– Không có nửa phần uy nghi Thánh Chủ nào cả, chỉ làm nhục mặt mũi thánh địa.
Ly Hỏa Thánh Chủ thật bất ngờ với cảnh giới của Vô Hồi Thánh Chủ, nhưng lực ảnh hưởng của Ly Hỏa thánh địa áp đảo đa số các thánh địa, không sợ Vô Hồi thánh địa.
– Cũng không cần nói những lời khách sáo, ta muốn bàn bạc với ngươi xem phải giải quyết chuyện Đường Thiết Bình mạo phạm La Phù ta như thế nào.
Vô Hồi Thánh Chủ hướng về phía trước phất tay, đi thẳng tới Ly Hỏa thánh địa.
Các cường giả Vô Hồi thánh địa lập tức theo vào, các cường giả Ly Hỏa thánh địa thì mặt đầy giận dữ, đồng loạt bước lên phía trước.
– Khoan đã! Có thể bàn bạc ở chỗ này là được rồi!
Ly Hỏa Thánh Chủ khẽ nhíu mày, lão nữ tử này không được khách khí.
– Ngươi xác định? Nếu như ta nói lời rất khó nghe, lão gia hỏa ngươi đây có thể ngừng đến bên dưới?
Ly Hỏa thánh địa chau mày, hơi cân nhắc, nói:
– Ngươi có thể vào, nhưng những người khác phải ở lại bên ngoài.
– Các ngươi ở lại bên ngoài, ở xa tới là khách, không nên quá làm càn.
Nhưng nếu có ai không biết xấu hổ, cũng không được để cho người ta cho rằng chúng ta dễ trêu.
Sau khi Vô Hồi Thánh Chủ ra hiệu với hai bên phải trái thì đi đến Ly Hỏa thánh địa.
Một màn này để rất nhiều người vô cùng bất ngờ, đi vào thật sao? Một mình?
Thôn Thiên Vân Tước cùng Bàng Phong Tử ở xa xa lại thở phào, nếu như Vô Hồi Thánh Chủ kiên trì dẫn người đi đến, nói rõ chính là đến gây chuyện, nhưng Vô Hồi Thánh Chủ rất thoải mái đồng ý tự mình đi vào, hẳn là đã chuẩn bị đàm phán.
Ly Hỏa Thánh Chủ cũng có chút ngoài ý muốn, vậy mà đồng ý thật, hắn nhắc nhở các điện chủ ở phía ngoài:
– Chiêu đãi khách thật tốt.
Đám người Đường Thiết Bình khom người lĩnh mệnh, đối mặt bọn người Ngụy Thiên Thu.
– Trò hay sắp bắt đầu rồi.
Phượng Bảo Nam nhìn qua Vô Hồi Thánh Chủ đang đi đến thánh địa, đến bây giờ còn đoán không ra Khương Phàm sẽ cứu người thế nào, nhưng hẳn là sẽ rất đặc sắc.
– Ngươi và Khương Phàm đã nói chuyện điều kiện gì?
Tỷ tỷ Phượng Bảo Nam mang theo mạng che mặt, nhẹ giọng nói nhỏ.
Vô Hồi Thánh Chủ tự mình ra mặt phối hợp, đây là coi Khương Phàm là đệ tử thân truyền rồi.
Phượng Bảo Nam tiến đến bên tai tỷ tỷ, nhỏ giọng một câu:
– Hai trăm bảy mươi tám.
Sắc mặt tỷ tỷ hắn khẽ thay đổi, khó có thể tin được mà nhìn chằm chằm Phượng Bảo Nam:
– Ngươi…!Ngươi điên rồi?
– Khương Phàm trà trộn vào rồi sao?
Dạ An Nhiên theo sát bên cạnh phụ thân, khẩn trương tình huống trong thánh địa.
– Chỉ mong là đã vào.
Dạ Thiên Lan kích thích thánh văn, khẩn trương nhìn tình hình trước mặt.
Cấp độ này, loại cảnh giới này, xác thực trên bọn hắn quá nhiều.
Nhất là một kích tiện tay vừa rồi kia của Vô Hồi Thánh Chủ liền để bọn hắn đều rét run.
Dạ An Nhiên yên lặng cầu nguyện.
– Hi vọng Khương Hồng Võ thúc thúc và Tịch Nhan còn sống.
– Khương Phàm nói là dùng cái gì Hoá Sinh Bát? Lấy cảnh giới của hắn, có thể gây nên năng lượng bao lớn chứ?
Dạ Thiên Lan lo lắng cho Khương Phàm, lo lắng hơn chính là Hoá Sinh Bát không đạt được hiệu quả mong muốn, dù sao nơi này cũng là thánh địa.
Một khi hiệu quả không đủ oanh động, rất có thể Khương Phàm sẽ bị bắt trước tiên.
– Nếu Thánh Chủ đã tiếp nhận đề nghị của Khương Phàm, hẳn là sẽ có chút hỗ trợ khác.
Trong lòng Dạ An Nhiên cũng không chắc chắn.
– Các ngươi đoán, Vô Hồi Thánh Chủ muốn giải quyết chuyện này thế nào đây?
– Khí thế hùng hổ, tư thái phách lối cường thế, nhưng…!Ha ha, Tuy nhiên là làm cho người ngoài nhìn, đến bên trong, ai biết tình huống như thế nào.
Mặt mũi không thể thua được, đến bên trong còn không biết sẽ yếu thế như thế nào đâu.
Dù sao cũng là không đánh được.
Đám người Hoang Mãng nguyên nhỏ giọng bàn luận, chỉ là nhân số quá nhiều, hơn trăm vạn người đang há mồm thấp giọng thì thầm cũng đã liền trở nên ồn ào, hỗn loạn.
– Yên lặng hết cho ta!
Đường Thiết Bình hét lớn một tiếng, âm thanh nhanh chóng đè xuống Hoang Mãng nguyên.
Nhưng, ở ngoài Ly Hỏa thánh địa triệt để an tĩnh, một giây sau, một tiếng bạo hưởng long trời lở đất đột nhiên bộc phát trong nội bộ Ly Hỏa thánh địa, chấn động dãy núi, oanh minh hoang dã, vô số người đều vội vàng không kịp chuẩn bị, theo bản năng mà rụt cổ một cái.
– Hắn có vấn đề, ngăn lại hắn!
– Diêm Lâu, ngươi điên rồi?
– Đây là năng lượng gì? Ngươi muốn làm gì!
Bên trong Thiên Hỏa cung vang vọng các âm thanh lo lắng hỗn loạn.
Bọn thị vệ đều nhanh chóng nhào tới trước tiên.
– Ta đây có một chỗ tốt, chính là có ơn tất báo! Cảm tạ những tiếp đãi gần đây, Khương Hồng Võ ta nhất định sẽ hoàn trả gấp bội.
Khương Hồng Võ không đợi khôi phục hoàn toàn, liền kích phát liệt diễm thánh văn, liệt diễm sôi trào, ngưng tụ ra hỏa tinh dày đặc, như mưa to gào thét loạn kích, đánh về các phía, cũng bao phủ những tên Luyện Đan sư tra tấn hắn kia.
Hắn là Thánh linh văn, hắn là Sinh Tử cảnh, thời khắc này hắn đang nổi giận, thực lực đều hiện ra đến cực hạn.
Mỗi hỏa tinh đều khuấy động lực lượng kinh người, thánh văn sôi trào kinh khủng, giống như đến hàng vạn mảnh thiên thạch quét sạch Thiên Hỏa cung.
Ầm ầm!
Bọn thị vệ đang lao tới toàn bộ đều bị xỏ xuyên lồng ngực nổ nát vụn.
Các Luyện Đan sư cao ngạo bị liệt diễm nuốt hết, kêu lên đầy thê lương thảm thiết.
Mặt đất sụp đổ, vách đá nổ tung.
Rất nhiều hỏa tinh phá tan cửa điện, xuyên qua cửa sổ, đánh ra quần sơn ở phía ngoài, nổ lên hỏa diễm kinh khủng.
Khi Thiên Hỏa cung lâm vào hỗn loạn, các trưởng lão, đệ tử ở phía ngoài ngạc nhiên quay đầu…!
– Aaa…!!
Khương Phàm ở trong đau đớn lâm vào hôn mê, thời khắc cuối cùng đã phát ra tiếng gào thét điên cuồng, dốc hết toàn lực, phóng xuất ra Đại Hoang Ấn.
Đại Hoang Ấn kịch liệt lắc lư, ánh sáng chiếu thấu không gian giống như Thần Linh, uy áp Thiên Hỏa cung, va chạm với Hoá Sinh Bát.
Ầm ầm!
Cả hai va chạm với nhau, tiếng vang vô biên như biển băng sụt lỡ, như trời đất đảo lộn, khí tức chấn động tới bốn phương tám hướng làm cho người ta sợ hãi..