– Thiểm Linh là cái gì?
Tiêu Phượng Ngô không để ý cảnh cáo của hắn, kỳ quái hỏi Hàn Ngạo.
– Tốc độ của hắn, có thể đuổi theo lôi điện, hắn muốn giết ngươi, chỉ cần một chiêu.
Năm đó Hàn Ngạo tiến vào Thiên Khải bí cảnh đã nghe nói qua tên của Thẩm Minh Thu.
– Đuổi theo thiểm điện? Tốc độ nhanh như vậy thân thể này của ngươi có thể chống đỡ được, vèo một cái đi ra, chịu được sao? Y phục theo kịp sao?
– Ngây thơ! Vô tri! Ngươi nhớ kỹ cho ta, Đại Diễn thánh địa có thể trở thành tôn chủ liên minh Thánh Địa Tây Bộ, không phải dựa vào đan dược như Ly Hỏa, mà là thực lực, thực lực tuyệt đối!
– Ngay cả bốn đại thánh địa trung ương đều rất tôn trọng nơi này. Vô Hồi thánh địa các ngươi tính là thứ gì, vậy mà dám ở nơi này luân phiên làm càn. Tính tình ta không có tốt như Thánh Chủ đâu, ta không quen nhìn các ngươi, ta càng chán ghét các ngươi!
Thẩm Minh Thu không che giấu cảm giác của hắn đối với đám người Tiêu Phượng Ngô chút nào.
Tiêu Phượng Ngô vỗ vỗ bả vai Thẩm Minh Thu:
– Ngươi nói ngươi đó, ta cũng không nhận ra ngươi, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng có thể đem mình tức thành như thế này.
Ánh mắt Thẩm Minh Thu bỗng nhiên phát lạnh:
– Đừng đụng vào ta!
– Tính tình vẫn còn lớn.
Tiêu Phượng Ngô không quan trọng mà nắm ở bả vai Hàn Ngạo, nhanh chân rời khỏi.
Trong đại điện, Tô Triệt lắc đầu than nhẹ:
– Là Niệm nhi.
– Phải.
Đại Diễn Thánh Chủ có thể cảm giác ra hai người không phải đang nói dối, nếu không phải nói dối, tiểu hài nhi chỉ dẫn bọn hắn chỉ có thể là Tô Niệm.
– Niệm nhi mới hai tuổi. Làm sao muội ấy lại biết chuyện Hoàng Kim Bỉ Mông thú và Dực Long Hắc Ám, lại vì sao muốn chỉ dẫn người ngoài đi qua?
Tô Triệt rất khó hiểu.
Đại Diễn Thánh Chủ thì thào khẽ nói:
– Ta luôn cảm thấy bên cạnh Niệm Nhi có bóng dáng thần bí đi theo, bây giờ hẳn là có thể xác định được rồi.
Ba vị túc lão thoái ẩn trấn thủ cấm khu kia thực lực rất cao thâm, không thể nào nói ngã liền ngã được. Loại chuyện này hắn làm không được, Vô Hồi Thánh Chủ càng không làm được.
– Thật có bóng dáng? Là một loại linh hồn nào đó, hay là người nào? Tại sao muốn đi theo bên cạnh Niệm nhi?
Tô Triệt trước đó đã nghe phụ thân đề cập tới chuyện này, nhưng một mực vẫn không thể nào hiểu được, càng khó có thể tiếp nhận được.
Chẳng lẽ là bởi vì lúc Niệm nhi sinh ra đời đã đưa tới dị tượng quá đặc biệt, sau đó từ bên trong mênh mông Đại Diễn sơn mạch dẫn ra một loại linh hồn cổ lão nào đó, hay là hấp dẫn đến một loại yêu vật thần bí nào đó?
Đại Diễn Thánh Chủ lắc đầu khẽ nói.
– Cái này cũng không rõ ràng. Mặc kệ là hồn hay là người, có thể tuỳ tiện đánh ngã ba vị túc lão, thực lực chỉ sợ sâu không lường được.
– Phụ thân, đây cũng không phải là việc nhỏ, chúng ta có cần phải cùng Niệm nhi nói chuyện không?
– Mẫu thân ngươi trước đó đã từng thử qua, nhưng không có kết quả gì. Nếu như chỉ là làm bạn với Niệm nhi, thế thì không có gì, chúng ta hoan nghênh.
– Nếu có ý niệm tà ác gì, vọng tưởng khống chế nàng, chúng ta không thể không nhanh chóng can thiệp.
– Trước đó vẫn chỉ là hoài nghi, bây giờ đã có thể xác định được rồi.
– Ừm… Nếu chúng ta không giải quyết được, xin mời lão tổ tông ra mặt đi. Mặc kệ là hồn hay là người, mặc kệ là ma hay là yêu, đều phải tra rõ ràng. Chỉ là…
– Chỉ là cái gì?
– Tại sao muội ấy lại muốn chỉ dẫn Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo chứ? Bởi vì bọn hắn là Thú linh văn, hay là trên thân hai người có bí mật gì? Có phải là bởi vì Tô Lăng hay không? Niệm nhi dùng cơ duyên, để bọn hắn im miệng?
Tô Triệt nói xong, khẽ chau mày, Niệm nhi vẫn chưa tới hai tuổi, có thể có tư duy này?
– Ngươi tìm cơ hội tiếp xúc Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo.
– Hài nhi sẽ tìm Hàn Ngạo nói chuyện trước.
Tô Triệt nghĩ đến Hàn Ngạo đầu tiên, mà không phải Tiêu Phượng Ngô.
Hắn nhìn người từ trước đến nay rất chuẩn, Tiêu Phượng Ngô nhìn thì chất phác, nhưng chưa chắc là thật chất phác, Hàn Ngạo nhìn như kiêu ngạo, lại lại càng dễ chỉ dẫn cảm xúc.
– Ta tìm Vô Hồi Thánh Chủ nói chuyện. Nếu thú huyết đã tiến vào thân thể Hàn Ngạo và Tiêu Phượng Ngô, muốn tháo rời ra là không thể nào, nhưng nhất định phải để bọn hắn bỏ ra chút giá.
Đại Diễn Thánh Chủ nói, bỗng nhiên lộ ra nụ cười khổ:
– Ta thật là đau đầu khi gặp phải nữ tử điên kia.
Tô Triệt còn là lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân toát ra vẻ mặt như vậy, không khỏi cười khẽ:
– Hài nhi ngược lại thật ra cảm giác Vô Hồi Thánh Chủ không có ghê tởm như vậy. Ngài ấy chỉ là quá thất vọng đối với thánh địa Nam Bộ thôi, thất vọng đến mức cũng không nguyện ý lãng phí bất cứ tình cảm gì cùng bọn hắn nữa.
Đại Diễn Thánh Chủ nhìn ái tử mình:
– Ngươi thật sự nghĩ như vậy?
– Nếu như Vô Hồi thánh địa tiếp nhận oán hận ngàn năm, lại tới đây cũng còn có thể tươi cười đón lấy, nhẫn nhịn không phát, mới thật là có vấn đề. Hoặc là, chính là Vô Hồi thánh địa xác thực quá yếu, yếu đến chỉ có thể ủy khúc cầu toàn. Hoặc là, Vô Hồi Thánh Chủ lòng dạ thâm trầm, giỏi về nhẫn nhịn, tinh thông tính toán.
– Từ khi Vô Hồi Thánh Chủ lại tới đây liền phách lối bá đạo, nhưng thật ra là dám giận dám nói, dám làm dám chịu. Thánh Chủ như thế này, nếu quả thật ngài thành tâm mà đợi, nàng so với đáp lễ ngài thì còn sẽ là tôn trọng.
– Thánh Chủ như thế này, nếu quả thật làm tôn chủ thánh địa Nam Bộ, hài nhi cũng cảm giác vẫn rất phù hợp.
Tô Triệt cười nói, đứng dậy cáo lui:
– Ngài và Vô Hồi Thánh Chủ cứ từ từ nói chuyện với nhau, hài nhi đi chiếu cố Hàn Ngạo.
Đại Diễn Thánh Chủ nhìn Tô Triệt rời khỏi, trên mặt lộ ra mấy phần vui mừng.
Hài tử này thật sự là ưu tú đến để hắn kiêu ngạo.
Có thiên phú, lại không kiêu ngạo.
Có năng lực, lại không trương dương.
Có trí tuệ, có năng lực, còn rất có phong độ.