– Vô Hồi Thánh Chủ tức giận đến muốn hủy diệt cả Ly Hỏa thánh địa, rất có thể không chỉ là bởi vì bọn hắn mạo phạm Đại Hoang, mà là sợ Ly Hỏa thánh địa phát giác được bí mật nơi đó.
(*) Cuộc tập kích lớn.
Vẻ mặt Tô Triệt nghiêm trọng:
– Đại Hoang thâm uyên hắc ám tà ác, có thể có bí mật gì? Không điều tra rõ bí mật bên trong Đại Hoang thâm uyên, ta thực sự không đề nghị Vô Hồi thánh địa tiếp quản liên minh Thánh Địa Nam Bộ.
Đại Diễn Thánh Chủ lo lắng không phải Vô Hồi Thánh Chủ, mà là có phải nơi đó có lực lượng gì tà ác hay không, có ảnh hưởng đến Vô Hồi thánh địa hay không.
– Ngài không có thăm dò Vô Hồi Thánh Chủ sao?
– Cái này không cần thăm dò, nàng không có trung hậu trung thực như ngươi nghĩ đâu, nàng rất tinh! Nếu quả thật có bí mật, nàng sẽ không hề đề cập tới.
– Sau khi sự kiện tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn kết thúc, người có thể đề nghị Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa, cùng nhau đóng giữ Đại Hoang thâm uyên hay không?
– Ừm?
Đại Diễn Thánh Chủ khẽ nhúc nhích tinh thần.
Tô Triệt nói:
– Ngài ấy không phải luôn mồm chỉ trích, coi thường hai thánh địa Hồn Thiên và Linh Kiếp sao? Vừa hay nhân cơ hội này, thuyết phục hai phe tiến vào chiếm giữ Đại Hoang thâm uyên. Chúng ta cũng có thể chủ động xin đi giết giặc, hiệp phòng Đại Hoang thâm uyên.
– Nếu như Vô Hồi Thánh Chủ không tiếp nhận, đã nói lên Đại Hoang thâm uyên thật có bí mật. Sau đó ngài lén mời bốn đại thánh địa trung ương đến Nam Bộ, lấy ước định Vô Hồi thánh địa có tư cách đảm nhiệm vị trí tôn chủ hay không, sau đó điều tra Đại Hoang thâm uyên.
Đại Diễn Thánh Chủ chậm rãi gật đầu, phương pháp không tệ, hợp tình lại hợp lý.
– Vị trí tôn chủ Nam Bộ không thể nào tuỳ tiện giao cho Vô Hồi thánh địa, nhất định phải điều tra rõ bên trong Đại Hoang thâm uyên rốt cuộc ẩn giấu cái gì, đối với tư tưởng ý thức bọn hắn có sinh ra ảnh hưởng hay không.
Ngày thứ hai, dưới sự chứng kiến của đám người Vô Hồi Thánh Chủ, Ngụy Thiên Thu, linh văn của Tịch Nhan đã thành công biến đổi, tăng lên tới Đại Thừa thánh văn, ngay cả cảnh giới đều tùy theo tăng lên tới thất trọng thiên, chính thức bước lên Linh Nguyên cảnh cao giai.
Dạ An Nhiên là Đại Thừa linh văn, Ngũ Hành Chi Thể. Tịch Nhan là Đại Thừa linh văn, Linh Hồn Luân Hồi.
Hai đại hạch tâm Đại Hoang Tù Thiên Trận rốt cuộc cũng có thể chống đỡ pháp trận cũng như có tư cách khống chế Đại Hoang Ấn.
Mặc dù tương lai muốn trấn áp Đại Hoang, tốt nhất là có thể đem linh văn của hai người đều tăng lên tới Chí Tôn, nhưng bây giờ đối với giai đoạn tìm tòi mà nói, Đại Thừa thánh văn đã hoàn toàn đủ.
Khương Phàm tiếp tục bế quan, tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, Tiêu Phượng Ngô thì cứng rắn kéo lấy Hàn Ngạo đi khắp nơi khiêu chiến. Mặc kệ thất trọng thiên hay là bát trọng thiên, bọn hắn đều ai đến cũng không có cự tuyệt, tùy ý thể hiện bọn hắn sau khi biến đổi lực lượng huyết mạch cường đại.
Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa đã sớm muốn dạy dỗ hai tên này, liên hợp lại ứng đối. Ngay cả Đại Diễn thánh địa đều được Thẩm Minh Thu dẫn đầu xuống tham dự vào.
Bảy ngày sau, động thời điểm bọn người Tiêu Phượng Ngô đang huyên náo càng ngày càng oanh động, Vĩnh Hằng Thánh Sơn rốt cuộc cũng truyền đến tin tức, Vĩnh Hằng Chi Linh đã nở rộ, bí cảnh đã buông lỏng.
Đại Diễn Thánh Chủ lập tức triệu tập Vô Hồi thánh địa, Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa.
– Vĩnh Hằng Thánh Sơn thuộc về thánh địa Tây Bộ, phạm vi vạn dặm, vô số bí cảnh, Linh Bảo khắp nơi trên đất, còn có cổ địa mai táng, có được dị thú Thượng Cổ huyết mạch.
– Thời gian ba tháng nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, các vị đừng lãng phí thời gian, đều đem tinh lực phóng tới tìm kiếm cơ duyên, chuyện ân oán đi ra lại nháo. Ta lấy danh nghĩa tôn chủ Tây Bộ mời các vị tới, đã chọc tới các thánh địa khác. Hi vọng các vị có thể tôn trọng ta, đừng lại cho ta gây phiền toái.
Đại Diễn Thánh Chủ trịnh trọng lại nghiêm túc nhắc nhở tất cả các đệ tử thánh địa.
Chuyện đưa thánh địa Nam Bộ vào Vĩnh Hằng Thánh Sơn này đã để tất cả thánh địa ở Tây Bộ gây nên mâu thuẫn lớn, nếu như không phải hắn là tôn chủ cao quý, có một ít đặc quyền, nói không chừng sẽ náo thành cái dạng gì.
Hồn Thiên Thánh Chủ liếc mắt nhìn Vô Hồi Thánh Chủ:
– Đại Diễn Thánh Chủ yên tâm, chúng ta đều hiểu phân tấc. Ngươi chỉ cần nhắc nhở một ít người chú ý thu liễm liền sẽ không xuất hiện nhiễu loạn.
Vô Hồi Thánh Chủ thản nhiên nói:
– Vô Hồi thánh địa chúng ta trung nghĩa nhân ái, đệ tử Vô Hồi thánh địa chúng ta hữu hảo thiện lương.
Linh Kiếp thánh địa nhịn không được trợn mắt trừng một cái:
– Vô Hồi Thánh Chủ, bây giờ muốn ngụy trang sao, muộn rồi!
Vô Hồi Thánh Chủ khinh thường nói:
– Chúng ta bản chất chính là thuần lương như vậy. Nếu như các ngươi cảm thấy không giống, vậy thì phải tự thân tìm nguyên nhân.
– Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta, nhún nhường ba phần, người tái phạm ta, trảm thảo trừ căn(*)!
(*) Giống với ‘Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’.
Tiêu Phượng Ngô cười hắc hắc:
– Thánh Chủ, ta hiểu đúng không?
– Rất không tệ.
Vô Hồi Thánh Chủ mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ khuôn mặt Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô lạnh rung mà nói:
– Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa, bây giờ ở vào giai đoạn nhún nhường ba phần, Ly Hỏa thánh địa chính là sắp trảm thảo trừ căn.
– Tiêu Phượng Ngô, đánh ngươi còn chưa đủ ác?
Hoàn Nhan Liệt của Hồn Thiên thánh địa thực sự chịu không được cái tên gia hỏa này.
– Ngươi là bát trọng thiên, lại là Đại Thừa thánh văn, đánh ta không phải không đúng sao? Tiểu gia ta có thể tại trên tay ngươi kiên trì năm phút đồng hồ không ngã, kiêu ngạo!
Tiêu Phượng Ngô hất đầu một cái, cố ý liếc nhìn hắn.
– Tại Đại Diễn thánh địa, đều có lo lắng, không có buông tay buông chân, chờ sau khi tiến vào Vĩnh Hằng Thánh Sơn, chúng ta lại chậm chậm mà đánh.
Lúc Tác Lam Nhan khiêu chiến bị Tiêu Phượng Ngô đánh bay qua, tràng diện kia đến bây giờ còn xoay quanh trong đầu, để nàng xấu hổ giận dữ đan xen.