560: Dạy Dỗ Thứ Không Biết Trời Cao Đất Dày
– Đừng lãng phí nước bọt, đưa hòn đá kia cho ta.
Khương Phàm rất bất ngờ, cách thanh đồng tiểu tháp, còn cách cả nhẫn không gian của u Dương Yên, vậy mà Ngũ Hành Hoa có thể để tảng đá kia phản ứng.
Chẳng lẽ là Ngũ Hành Thạch?
– Trước tiên ngươi mau thả ta ra, ngươi rất rõ ràng thân phận của ta, chỉ cần Thiên Khải bí cảnh mở ra, Hồn Thiên thánh địa sẽ lùng bắt ngươi khắp thiên hạ.
Ngươi trốn không thoát!
u Dương Yên nhìn hắc ám âm trầm xung quanh thiết lao, tìm kiếm Khương Phàm.
– Ngươi là người thông minh, cũng đừng nhiều lời nữa.
Ta thả ngươi, Hồn Thiên thánh địa cũng sẽ không tha cho ta, ta gi3t chết ngươi, Hồn Thiên thánh địa lại sẽ không tha cho ta.
Ngươi có chết hay không, ta đều đã là tử địch của Hồn Thiên thánh địa.
Không muốn ở chỗ này quá lúng túng liền giao tảng đá kia ra.
Ý thức Khương Phàm quấy hắc ám trước thiết lao, hình thành bóng người mơ hồ, cảnh cáo u Dương Yên ở bên trong.
u Dương Yên vùng vẫy một lát, cuối cũng vẫn là đem tảng đá kia ra:
– Ngươi nhục nhã ta, chắc chắn ta sẽ hoàn lại gấp trăm lần.
– Lai lịch tảng đá kia ra sao?
– Tô Triệt cho.
– Đại Diễn thánh địa, Tô Triệt? Tại sao hắn lại cho ngươi tảng đá đó.
– Trao đổi thi thể Thanh Bằng.
– Một khối đá đổi thi thể Thanh Bằng?
– Hắn nói là Ngũ Hành Thạch từ trên trời rớt xuống.
Trước đó u Dương Yên không có coi tảng đá đó là gì, thậm chí cảm giác Tô Triệt chính là tùy tiện lấy tảng đá lừa gạt nàng, không nghĩ tới vậy mà lại khởi phát ánh sáng không hiểu thấu.
– Ném tảng đá ra đây.
Khương Phàm thúc giục u Dương Yên.
Cách hai tầng không gian lại có thể gây nên phản ứng, Ngũ Hành Thạch thật có thể là từ trên trời rớt xuống.
u Dương Yên đem ném Ngũ Hành Thạch ra ngoài thiết lao, còn muốn uy hiếp vài câu, Khương Phàm lại mang theo tảng đá biến mất, chỉ để lại một câu:
– Chờ chết đi.
– Hỗn đản! Ngươi nếu dám thì đã sớm giết ta! Ngươi giữ lại ta là muốn cùng Hồn Thiên thánh địa đàm phán.
Tin ta đi, ngươi không chỉ sẽ không được như ý, mà sẽ còn bị Hồn Thiên thánh địa khống chế lại.
Đến lúc đó, u Dương Yên ta nhất định sẽ tự mình tra tấn ngươi để ngươi sống không bằng chết.
Sống không bằng chết!
u Dương Yên thét lên như phát điên.
Khương Phàm lấy Ngũ Hành Thạch từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, vừa nhẹ nhàng để xuống nơi đó, Ngũ Hành Hoa trong quầy đã chậm rãi nở rộ lên tia sáng ngũ sắc sáng tỏ.
Ánh sáng Ngũ Hành Thạch thì càng mạnh mẽ hơn, kéo xa hơn trăm mét, tia sáng ngũ sắc nở rộ, thanh tịnh lại nồng đậm.
Bên trong ánh sáng ẩn chứa năng lượng Ngũ Hành tinh khiết lại bành trướng, mơ hồ hình thành hư ảnh tự nhiên.
Số lượng lớn ánh mắt đồng loạt nhìn về nơi đây, ngạc nhiên nhìn một màn thần kỳ này.
Khương Phàm nhanh chóng thu Ngũ Hành Thạch lại, đáy mắt chợt hiện tinh mang.
Đồ tốt!
Năng lượng bên trong Ngũ Hành hẳn là rất mạnh!
Mặc dù mình không cần, nhưng khẳng định là tuyệt phối với Dạ An Nhiên.
Không chỉ có thể phụ trợ tu luyện, còn có thể phụ trợ chiến đấu!
– Đó là cái gì?
Thường Lăng kinh ngạc nhìn Khương Phàm, tảng đá có thể cộng minh cùng Ngũ Hành Hoa?
– Bằng hữu, thứ trong tay ngươi là bảo bối gì vậy?
Ánh mắt nam tử cường tráng trước quầy sáng rực nhìn chằm chằm Khương Phàm.
– Tài sản riêng.
Khương Phàm kéo Thường Lăng liền muốn rời khỏi.
– Tài sản riêng? Ha ha, tất cả mọi thứ được mang đi trước đó trong Vương Quốc Hắc Ám đều là vật vô chủ.
Bao gồm cả mệnh của ngươi, bao gồm cả cô nương bên cạnh ngươi.
Quy củ nơi này chính là vạn vật đều có thể giao dịch.
Trên khuôn mặt lãnh tuấn của nam tử cường tráng lộ ra nụ cười, vươn tay với Khương Phàm:
– Tảng đá đâu? Cho ta nhìn trước một cái!
Khương Phàm ngăn cách trước mặt Thường Lăng, giằng co với nam tử:
– Không cho thì sao?
– Nơi này không giao dịch được, vậy thì đi Đại Tự Tại điện giao dịch.
Nam tử cường tráng đe dọa nhìn Khương Phàm.
– Ta cảnh cáo trước, nếu thật là đã vào nơi đó, thứ ta muốn giao dịch cũng không phải chỉ là tảng đá trong tay ngươi, còn có thể mang theo cả cô nương bên cạnh ngươi.
Khương Phàm đi đến trước mặt nam tử:
– Cảnh giới ngươi cao hơn ta.
– Đó là đương nhiên, Linh Nguyên cảnh thất trọng…!
Nam tử vừa muốn ngẩng đầu, Khương Phàm đã đưa một chân, hung hăng dẫm lên trên đầu gối nam tử.
Răng rắc!
Đầu gối chân phải nam tử vỡ nát trong nháy mắt, bắp chân hướng về sau bỗng nhiên hất lên, quỳ một gối xuống ở trước mặt Khương Phàm.
Khương Phàm đưa hai tay ôm lấy đầu nam tử, mười ngón biến thành móng vuốt, đâm vào thật sâu.
– A…!
Nam tử phát ra tiếng kêu thảm đau đớn, hoảng sợ gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt gần ngay trước mắt kia.
Thường Lăng che miệng lại, bị một màn đột nhiên xuất hiện làm cho kinh hãi.
– Làm gì đấy!
Nơi xa truyền đến tiếng quát tháo, số lượng lớn thị vệ đẩy đám người ra, chạy tới nơi này.
Khương Phàm nhìn nam tử ở trước mắt đe dọa:
– Chúng ta đang tán gẫu.
– Ngươi bắt lấy đầu hắn, đây mà là nói chuyện phiếm?
Ánh mắt bọn thị vệ vô cùng lăng lệ, toàn thân tràn ngập khí tức sát phạt lạnh lẽo, tựa như là đám sát thủ đáng sợ.
– Hắn muốn đồ của ta, thái độ rất cường ngạnh.
Ta chỉ có thể dùng cách của ta nói cho hắn biết, ta không bán!
Khương Phàm đè sấp nam tử trước mặt, mỉm cười nói:
– Còn muốn mua không?
– Không mua!
Nam tử gian nan mở miệng, không nghĩ tới nhìn như thiếu niên bình thường vậy mà lại hung tàn đến thế.
– Rất tốt, chúng ta không sao.
Khương Phàm từ trên mặt hắn rút ra hai tay, đột nhiên động một chân, dẫm lên ngực nam tử.
Nam tử kêu thảm bay ra ngoài, liên tiếp quay cuồng đụng về phía sau rồi ngã trên quầy.
– Các biện pháp an ninh ở Nguyệt Hoa Thiên Bảo thật không đúng chỗ, ta bị uy hiếp, các ngươi đều không có phản ứng gì.
Tuy nhiên ta đã tự mình xử lý tốt, không làm phiền các ngươi.
Các ngươi tản ra đi, ta sẽ không tố cáo các ngươi với chủ tử của mình.
Khương Phàm thu móng vuốt trở về, lau đi máu tươi trên tay, mang theo Thường Lăng rời khỏi.
Thật là một tiểu tử ngông cuồng!
Bọn thị vệ Nguyệt Hoa Thiên Bảo khẽ nhíu mày, trao đổi ánh mắt, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía đài cao xa xa.
Nơi đó, nam tử trung niên chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho bọn hắn tản ra..
561: Minh Mộc
Khương Phàm mang theo Thường Lăng một mực từ tầng đầu tiên di chuyển đến tầng thứ ba, thấy được rất nhiều đồ mới lạ, nhưng không có gặp được thứ mình rất mong muốn.
Cho đến khi bọn hắn muốn rời khỏi tầng thứ ba, hai mắt Thường Lăng chợt tỏa sáng.
– Nơi này lại có bộ đan kinh?
Trong quầy, đan kinh bị dây gai buộc chặt, dày chừng ba mươi, năm mươi trang, vô cùng rộng, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại bị phá hư nghiêm trọng.
Nếu như không phải nhìn kỹ, đều không nhận ra đó là bộ sách.
Nhưng, quyển da thú này lại từ trong ra ngoài lóe ra tia sáng tươi đẹp, giống như từng chữ đều đang lóe sáng nhảy nhót, thần dị bất phàm.
– Phía trên có tên, Bát Bộ Đan Kinh?
Khương Phàm đứng tại trước quầy, hỏi Đan Hoàng trong ý thức.
– Ngài có nghe nói qua chưa?
– Hình như ngươi đã quên, ta đã chết ba mươi ngàn năm rồi.
– Ta thấy tuổi tác nó rất lâu.
– Bát Bộ Đan Kinh. Ngươi nhắc đến như thế, hình như ta thật có chút ấn tượng.
– Thật?
– Có chút quen thuộc, nhưng không nhớ gì cả, ta chỉ là một sợi hồn niệm, ký ức chỉ cực hạn tại Đan Hoàng Cổ Kinh.
– Có thể làm cho ngài quen thuộc, rất có thể cùng một thời gian với ngài chăng.
Khương Phàm âm thầm kinh hỉ, rốt cuộc cũng đụng phải bảo bối tốt.
Quyển đan kinh này không phải đột nhiên khai quật từ chỗ nào đó, nó chính là thuận tay nhặt được từ trong hư không.
– Đan kinh thật thần kỳ, đáng tiếc chỉ là tàn quyển.
Thường Lăng chưa từng thấy kinh thư nào như thế này, từng chữ đều giống như đang sống, nhưng tổn hại quá nghiêm trọng, chỉ sợ bên trong không bay ra được một đan thuật hoàn chỉnh nào.
Khương Phàm hỏi:
– Muốn không?
– Không cần.
Thường Lăng lắc đầu.
– Bên ngoài nhìn hỏng, bên trong chưa hẳn.
Thường Lăng nhìn Khương Phàm, không nói gì thêm.
Khương Phàm không hiểu thấu:
– Có ý gì?
Thường Lăng cười nói:
– Ngươi còn có lúc ngây thơ nhỉ.
– Thế nào?
– Như loại đan kinh nhìn rất thần kỳ này, ai có được đều sẽ xem như trân bảo, không phải tự mình giữ lại thì chính là đưa cho Luyện Đan sư địa vị phi phàm nào đó. Có thể đưa tới bên ngoài giao dịch, khẳng định có vấn đề. Ví dụ như bị tàn phá nghiêm trọng, đan thuật không hoàn chỉnh. Mà, đan kinh, luận võ pháp, vũ khí… những cái kia đều phải quý trọng, sau khi đạt được ‘Nguyệt Hoa Thiên Bảo’, khẳng định tự mình kiểm tra, nếu như phù hợp, mình liền nhận.
Thường Lăng rất lý trí, không bị bề ngoài thần dị mê hoặc.
– Cũng có thể có nguyên nhân gì đó, bọn hắn có được nhưng lại không có cách sử dụng.
Khương Phàm nhìn điều kiện giao dịch phía sau ‘Bát Bộ Đan Kinh’, lại chợt nhếch miệng:
– Đan Thánh, mười năm đan nô.
Thường Lăng cũng chú ý tới bốn chữ phía sau:
– Ai có khẩu khí lớn như vậy, lại muốn Luyện Đan sư cấp Đan Thánh làm nô? Điều kiện giao dịch này chỉ là treo lên, chính là làm nhục Luyện Đan sư thiên hạ.
– Chủ nhân đạt được Bát Bộ Đan Kinh hẳn đã phát hiện đan thuật rất quý giá bên trong, nhưng khổ vì mình không phải Luyện Đan sư, lại không muốn trực tiếp đưa ra ngoài, cho nên muốn khống chế một vị Đan Thánh thay hắn trên luyện chế đan dược.
Khương Phàm nói ra suy đoán của mình, nhịn không được lắc đầu, Luyện Đan sư cấp bậc Đan Thánh quá cao quý, há có thể tiếp nhận chữ ‘Nô’ này.
Thường Lăng nhìn quyển da thú đến mức hai mắt đều tỏa ra ánh sáng lung linh, nếu quả thật có đan thuật hoàn chỉnh, hẳn là đáng để mong chờ, nhưng nô chữ quá chói mắt. Huống chi, nàng chỉ là cấp bậc tông sư.
Bọn hắn do dự mãi, vẫn từ bỏ Bát Bộ Đan Kinh, đi tới tầng phía trên.
– Tử Lân Dực?
Khương Phàm di chuyển tới nơi này, rốt cuộc cũng phát hiện được đồ để hắn động tâm.
Tử Lân Song Dực do vật liệu đặc thù rèn đúc mà thành.
Cứng rắn như áo giáp, biên giới sắc bén như đao.
Bên cạnh Tử Lân Song Dực lại còn để đó ‘Luyện Binh Thuật’.
Thường Lăng nói:
– Ngươi cần cái này sao?
– Ta không cần, Huyết Ngục cần.
Khương Phàm đã lĩnh giáo được sự cường đại của Huyết Ngục, nếu như lại phối hợp Tử Lân Dực, quả thực là ‘Như hổ thêm cánh’.
Thường Lăng nhìn điều kiện giao dịch phía sau:
– m Minh Mộc! Là thứ gì?
Đan Hoàng giới thiệu cho Khương Phàm:
– Chỗ chí âm chí tà sinh ra cây chết, sinh không dễ, trưởng thành lại chậm chạp. Trăm năm cắm rễ, trăm năm chui từ dưới đất lên, trăm năm dài một tấc, như Thiết Thụ, không cành lá, không hoa cũng không quả. Công hiệu chỉ có một cái, tử vong.
– Tử vong? Có ý gì?
– m Minh Mộc mài thành phấn, dựa vào Huyết Liên Hoa, Tinh Hồn Trùng các loại dược vật đặc thù, có thể khiến người ta tiến vào trạng thái chết giả, thời gian kéo dài dựa theo luyện chế dược vật phẩm cấp, từ mấy năm đến mấy chục năm không giống nhau.
– Ý của ngài là, ngủ say?
– Không phải ngủ say, chính là chết, các vấn đề cơ năng phong bế toàn bộ, hoàn toàn tương tự như đã chết. Nhưng, thời gian nào đó ở tương lai, hắn lại đột nhiên thức tỉnh, giống như khởi tử hồi sinh, cũng có khả năng, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Sau khi Đan Hoàng giải thích xong, Khương Phàm lại nói cho Thường Lăng nghe.
Thường Lăng kinh ngạc nhìn Khương Phàm:
– Làm sao ngươi biết được? Sao ta lại không biết.
Khương Phàm lúng túng ho nhẹ vài tiếng:
– Hẳn là bên trong Đại Hoang thâm uyên có m Minh Mộc, cô có hứng thú cùng ta vào xem hay không?
– Không đi.
Thường Lăng đối với hắc ám có bóng ma, chớ nói chi là Hắc Ám thâm uyên.
– Cô đến cung điện Vô Hồi thánh địa ở tạm hai ngày, ta sẽ mau chóng trở về.
– Ngươi khẳng định muốn đi, vì Tử Lân Dực?
– Ta không mạo hiểm, vào xem có thể tìm thì tìm, tìm không thấy coi như xong.
Khương Phàm bỗng nhiên cảm giác m Minh Mộc đối với mình có tác dụng rất lớn.
Bởi vì, hắn muốn thẳng tắp sống lưng cường thế trưởng thành, nhất định sẽ gặp phải mưa to gió lớn, cũng sẽ liên luỵ đến người bên cạnh.
Nếu như ngày nào thật đến bất đắc dĩ, nói không chừng có thể sử dụng cái chết để trao đổi an toàn, thuận tiện tê liệt kẻ địch, tương lai đột nhiên xuất hiện, hung hăng trả thù.
Có chút nguy hiểm, tuy nhiên… Hắc hắc, hình như rất hữu dụng. – Tự ngươi đi sao?
562: Tìm nơi nương tựa
Thường Lăng rất không yên lòng, với tính cách Khương Phàm, nói không mạo hiểm là không thể nào.
– Nơi đó hẳn là có rất nhiều trưởng lão và đệ tử Vô Hồi, ta không có nguy hiểm.
Khương Phàm mang theo Thường Lăng rời khỏi Nguyệt Hoa Thiên Bảo, chạy tới trụ sở Vô Hồi thánh địa tại Vương Quốc Hắc Ám.
Là một trong tam cự đầu tại Vương Quốc Hắc Ám, cung điện Vô Hồi thánh địa tọa lạc ở chỗ cao nhất.
Cung điện nguy nga như núi, đại khí bàng bạc, tỏa ra cường quang vạn trượng.
Trang trọng, nghiêm túc, uy nghiêm, giống như Thiên Cung.
Mấy chục sợi xiềng xích tráng kiện bao quanh cung điện ngàn mét, mênh mông dã tính, lan tràn vào hắc ám, giăng khắp nơi, xâu chuỗi mười sáu tòa bảo vệ xung quanh cung điện.
Hơn mấy ngàn vạn đệ tử Vô Hồi phân tán trong bóng đêm, trấn thủ trên xiềng xích, ánh mắt lạnh lùng quan sát Vương Quốc Hắc Ám náo nhiệt.
Như Thiên Binh Thiên Tướng, khí thế rộng rãi.
Khương Phàm và Thường Lăng đứng trên lối đi xiềng xích, nhìn lên cung điện giữa hư không hắc ám, cảm nhận được thật sâu bọn hắn rất nhỏ bé.
– Đây chính là thánh địa, áp đảo trên hoàng triều, thánh địa.
Thường Lăng thì thào khẽ nói, đây vẫn chỉ là thánh địa đóng giữ Vương Quốc Hắc Ám, thánh địa chân chính tại La Phù sẽ là quy mô và khí thế như thế nào?
Thế giới bên ngoài, xác thực khổng lồ lại đặc sắc.
– Đúng rồi! Suýt nữa quên mất!
Khương Phàm đưa ý thức câu thông vào thanh đồng tiểu tháp, thả Lý Dần bế quan bên trong ra.
– Hắn là ai?
Thường Lăng hiếu kỳ đánh giá thiếu niên mi thanh mục tú.
– Đồ đệ của ta, Lý Dần.
– Ngươi lại có đồ đệ?
– Đồ đệ của ta thật không đơn giản.
Khương Phàm cười cười, giới thiệu cho Lý Dần:
– Vị này là Thường Lăng, nữ nhi quốc quân Đan quốc.
Lý Dần chú ý tới hai người đang nắm tay nhau, mỉm cười hành lễ:
– Sư mẫu.
Thường Lăng vô cùng xấu hổ, tranh thủ thời gian hất tay Khương Phàm ra:
– Ta không phải sư mẫu của ngươi.
Khương Phàm xấu hổ gãi gãi đầu, trước đó đều quên đang lôi kéo tay, quen rồi sao?
– Còn chưa có thành thân nên không quen sao? Gọi trước, sớm muộn cũng đều sẽ thành thân.
Đôi mắt Lý Dần tinh khiết, nụ cười rất rực rỡ.
– Nơi này là Vương Quốc Hắc Ám.
Khương Phàm tranh thủ ho nhẹ vài tiếng, cắt ngang Lý Dần, giới thiệu tình huống Vương Quốc Hắc Ám.
– Một nơi thật thần kỳ.
Lý Dần ngạc nhiên nhìn hắc ám hư không xung quanh, vậy mà lại còn có ngõ ngách có thể xâu chuỗi các thế giới.
– Nơi này không chỉ thần kỳ, càng nhiều hơn chính là cơ duyên. Nơi này có đủ loại người, cũng có đủ loại giao dịch. Ngươi có thể ở chỗ này lấy được võ pháp, đan dược, các loại vũ khí, chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể có được hết thảy. Từ hôm nay trở đi, ngươi ngay ở chỗ này tu luyện, ở chỗ này trưởng thành. Mục tiêu của ngươi, xếp hạng mười vị trí ở Võ Hầu bảng!
Khương Phàm rất có lòng tin với Lý Dần, cũng nguyện ý dùng chỗ như vậy đến ma luyện hắn.
– Ta sẽ không để cho sư phụ thất vọng.
Lý Dần rất trịnh trọng cam đoan với Khương Phàm.
– Ngươi có thể tự do phát huy, dùng chính cách của ngươi trưởng thành, nhưng ta có một yêu cầu. Ngươi không thể nói với người khác là biết ta, cũng đừng nói mình đến từ chỗ nào, chỉ cần chuyên chú tu luyện là được.
Khương Phàm để Lý Dần che giấu tung tích là vì muốn hộ vệ hắn.
Dù sao sư phụ mình bây giờ vẫn còn không thể trở thành bối cảnh cho Lý Dần, chỉ rước lấy phiền phức cho hắn mà thôi.
Mà Lý Dần có Thánh linh văn Bất Tử Hỏa Liệt Điểu, chỉ cần bày ra liền sẽ được các phương chú ý, nếu như có thể trưởng thành, sẽ còn có thể chấn kinh Vương Quốc Hắc Ám.
Nếu như thể hiện quan hệ với Vô Hồi thánh địa quá sớm, sẽ chỉ rước lấy Chí Tôn Kim Thành và Hỗn Độn Tử Phủ chèn ép hãm hại.
Cho nên tốt nhất là cố che dấu bối cảnh, như thế mới có thể được các phương tranh nhau lấy lòng, cũng sẽ suy đoán kiêng kị hắn có bối cảnh càng sâu.
– Ta nghe sư phụ.
Lý Dần không phải quá rõ ý tứ của Khương Phàm, nhưng nếu sư phụ nhắc nhở, khẳng định có đạo lý.
Thường Lăng nhìn Lý Dần từ biệt rời khỏi:
– Ngươi yêu cầu với hắn như thế có phải quá cao hay không?
– Võ Hầu bảng sao?
– Đúng vậy, ngươi nói là trong mười vị trí, không phải vị trí thứ mười, chẳng lẽ ngươi còn hy vọng xa vời hắn đạt tới thành tựu như Hàn Ngạo kia?
– Thật ra ngược lại ta lại cảm thấy hắn thật có thể tiến xa hơn Hàn Ngạo.
Thường Lăng kinh ngạc nhìn Khương Phàm:
– Hắn là linh văn gì?
– Thánh phẩm Thú linh văn, Bất Tử Hỏa Liệt Điểu.
Ly Hỏa thánh địa!
Bạch Trầm Hương mang theo Hoa Vị Yêu, Hoa Vị Ương, Hoa Vị Lạc, cùng với hơn mười đệ tử Xích Tiêu tông khác, vạn dặm bôn ba, rốt cuộc cũng đi tới được Ly Hỏa thánh địa.
Sở dĩ giờ mới đến là bởi vì sau khi nàng lấy được Hoa Vị Ương, Hoa Vị Yêu từ trong tay Khương Phàm về, cũng không vội vã thoát khỏi La Phù, mà đường hoàng trở về Xích Tiêu tông, cố ý ở mấy ngày, lại mang toàn bộ gia sản, tới từ biệt tông chủ.
Bạch Trầm Hương nói với tông chủ Xích Tiêu tông cũng không phải muốn vĩnh viễn rời khỏi, mà là nói nàng đã đắc tội Khương gia, không nguyện ý lại để gây lên xung đột, cho nên muốn mang theo con của nàng cùng các đệ tử đi ra ngoài lịch luyện, thuận tiện giải sầu.
Thời gian có khả năng chừng nửa năm, cũng có khả năng một hai năm.
– Các ngươi là người của Xích Tiêu tông – La Phù?
Điện chủ Diêm La điện, Đường Thiết Bình tự mình tiếp kiến mẫu tử Bạch Trầm Hương.
Trước đó hắn đối với La Phù sơn mạch cũng không có hiểu biết gì, bây giờ đối với tình huống nơi đó căn bản đều có thể hiểu rõ đại khái.
Xích Tiêu tông là có một Nhị trưởng lão hoa nhường nguyệt thẹn, ba bốn mươi tuổi, thành thục động lòng người, phong vận vẫn còn, tên là Bạch Trầm Hương.
Chỉ là hắn không nghĩ tới Bạch Trầm Hương lại chạy tới tìm Ly Hỏa thánh địa.
Bạch Trầm Hương hành lễ với Đường Thiết Bình cao cao tại thượng.
– Khương Phàm phách lối tàn nhẫn, bắt sống con cái ta, mà Khương gia bây giờ lại thành lập Bạch Hổ tông, là một trong mười tám tông, chúng ta không thể lại báo thù, chỉ có thể tìm Ly Hỏa thánh địa làm nơi nương tựa.