rộng lớn, bằng phẳng cho nên không có tông môn, không có bí cảnh, khắp nơi chỉ có thể thấy được thành lớn rộng rãi bao la hùng vĩ.

Nghe nói trong trăm dặm đã có hơn hai mươi tòa.

Thành Bát Hoang hùng vĩ nhất còn có thể rộng lớn hơn tám trăm dặm.

Thế lực của nơi này cũng đều lấy ‘Thành nào đó’ định danh, lấy gia tộc xưng hùng.

Hoang Mãng nguyên cũng có chủ nhân của nó, Ly Hỏa thánh địa.

– Cuối cùng đã tới.

Khương Phàm trèo đèo lội suối, bôn ba hơn một vạn dặm rốt cuộc cũng đã tới được mục đích —— thành Thiên Khải.

Thành Thiên Khải hùng vĩ, bao la, thời gian trôi qua nhưng vẫn còn cảm giác tang thương.

Tường thành cao lớn nặng nề cao chừng trăm mét, dày khoảng hai mươi mét, toàn bộ đều dùng huyền thạch đắp lên, phía trên còn đục khắc hoa văn phức tạp, tạo thành pháp trận cường đại.

Nó cứ như vọng lâu từ giữa trời rơi xuống, uy nghiêm to lớn, trấn thủ cả vùng đại địa này.

Kỳ thực Thiên Khải bí cảnh ở đại lục Thương Huyền tổng cộng có năm cửa vào, phân tán tại các địa vực khác nhau, tất cả đều gọi là thành Thiên Khải.

Toà thành trước mắt Khương Phàm đây là thuộc về chủ nhân La Phù sơn mạch, ‘Vô Hồi thánh địa’, chủ nhân Hoang Mãng nguyên là ‘Ly Hỏa thánh địa’, chủ nhân Quỷ Khấp sâm lâm là ‘Linh Kiếp thánh địa’, chủ nhân của Thập Vạn Đại Sơn chính là ‘Hồn Thiên thánh địa’ cùng với Đại Hoang.

Bởi vì bí cảnh nửa năm mở ra một lần, mỗi khi đến thời gian, tất cả thánh địa đều sẽ phái một nhóm đệ tử tới. Đương nhiên còn có rất nhiều đệ tử đại tông đại thành cũng sẽ vạn dặm xa xôi chạy tới nơi này, hy vọng có thể trà trộn vào Thiên Khải bí cảnh.

Từng tiếng gáy to vang tận mây xanh, mát lạnh lại chói tai.

Mười mấy con Kim Sí Đan Tước khổng lồ tôn quý lướt qua trời cao, từ đằng xa lao vùn vụt tới.

Trên thân mỗi con Kim Sí Đan Tước đều có mấy thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đứng đấy. Bọn hắn hất lên áo bào đen, phía trên thêu lên hai chữ ‘Ly Hỏa’ bốc hơi như hỏa diễm, thể hiện thân phận cao quý của bọn hắn.

– Ly Hỏa thánh địa đến rồi!

– Lần này là vị thiên tài nào dẫn đội vậy?

– Nửa năm trước hình như là Mục Sùng Vân!

– Mục Sùng Vân rất mạnh đó, một trong ngũ đại thiên kiêu của Ly Hỏa thánh địa, tháng trước mới từ Thiên Khải bí cảnh đi ra, hình như đã đạt được đại cơ duyên.

Bên trong thành Thiên Khải thoáng bạo động.

– Diêm Lâu? Ha ha, Ly Hỏa thánh địa lại phái ngươi tới! Bị đại cơ duyên của Mục Sùng Vân k1ch thích sao?

Sâu trong thành Thiên Khải truyền ra từng tiếng cười to cởi mở.

Một nam tử trên đỉnh đầu có kim giác (sừng màu vàng) vọt tới nóc nhà, thân cao ba mét, buông thả hùng tráng, toàn thân khuấy động năng lượng kh ủng bố.

Kim giác ở ngay mi tâm.

Nó… chính là linh văn của nam tử đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 447

Một linh văn cực kỳ đặc thù lại kinh khủng.

– Thái Long? Nếu ta nhớ không lầm thì hình như ngươi đã nói qua mình rất khinh thường Thiên Khải bí cảnh.

Nam tử hất lên áo bào đen từ trên Kim Sí Đan Tước đo xuống, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn sừng nhọn trên đỉnh đầu của nam tử sau đó đi tới dinh thự thuộc về Ly Hỏa thánh địa.

– Thái Long ta khinh thường Linh Bảo ở bí cảnh. Ta nghe nói bên trong có một tên lục phẩm thú văn phách lối, vậy mà lại ngược được một vị Thánh phẩm của thánh địa. tôn nghiêm của Thánh địa không được khiêu khích.

Tiếng Thái Long như lôi đình, cố ý hô cho toàn thành nghe.

– Hắn khiêu chiến Hồn Thiên thánh địa, có liên quan gì tới ngươi?

Diêm Lâu dừng lại, lạnh nhạt liếc nhìn hắn, người của Linh Kiếp thánh địa đều thích xen vào chuyện bao đồng sao?

– Hồn Thiên thánh địa không giải quyết được, Linh Kiếp thánh địa chúng ta không để ý ra tay giúp. Cái tên gia hỏa phách lối kia dù sao cũng là từ thành Thiên Khải này của chúng ta đi đến.

Giọng của Thái Long thô cuồng lại cao vút, từng chữ đều rõ ràng truyền khắp toàn thành.

– Có người không may sao?!

– Ai ngược Thánh văn của thánh địa?

– Hình như là một kẻ tên Tiêu Phượng Ngô, đánh Úy Thiên Lang của Hồn Thiên thánh địa. Bây giờ Úy Thiên Lang còn đang trong Thiên Khải bí cảnh đuổi giết hắn.

– Gần đây bí cảnh có chút náo nhiệt nhỉ, mấy tên gia hỏa không thuộc về thánh địa đều thích làm lớn chuyện. Một kẻ khác tên là Chu Thanh Thọ, không biết thế nào lại chui vào linh trì mà Vô Hồi thánh địa khống chế, uống một hơi hơn phân nửa.

– Ha ha, cái này ta biết, ta mà nói là…. Linh trì kia… Ha ha… Linh trì kia là nơi các nữ đệ tử người ta không về ở lại tắm rửa.

– Vô Hồi thánh địa giận điên lên, trực tiếp ở trong bí cảnh tuyên bố treo giải thưởng, chết hay sống không cần lo.

Đám người trong tửu lâu các nơi trò chuyện ầm ĩ.

Thiên Khải bí cảnh trước đây đều là đệ tử thánh địa chiếm lấy, sau này người không thuộc về thánh địa cũng lần lượt tiến vào, cho tới bây giờ, số lượng đệ tử thánh địa và đệ tử đến từ bên ngoài cơ bản cũng đã có nhất định.

Nhưng, đệ tử đến từ bên ngoài đều duy trì kính sợ đối với thánh địa, sẽ không tùy tiện trêu chọc, càng sẽ không mạo phạm.

Phần lớn là lo liệu lấy thái độ ‘Thánh địa ăn thịt, chúng ta ăn canh’.

Không nghĩ tới, lại có mấy tên gia hỏa không biết sống chết, dám ở bí cảnh mạo phạm thánh địa.

Là từ thành Thiên Khải ở Hoang Mãng nguyên này đi đến!

Chuyện này khiến mặt mũi tứ phương trấn thủ là Vô Hồi thánh địa, Linh Kiếp thánh địa, Ly Hỏa thánh địa, Hồn Thiên thánh địa đều không có chút ánh sáng.

Khương Phàm đứng ở bên ngoài một tòa tửu lâu, khóe mắt run rẩy, trong lòng ai thán.

Hai cái tên cực phẩm này không phải đã nói là đi mở mang tầm mắt sao?

Các ngươi đây là đang chơi ngu nghịch dại mà.

– Dạ An Nhiên…

Khương Phàm nhìn la bàn trong tay, huyết châu phía trên nhẹ nhàng nhảy lên chỉ dẫn vị trí Dạ An Nhiên.

Thành Thiên Khải vô cùng lớn, người tụ tập ở chỗ này cũng nhiều.

342: Hồng Nhan Họa Thủy

Có một số là mang theo linh phù phải vào bí cảnh, có một số là lăn lộn đến nơi đây, hy vọng có thể ra giá cao mua lại linh phù, hoặc là cầu linh phù từ thánh địa.

Còn có một bộ phận rất lớn là tụ ở chỗ này hy vọng có thể thu mua bảo bối mang ra từ trong bí cảnh.

Trong một tòa tửu lâu.

Dạ An Nhiên lẳng lặng ngồi ở trong góc, ánh mắt như thu thủy bình tĩnh không lay động.

Nàng đã tới đây mười ngày, ngày mai bí cảnh sẽ phải mở ra, kỳ thật nàng rất chờ mong Thiên Khải bí cảnh.

Linh khí nồng nặc, đây là nơi có thể thấy được bảo dược linh thảo, nhất là bảo vật từ trên trời giáng xuống, ngẫu nhiên cũng có thể vẩy xuống thánh huyết.

Đây đều là cơ duyên mà La Phù khó có được.

Chỉ là, trong lòng Dạ An Nhiên luôn có có chút cô đơn.

Tại sao hắn không đến?

Nơi đặc sắc như vậy hẳn là có thể khiến hắn hứng thú. Vậy mà hắn lại cứ trốn ở trong viện luyện đan dược sao?

Chẳng lẽ là làm cho Thường Lăng xem? Hay là, không muốn đến cùng mình, cố ý dùng luyện đan để trốn tránh?

Dạ An Nhiên mang theo mạng che mặt, nhẹ vỗ về gương mặt non mịn xinh đẹp, tầm mắt có chút buông xuống, che dấu chút buồn bã thất lạc kia.

– Cô nương, một mình sao?

Một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên ở trước mặt.

Khương Phàm??

Dạ An Nhiên giật mình, đáy mắt nổi lên sáng rực, ngạc nhiên ngẩng đầu.

Chỉ là… Xuất hiện trước mặt lại là một nam tử xa lạ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 44

Hai mắt nam tử tỏa sáng, thầm nghĩ, thật khéo, là một cô nương mỹ lệ thẹn thùng.

– Cô nương đi một mình sao?

– Ừm.

Dạ An Nhiên thản nhiên đáp một tiếng sau đó quay đầu đi, không tiếp tục để ý đến nam tử.

Nam tử hơi nghiêng đầu, từ bên cạnh nhìn sang, vừa vặn có thể xuyên qua mạng che mặt, thoáng thấy gương mặt mỹ lệ kia.

Thiếu nữ mỹ lệ thì có thể gặp được thường xuyên. Nhưng, trên người nữ hài này lại mang theo khí chất cỗ đặc biệt. Nói không nên lời là thánh khiết hay là tôn quý, đều có chút… giống như cũng không phải.

Ngược lại có khí tức thư hương (truyền thống, có học vấn), thái độ thanh nhã.

Trong đại sảnh ồn ào này nàng lại giống như là thiếu nữ khuê phòng ngồi một mình, mỹ hảo lại tinh khiết.

– Cô nương, tự giới thiệu mình một chút?

Thời điểm nam tử đi đến đại sảnh, chỉ ngửi được một hương vị rất mỹ diệu, để linh nguyên trong khí hải của hắn vô cùng hưng phấn. Nói rõ trong đại sảnh cất giấu có linh văn đặc thù, cho nên ‘Nghe mùi vị’ lại tìm tới.

Không nghĩ tới, không chỉ có ‘Hương vị’ lay động được người mà bộ dáng càng là không thể tả.

Nam tử càng nhìn tâm càng động, lại nhịn không được duỗi ra hai tay chộp tới đầu ngón tay Dạ An Nhiên.

– Ngươi làm gì?

Dạ An Nhiên như giật điện vội rút tay trở về, ánh mắt đột nhiên lạnh.

Tiếc nuối!

Chưa bắt được!

Nam tử xoa xoa đôi bàn tay, cười nhạt nói:

– Ta tên Lục Thanh Tuyệt, xin hỏi tên cô nương?

Dạ An Nhiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, đứng dậy liền muốn rời khỏi.

– Dừng lại!! Công tử nhà chúng ta đang hỏi ngươi đấy!

Ba vị nam nữ tử đứng phía trước ngăn cản Dạ An Nhiên.

– Đừng thiếu lịch sự với giai nhân như vậy. Đại hộ nhân gia chúng ta phải có phong độ. Cô nương, ngươi… Không biết ta? Chưa từng nghe qua tên của ta sao?

Lục Thanh Tuyệt cười đứng dậy, đưa tay mời Dạ An Nhiên ngồi xuống.

Gương mặt Dạ An Nhiên hơi trầm xuống, bởi vì rời xa La Phù, cảm giác nơi này không ai biết đến Thiên Sư tông nên mới không mang Ngọc Ngưng Giao thay đổi ngoại hình, không nghĩ tới vẫn bị tập trung vào.

– Nhìn dáng vẻ của cô thì quả thật là không biết rồi. Không sao, không phải người Hoang Mãng nguyên, hẳn là cũng biết đại thành đệ nhất Hoang Mãng nguyên, thành Bát Hoang. Chủ nhân thành Bát Hoang, Lục gia. Ta, Nhị công tử Lục gia, Lục Thanh Tuyệt.

Lục Thanh Tuyệt có chút ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Chỉ là…

Hắn đang mong đợi kinh ngạc và tán thưởng nhưng cũng chưa từng xuất hiện, thiếu nữ trước mặt lại lạnh lùng nhìn hắn, chỉ trả lời một câu:

– Tránh ra!

– Ngươi thật sự không biết công tử chúng ta, hay là giả bộ không biết? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Công tử nhà chúng ta coi trọng ngươi, là của ngươi phúc khí.

Một tên nam tử cường tráng nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên:

– Ngồi trở lại đi, cười lên xem nào!

Một nữ tử từ bên cạnh đoạt lấy một vò rượu bỏ lên trên bàn:

– Uống đi, tiếp công tử nhà chúng ta.

– Lục gia thành Bát Hoang là gia giáo như vậy sao?

Dạ An Nhiên hơi nhíu mày, nàng chưa từng gặp được người nào bá đạo như vậy.

– Ha ha…

Lục Thanh Tuyệt phất phất tay ra hiệu bọn hắn lui ra.

– Cô tuổi nhỏ như thế vậy mà lại một mình đi đến thành Thiên Khải, muốn đến bí cảnh sao?

– Không liên quan hệ gì với ngươi.

Dạ An Nhiên đang muốn rời khỏi lại bị ba người khác tiếp cận.

Rất nhiều người trong đại sảnh chú ý tới tình huống nơi này nhưng chỉ quay đầu nhìn, không thèm để ý đến.

Trên Hoang Mãng nguyên này, không có người nào dám tuỳ tiện mạo phạm người của thành Bát Hoang. Cho dù là người của thánh địa đến từ nơi khác đều phải thoáng cho mấy phần tình mọn, dù sao cũng là… Địa đầu xà!

– Hình như cô rất không vui. Thế nào, không có mang theo ngọc phù sao?

Lục Thanh Tuyệt khẽ vuốt đầu ngón tay, triệu ra một tấm ngọc phù từ trong nhẫn không gian nhẹ nhàng để lên bàn.

– Cho ngươi một tấm?

Thứ này tại thành Thiên Khải có giá trị liên thành, là ‘Vé vào cửa’ mà vô số người tha thiết ước mơ.

Có thể làm cho thiên tài khom lưng, có thể khiến mỹ nhân cúi đầu.

Nhưng… Vị nữ hài mỹ lệ này lại rất thờ ơ.

– Không cần.

Dạ An Nhiên k1ch thích Thiên Thư trong khí hải tùy thời chuẩn bị chế phục tên háo sắc này.

Chỉ là, ra tay thì đơn giản thôi, nhưng kết cuộc sẽ như thế nào?

– Không cần mâu thuẫn như thế. Ta không có yêu cầu khác. Chỉ cần cô nương tháo mạng che mặt xuống để cho ta nhìn.

Lục Thanh Tuyệt khẽ chọc ngọc phù, đang mong đợi thấy được mặt của thiếu nữ trước mặt này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.