Gương mặt Phượng Bảo Nam dữ tợn, giống như dã thú hồng hộc thở hổn hển, lại tát Khương Phàm một cái.
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Nói đi!
Ánh mắt Khương Phàm lắc lư, chẳng lẽ trên đường Hoa Vị Yêu cản tỷ đệ bọn họ lại?
Phượng Linh Hi đâu!
Phượng Bảo Nam lảo đảo hướng về phía trước hai bước, hai tay bắt lấy cổ áo Khương Phàm:
– Cho ta một lý do! Tại sao lại để cho hắn chạy thoát!
– Ba huynh muội bọn họ, ta đều bắt cả.
Nhưng Lang Gia hoàng triều sắp đến xâm lấn, ta cần chiếu cố cảm nhận của Xích Tiêu tông, cho nên…!Ta giao bọn hắn cho mẫu thân bọn hắn, chính là Nhị trưởng lão Xích Tiêu tông, Bạch Trầm Hương.
Mà, ta đã sắp rời khỏi La Phù, tiến vào Vô Hồi thánh địa, nếu như giết ba người bọn hắn chẳng khác nào cho dể lại cho Thiên Sư tông cùng phụ thân một vấn đề, mẫu thân bọn hắn sẽ bởi vì mất đi hài tử mà khả năng sẽ trở nên phát rồ.
Khương Phàm đón lấy ánh mắt tức giận của Phượng Bảo Nam:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phượng Bảo Nam gắt gao nắm lấy cổ áo Khương Phàm, ánh mắt lắc lư:
– Tỷ tỷ của ta…!Chết rồi…!Chết rồi…!
Khương Phàm cau chặt lông mày.
– Hoa Vị Yêu làm? Vì sao! Bởi vì ngươi từng bắt hắn, hắn liền muốn giết các ngươi?
Phượng Bảo Nam buồn bã cười một tiếng, lảo đảo lui lại mấy bước, ngồi ở trên tảng đá bên cạnh:
– Là Hoa Vị Yêu, còn có…!Địch Vân.
– Địch Vân là ai?
– Đệ tử thân truyền điện chủ Diêm La điện, Đường Thiết Bình.
– Diêm La điện? Sao Hoa Vị Yêu lại liên quan đến người của Diêm La điện?
– Hoa Vị Yêu tìm Diêm La điện làm nơi nương tựa.
Trước khi chúng ta tiến vào Hoang Mãng nguyên đã đụng phải bọn hắn.
Bọn hắn…!Biết tất cả mọi chuyện…!Đều biết…!
– Tìm Diêm La điện nương tựa? Sao hắn dám…!
Khương Phàm chợt nhớ tới.
Bạch Trầm Hương thì sao?
Trong đan điện tại Ngọc Đỉnh tông, các trưởng lão tông chủ các tông quan trọng toàn bộ đều ở đây, giống như duy chỉ có không thấy được Bạch Trầm Hương.
– Đi theo ta!
Khương Phàm một phát bắt được Phượng Bảo Nam, toàn thân hắc khí cuồn cuộn, cửa sắt oanh minh, cưỡng ép bắt vào thanh đồng tiểu tháp.
– Ngọa tào…!
Đệ tử bên ngoài tông môn quá sợ hãi, đây lại là võ pháp gì?
Khương Phàm triển khai hỏa dực, phóng lên tận trời, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Thiên Cương tông bị vứt bỏ nghênh đón chủ nhân mới.
Quốc quân Đan quốc ngay trước mặt toàn bộ Luyện Đan sư, người thủ vệ, cùng ba trăm ngàn con dân, tuyên bố trùng kiến gia viên, đặt tên —— Hồng Liên Đan Thành!
Mặc dù hoàn cảnh hoàn toàn mới kém rất nhiều so với Đan quốc, nhưng các tông La Phù lại nhiệt tình hoan nghênh, để để các con dân Đan quốc lặn lội đường xa mà đến đều rất yên tâm.
– Xích Tiêu tông chủ, Tất Nguyên Lãng!
Nghi thức hoan nghênh đang nhiệt tình sắp lúc kết thúc, đột nhiên Khương Phàm xông vào đại điện.
– Có việc gì?
Tất Nguyên Lãng nhìn Khương Phàm khí thế hung hăng, sắc mặt hơi trầm xuống.
Đứa nhỏ này càng ngày càng khoa trương, ỷ vào mình bây giờ được sủng ái, không nhìn tôn ti nghi lễ để nói chuyện.
Khương Phàm chỉ vào Tất Nguyên Lãng giận dữ mắng mỏ:
– Tiện nhân Bạch Trầm Hương kia đâu!
Tất Nguyên Lãng giận dữ vỗ bàn:
– Làm càn! Bạch Trầm Hương là Nhị trưởng lão Xích Tiêu tông ta, há lại để cho ngươi làm nhục như vậy!
– Khương Phàm!
Dạ Thiên Lan ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở Khương Phàm chú ý dáng vẻ.
Tông chủ các tông khác cũng hơi nhíu mày, đây là muốn làm gì?
Khương Phàm không để ý đến sắc mặt mọi người, chỉ vào Tất Nguyên Lãng giận dữ mắng mỏ:
– Chết tiệt, ta đang hỏi ngươi, tiện nhân Xích Tiêu tông các ngươi đâu!
– Dạ Thiên Lan!
Tông chủ Xích Tiêu tông không chấp nhặt với hắn, ngược lại nhắc nhở Dạ Thiên Lan.
– Khương Phàm, trước tiên nên tỉnh táo lại đã, xảy ra chuyện gì?
Dạ Thiên Lan hơi kinh ngạc, kỳ quái hỏi.
Hắn coi như cũng hiểu rõ Khương Phàm, mặc dù tuổi trẻ khinh cuồng, nhưng không đến mức ngang ngược càn rỡ.
Dạ An Nhiên và Thường Lăng cũng cảm thấy kỳ quái, bọn họ chưa từng thấy Khương Phàm như thế này bao giờ.
Khương Phàm lại khí thế hùng hổ, gương mặt dữ tợn:
– Xích Tiêu tông chủ, ngươi tốt nhất nên giải thích cho ta rõ ràng, nếu không ta đồ toàn tông ngươi!
– Hỗn trướng!
Tông chủ Xích Tiêu tông bỗng nhiên đứng dậy, các trưởng lão Xích Tiêu tông giận dữ nhìn hằm hằm.
Tông chủ các tông còn lại cũng liên tiếp đứng lên, nhíu mày nhìn Khương Phàm.
Quý Khải Minh ra hiệu đám người không nên vọng động:
– Khương Phàm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng trước đi.
– Lão già, một lần cuối cùng, ta hỏi ngươi, tiện nhân Bạch Trầm Hương kia đâu! Ngươi có thể không nói, nhưng chờ Vô Hồi Thánh Chủ tự mình tới, cho dù ngươi có quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ cũng đều không có cơ hội!
– Tiểu tử! Ngươi hù dọa ai đây!!
– Cáo từ!! Sau tám ngày gặp lại! Chuẩn bị kỹ càng quan tài cho toàn tông ngươi đi!
Khương Phàm quay người, liệt diễm sôi trào lên, phóng về bầu trời.
Dạ An Nhiên đang muốn đi tới trấn an hắn, kết quả Khương Phàm lại đi mất.
Đám người hai mặt nhìn nhau, đều nhíu mày nhìn về phía Xích Tiêu tông chủ.
– Tất tông chủ, Bạch Trầm Hương trưởng lão đâu?
Dạ Thiên Lan nhìn Tất Nguyên Lãng, sắc mặt dần dần âm trầm, hắn còn chưa từng nhìn thấy Khương Phàm không lý trí như vậy, điên cuồng dữ tợn như vậy, lại còn liên lụy đến Vô Hồi thánh địa.
– Ta còn chưa tới phiên ngươi đến chất vấn ta!
Tất Nguyên Lãng tức giận, mình đường đường là tông chủ, lại bị một hài tử đứng ở trước mặt mọi người uy hiếp, quá hoang đường.
– Ngươi tốt nhất nên giải thích rõ ràng, Bạch Trầm Hương trưởng lão đâu?
Bọn người Yến Tranh cũng đều chất vấn Tất Nguyên Lãng.
Quý Khải Minh ra mặt trấn an bọn hắn:
– Tất tông chủ, hay là nói một chút đi, Bạch Trầm Hương trưởng lão đi đâu rồi?
– Ra ngoài lịch luyện.
– Đi đâu lịch luyện?
– Nàng nói đã đắc tội người của Khương gia, không nguyện ý ở lại nơi này nhìn bọn hắn diễu võ giương oai, muốn đi ra ngoài giải sầu một chút, đã đi được một
khoảng thời gian rồi.
– Sau đó thì sao?
– Sau đó cái gì!
– Không có sau đó thì sao có thể để Khương Phàm tức thành như thế này?.