Khương Phàm tức giận phản kích, nữ đệ tử ngũ trọng thiên lại khống chế cành liễu cười lạnh với Dạ An Nhiên.
– Kiếp sau, đừng mạo phạm thánh địa.
Cành liễu dâng lên ánh sáng xanh nồng đậm, trong thân thể Dạ An Nhiên lan tràn ra càng nhiều cành nhọn hơn, đâm xuyên qua nội tạng, lôi kéo khắp xương cốt, còn chui từ trong da thịt ra ngoài, mọc ra cả lá xanh.
Cành liễu giống như muốn biến thành một cây đại thụ, xé nát cả thân hình Dạ An Nhiên ra.
Nhưng…!
Đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm kinh động đến bọn người Diêm Lâu, càng kinh động đến nữ đệ tử này.
– Tô Vân?
Nữ đệ tử quay đầu nhìn ra xa, sau khi nhìn thấy hình ảnh đẫm máu kia thì vô cùng sợ hãi.
Ngay một khắc này, Dạ An Nhiên đột nhiên hé miệng, một đạo linh phù ở đầu lưỡi nở rộ điên cuồng cướp đoạt Mộc nguyên lực lan tràn toàn thân.
Hả?
Nữ đệ tử giật mình, lập tức quay đầu.
Phốc phốc!!
Linh phù xông ra hai sợi đằng tráng kiện đánh tới đối diện.
Mộc nguyên lực cướp đoạt được từ trong thân thể biến thành vũ khí trí mạng.
Cảnh giới nữ đệ tử này rất cao nhưng cũng hoàn toàn không ngờ tới tiểu cô nương bị lấy mất nhẫn không gian, hai tay cũng bị trói chặt, đã sắp phải chết mà lại còn có thể phản kích.
– Ngươi…!
Nữ đệ tử há mồm kinh ngạc, đầu bị cây xanh đối diện xuyên thấu, lực xuyên thấu to lớn để nàng lảo đảo lui lại hai bước, ngửa mặt ngã quỵ.
Nàng co quắp toàn thân, con mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
– Linh phù của ta là ngưng tụ ở trong khí hải.
Dạ An Nhiên khẽ nói một tiếng, sau đó lại nhào vào trên mặt đất.
Mặc dù phù văn đã rút mất Mộc nguyên lực, thế nhưng…!Cành liễu chỉ khô héo, không có biến mất, nó vẫn còn xen kẽ khắp từng bộ phận trên toàn thân nàng.
Máu trong cơ thể mất khống chế mà chảy ra khóe mắt, lỗ mũi, lỗ tai, khóe miệng, còn có những vết thương toàn thân.
Khương Phàm cố nén suy yếu và đau đớn mà Khai Thiên Thức mang tới, lập tức triển khai hỏa dực nhào về phía Dạ An Nhiên.
– Cố chịu đựng!
Khương Phàm nhìn tình trạng của Dạ An Nhiên, sắc mặt trở nên khó coi.
– Hỗn đản, ta phải giết ngươi!
Tôn Vân bị phá hủy một bên má phải, đau đớn không chịu nổi, hắn huy động cánh chim, nhấc lên lôi triều kinh khủng nhào về phía Khương Phàm.
Khương Phàm mang theo Dạ An Nhiên phóng lên không trung.
Chuyện đột nhiên xảy ra khiến tất cả mọi người của Ly Hỏa thánh địa ngây ngẩn cả ra.
– Tôn Vân, giết hắn cho ta.
Diêm Lâu tức giận, rõ ràng khống chế được cục diện mà lại còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
– A!! A a a!!
Tôn Vân nhanh chóng phóng tới, tốc độ nhanh đến kinh người, lôi triều toàn thân oanh động ở xung quanh, gắt gao đuổi giết Khương Phàm.
Khương Phàm nhanh chóng lao vùn vụt, khi thì phóng lên trời, khi thì chuyển hướng, mạo hiểm tránh né sự đuổi bắt của Tôn Vân.
Mặc dù hỏa dực của hắn rất mạnh, nhưng Tôn Vân là lục phẩm Thú linh văn, được thánh địa dốc lòng bồi dưỡng, tốc độ cũng không chậm.
Huống chi, hai cảnh giới của hắn lại có thể vững vàng đè ép Khương Phàm.
– Bắt được ngươi rồi!
Sau khi Tôn Vân điên cuồng đuổi bắt rốt cuộc cũng khiến cho Khương Phàm náo loạn, lôi triều toàn thân oanh động kịch liệt hóa thành mấy chục đạo lôi đao tấn công tới.
Khương Phàm tránh cũng không thể tránh, ánh mắt hắn hung ác, bỗng nhiên nghênh đón tiếp nhận.
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Lôi đao chém rách da thịt Khương Phàm, xé nát cả hỏa dực phía sau.
Trong nháy mắt, toàn thân Khương Phàm cứ như từ trong cối xay thịt bò ra, máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.
Nhưng, hai tay lại được áo giáp bảo vệ nên vẫn bình yên vô sự mà ngạnh kháng với lôi triều, đánh về phía trước một kích.
Bành!!
Tôn Vân có chút điên cuồng mà mất lý trí, tuyệt đối không nghĩ tới Khương Phàm sẽ không né tránh.
Hắn vội vàng không kịp chuẩn bị nên chỉ có thể nhanh chóng lao tới va chạm về phía trước.
Khương Phàm hung hăng đâm hai móng vuốt xuyên qua bụng Tôn Vân, sau đó lại xoay hướng đẩy ngược lên phía trên.
– Aaa… !!
Tôn Vân kêu lên đầy thê lương thảm thiết, linh văn hừng hực, điên cuồng bạo động lôi triều toàn thân.
Phốc phốc phốc!
Vô số lôi điện bao phủ Khương Phàm, máu thịt văng tung tóe.
Nhưng…!
Khương Phàm lại hung tàn điên cuồng hơn, thời điểm bị lôi triều đánh lui, hai cái móng vuốt đã nhanh chóng kéo lấy trái tim đang nhảy lên từ trong thân thể Tôn Vân ra.
Ục ục…!
Tôn Vân há to miệng, hắn muốn nói chuyện nhưng chỉ tuôn ra toàn máu tươi.
Ý thức đột nhiên quay cuồng giữa trời đất rồi chìm dần vào bóng đêm, ngẩng đầu rơi xuống phía sơn lâm.
Toàn thân Khương Phàm cũng không nhìn được ra bộ dáng, hai cánh cũng bị chém nát, nhanh chóng hạ xuống.
– Đồ hỗn trướng, ngươi dám giết hai đại đệ tử thánh địa ta.
Diêm Lâu tức giận không thể kiềm chế, hai vị ngũ trọng thiên cứ như vậy mà chết?
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì quả thực hắn cũng không dám tin.
– Hắn muốn rớt xuống, bắt hắn lại.
Bảy tên đệ tử còn lại cũng vô cùng tức giận, thánh địa chưa từng nhận qua khiêu khích như vậy.
Bọn người Tôn Vân là hai hộ giả, mục đích cùng đi đến đây, một là chống cự mãnh thú, hai là thời điểm phát hiện bảo bối có thể kịp thời lấy đi.
Bọn hắn chưa từng nghĩ tới họ lại chết ở trong tay người bên ngoài.
Đây là sỉ nhục, đối với thánh địa bọn hắn thì lại càng là một sự coi thường.
Khương Phàm dần dần trở nên hôn mê, hắn liên tiếp thúc giục linh văn, một lần nữa ngưng tụ hỏa dực nhưng liên tiếp thất bại.
Tuy nhiên, dưới ý chí kiên cường, tại thời khắc sống còn thì Khương Phàm cũng vẫn đã triển khai được hỏa dực.
Khương Phàm huy động hỏa dực, phóng lên tận trời.
– Đáng chết!
Các đệ tử thánh địa đang muốn bắt người, kết quả cứ vậy mà trơ nhìn Khương Phàm bay mất.
Khương Phàm xoay quanh ở trên không, liên tục nuốt lấy đan dược bổ sung huyết khí và linh lực, khép lại thân thể rách rưới, bổ sung linh lực tiêu hao.
– Chúng ta đi!
Diêm Lâu huy động nhẫn không gian muốn lấy cự đỉnh đi trước, nhưng, lặp đi lặp lại mấy lần mà cự đỉnh vẫn không nhúc nhích tí nào.
– Sao?.