Đan Đại Chí Tôn

Chương 367: 367: Quỷ Đao U Dương Yên



Tiểu Kim hầu chầm chậm chống người lên, ánh mắt phức tạp nhìn bọn hắn một hồi, sau đó vung cây gậy trên mặt đất, dùng sức chỉ vào nơi xa.

– Có ý gì?
Khương Phàm thoáng buông lỏng cảnh giác.

Rống rống…!
Hình thể nó trông thì nhỏ nhắn xinh xắn nhưng giọng thì lại rất hùng hậu, nó vung cây gậy nhiều lần chỉ về nơi xa.

– Nó không phải muốn cảm tạ đấy chứ?
Dạ An Nhiên vừa mở miệng, tiểu Kim hầu dùng sức gật đầu.

– Nó có thể nghe hiểu được lời chúng ta nói?
Khương Phàm nói xong, tiểu Kim hầu lại gật đầu một cái.

Rống rống…!
Tiểu Kim hầu nhìn bọn hắn dùng sức vẫy tay, mang theo cây gậy xông vào rừng rậm.

‘Đi xem một chút?’
Khương Phàm và Dạ An Nhiên trao đổi ánh mắt, sau đó liền đi theo.

Tiểu Kim hầu nhảy vọt giữa khu rừng, sau khi hấp thu đan dược, thương thế đã dần khôi phục, nó cũng càng ngày càng linh hoạt, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Bên ngoài mấy chục dặm, thế núi chập trùng, cây rừng tươi tốt thô to.

Xa xa nhìn lại, số lượng lớn núi cao nhìn trông giống như thủy triều lao nhanh va chạm vào nhau, vô cùng tráng lệ.

Sâu trong những ngọn núi là những cảnh hoang tàn ở khắp nơi, bụi đất mịt mờ, có rất nhiều con khỉ khác tản mát trong phế tích.

Hơn một trăm vị thiếu niên thiếu nữ phân tán ở xung quanh, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm trước một cửa hang lớn.

– Trong động rốt cuộc có bao nhiêu con? Đều đã giết hai ngàn con mà vẫn không hết sao?
– Trong sơn động khẳng định có Động Thiên khác.

Tiếp tục khôi phục thương thế, chờ một lúc sẽ khởi xướng trận tấn công vòng thứ ba.

Tham Khảo Thêm:  Chương 875: 875: Thích Phụ Nữ

Thương Hàn Nguyệt và Thái Long mang theo các đệ tử thánh địa đứng ở phía trước, cảnh giác trước cửa hang khổng lồ.

Số lượng lớn thí luyện giả đều gặm linh quả, dùng đan dược, điều trị trạng thái chờ đợi một vòng tấn công mới.

Sau khi bọn hắn cướp đoạt thi thể Thanh Bằng thất bại thì đã tập trung vào bọn khỉ cường đại này.

Thông qua việc xua đuổi mấy con còn may mắn sống sót cuối cùng cũng đi theo đến nơi này.

Ý định của bọn người Thái Long là cướp bảo bối trong lãnh địa của bầy khỉ, không nghĩ tới lại phát hiện một cửa hang như thế.

Những con khỉ liên tục không ngừng lao ra từ bên trong
Bọn hắn đã giết hơn hai ngàn con mà vẫn không thể nào giết hết.

Nhưng càng như vậy, càng nói rõ bên trong có bảo bối tốt.

Lúc này, hai mươi thân ảnh từ trong rừng rậm lao ra, đứng một trên ngọn núi thấp.

– Thác Bạt Hoằng, ngươi còn có mặt mũi chạy tới đây?
Thái Long tức giận, thi thể Thanh Bằng chính là bị Thác Bạt Hoằng cướp đi.

Nếu như cạnh tranh bình thường thì hắn không sợ Thác Bạt Hoằng, nhưng lúc đó đang đánh với nhau thì một chi đội ngũ khác của Hồn Thiên thánh địa xuất hiện, liên thủ Thác Bạt Hoằng lấy thi thể Thanh Bằng đi.

– Bảo bối Bí cảnh đều là vật vô chủ, ai có năng lực cướp được coi như là của người đó.

Nếu như ngươi không phục, cứ tới đoạt.

Thác Bạt Hoằng hừ một tiếng, quét mắt nhìn thi thể đầy đất, lại nhìn về cái lỗ lớn rộng hơn một trăm mét phía trước kia.

– Ta còn tưởng rằng lại xuất hiện bảo bối gì, thì ra là một cái động khỉ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 83

– Có bảo bối bên trong động khỉ, mời ngươi trước? Hồn Thiên thánh địa các ngươi có tận hai mươi người, không có gì phải sợ.

Thái Long giật dây kích thích Thác Bạt Hoằng.

– Tình huống bên trong như thế nào?
Dẫn đội của chi đội ngũ Hồn Thiên thánh địa thứ hai là một nữ tử áo tím, mang theo mạng che mặt, che khuất luôn cả người, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết nàng.

Quỷ Đao, u Dương Yên!
Siêu tuyệt thiên tài đại tân sinh Hồn Thiên thánh địa, đã đến Thiên Khải bí cảnh hơn một năm, cảnh giới từ nhị trọng thiên tăng lên tới tứ trọng thiên.

Thương Hàn Nguyệt nói:
– Đây không phải một cái khỉ động bình thường, bên trong hình như là một hầm đá rất sâu rất lớn.

Số lượng yêu hầu rất nhiều, đã giết hai ngàn con rồi nhưng bên trong hẳn là còn.

Thực lực yêu hầu rất mạnh, những con khỉ Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên lại xuất hiện tới mười mấy con.

Thác Bạt Hoằng nói.

– Không biết là có phải từ nơi khác đến đào hang không?
Thái Long khinh thường nói:
– Chúng ta còn không có luân lạc tới tình trạng đào hang, mặc dù bầy khỉ mạnh, nhưng đã tiêu hao hai lần, hẳn là số lượng không bao nhiêu nữa.

Thác Bạt Hoằng khẽ nhíu mày, bất mãn với giọng điệu của Thái Long.

– Nếu Hồn Thiên thánh địa đã đến, chúng ta thử một lần nữa?
Một vị thí luyện giả kích động, Hồn Thiên thánh địa tới hai chi đội ngũ, không phải thiên tài thì chính là tinh anh, còn có bốn vị Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên.

Bọn hắn hoàn toàn có thể vọt mạnh một đợt, nói không chừng có thể trực tiếp giết vào bên trong động
Đã náo đến bây giờ, bọn hắn đều rất muốn nhìn bên trong rốt cuộc là có cái gì, lại sẽ trữ được bao nhiêu bảo bối.

Tham Khảo Thêm:  Chương 288: Tề Đẳng Nhàn có tính toán của anh ta

– Một cái hầm đá có thể giấu mấy ngàn con yêu hầu, không gian bên trong chí ít phải mấy chục dặm.

Đáng giá để tìm hiểu.

Thác Bạt Hoằng và u Dương Yên đều mang đệ tử của mình đi đến phía trước.

– Thực lực yêu hầu có thể thông qua màu sắc lông mà phán đoán.

Lông màu vàng óng là thực lực mạnh nhất, cơ hồ đều đao thương khó nhập, cây gậy trong tay không gì là không phá được.

Lông trắng thì có tốc độ nhanh, móng vuốt có thể xé rách cả sắt, nhất định phải cảnh giác bọn chúng, bọn chúng là nguy hiểm nhất.

Lông màu đen thì có hình thể khổng lồ, ba mét đến năm mét, không giống nhau, có khi còn có cả con mười mét, thường thì lực lượng bọn chúng rất mạnh, tính tình bạo ngược, số lượng cũng nhiều nhất.

Thương Hàn Nguyệt nhắc nhở u Dương Yên và Thác Bạt Hoằng.

– Tuyệt đối không nên chủ quan, số lượng bọn chúng rất nhiều, lúc điên lên thì không quan tâm cái gì cả.

Thái Long cũng nhắc nhở một câu, trước đó hắn thiếu chút nữa bị kéo đi.

– Chuẩn bị bắt đầu! Vòng trùng kích thứ ba! Mở rộng giết ra, ta cũng không tin không giết hết khỉ bên trong! Ta xem chừng cũng chỉ tám trăm đến một ngàn con thôi.

Những người thí luyện lập tức náo động, có thánh địa đè vào phía trước, bọn hắn có thể buông ra mà giết.

Đúng vào lúc này, tiểu Kim hầu mang theo Khương Phàm vọt tới nơi này..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.