Trong Đại Diễn thánh địa náo lên thì cũng không sao, nhưng đây là nơi thánh địa này tề tụ, hoàng triều giáng lâm, ngươi tiếp tục làm ầm ĩ chính là quất vào hắn mặt.
– Hắn… Hắn…
Hồn Thiên Thánh Chủ cưỡng ép phanh lại, lại khó mà bình tĩnh được.
Thiết Long cổ thụ là sát khí siêu cấp bọn hắn bí mật bồi dưỡng trong Thiên Khải bí cảnh, sau khi thành công di chuyển đã đặc biệt triệt để hủy đi nơi đó, không có để lại bất cứ dấu vết gì.
Bọn hắn còn thường xuyên phái người đi qua điều tra, không có mầm cây nào mới sinh.
Tại sao trong tay Khương Phàm lại có nó được?
Có thể nuôi dưỡng đến quy mô như thế kia, nếu không phải mỗi ngày đều uống nước thép Kim Tinh, thì chính là thời gian rất dài.
– Vô Hồi Thánh Chủ, đây là có chuyện gì?
Hồn Thiên Thánh Chủ quay đầu nhìn hằm hằm Vô Hồi Thánh Chủ.
– Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Vô Hồi Thánh Chủ lạnh nhạt lắc đầu, sau đó lộ ra nụ cười yên nhiên, khẽ khom người với chủ nhân thánh địa Tây Bộ nơi xa:
– Để các vị chê cười, tính tình vị Hồn Thiên Thánh Chủ chúng ta đây có chút táo bạo, còn xin bỏ qua cho.
– Ha ha, không sao không sao.
Tất cả Thánh Chủ Tây Bộ liên tiếp đáp lễ, vị này Vô Hồi Thánh Chủ không dã man giống như lời đồn, xem thái độ người ta này, xem nụ cười người ta này, xem tư thái người ta này, bộ dáng này, cái này… Khụ khụ, xem khí chất ung dung hoa quý của người ta này.
Linh Kiếp Thánh Chủ ở bên cạnh đều ngây ngẩn cả người, nương môn nhi này đúng là nhân tài mà.
Hồn Thiên Thánh Chủ giận dữ mắng mỏ với tế đàn phía dưới.
– Hoàn Nhan Liệt, thất thần làm gì! Cầm lại Thiết Long cổ thụ cho ta!
– Thật sự là Thiết Long cổ thụ sao? Làm sao lại ở trên tay Khương Phàm!
Hoàn Nhan Liệt bừng tỉnh, trước đó cũng cảm giác quen thuộc, chỉ là không thể tin được.
– Thiết Long cổ thụ!
Bọn người Thác Bạc Hoằng hít một ngụm khí lạnh, liên tiếp phóng tới tế đàn.
– Khương Phàm, trong tay ngươi là cái gì?
Tiêu Phượng Ngô ở trong con đường không gian kịch liệt nhấc lên, nếu như không phải có dây leo cuốn lấy thân thể, rất có thể hắn đã cùng các đồng bạn tản ra.
– Thiết Long cổ thụ, hay còn gọi là Thiết Huyết Chiến Thụ, Thông Thiên Long Cốt, mấy vạn năm trước đã từng xưng bá qua thế giới rừng rậm, là Thụ Yêu trời sinh hoàng tộc. Nếu như nó thành trưởng thành thì có thể khống chế rừng rậm phạm vi mấy ngàn dặm.
– Tính tình nó dữ dằn, hiếu chiến hiếu thắng, rễ cây lại tạo thành hai chân, tùy ý di chuyển, nhánh cây làm cánh tay, cuồng chiến bát phương.
– Ta phát hiện tại Dược sơn Hồn Thiên thánh địa vứt bỏ ở Thiên Khải bí cảnh. Nguyên nhân bọn hắn bố trí Dược sơn là phát hiện một gốc Thiết Long cổ thụ đã chết, ý đồ muốn hồi sinh cây khô. Bọn hắn đã thành công, nhưng ta từ trong sợi rễ còn phát hiện một sợi rễ tươi sống.
Khương Phàm giới thiệu Thiết Long cổ thụ, cũng nhìn xuống đội ngũ Hồn Thiên thánh địa đang nhanh chóng tới gần phía dưới.
Bọn người Cơ Lăng Huyên hai mặt nhìn nhau, khó có thể tin được lại càng thêm khiếp sợ.
Trời sinh hoàng tộc?
Yêu Thụ có thể di chuyển?
Khương Phàm lại còn cất giấu một gốc bảo bối như thế này!
Mặc dù Dạ An Nhiên đã biết, nhưng không nghĩ tới Khương Phàm đã bồi dưỡng đến lớn như vậy.
– Thiết Long cổ thụ có thể cao đến vạn mét, còn có thể hấp thu tinh hoa đại địa, khỏe mạnh thân thể. Tại thời Viễn Cổ, Thiết Long cổ thụ mạnh nhất có thể mở cả thiên khung, chống cự Vạn Đạo Thần Binh. Gốc cây Hồn Thiên thánh địa mang đi kia hẳn là đã bồi dưỡng được trăm năm, không biết đã trưởng thành đến trình độ gì.
Khương Phàm thúc giục nói:
– Dùng Thiết Long cổ thụ làm mồi dụ, dẫn Hồn Thiên thánh địa ra tay. Chúng ta phải phế bỏ đám gia hỏa kia trước, miễn cho phía sau bó tay bó chân.
Lâm Nam kinh ngạc nhướng mày, gia hỏa này thật đúng là lộ ra ngoan khí từ trong ra ngoài.
Tuy nhiên, xác thực hẳn là giải quyết Hồn Thiên thánh địa trước, nếu không bất cứ lúc nào cũng sẽ uy hiếp được bọn hắn.
– Lâm Nam phụ trách bảo vệ, ta thu thập toàn bộ bọn hắn!
Khương Phàm phun trào nhiệt huyết khắp toàn thân, chiến ý dâng cao.
Nghê Sâm đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm đám bóng người trong con đường ánh sáng như ẩn như hiện phía trên kia.
Thiết Long cổ thụ!
Hắn lại có vũ khí tuyệt mật của Hồn Thiên thánh địa!
Còn nói cái gì cảm tạ quà tặng?
Chẳng lẽ Khương Phàm lấy được từ trong Thiên Khải bí cảnh?
Nơi đó vậy mà lại còn ra đời cổ thụ hoàn toàn mới, quả thực là kỳ tích của sinh mệnh!
Nhưng bất luận như thế nào, đó là của Hồn Thiên thánh địa! Là vũ khí tuyệt mật bọn hắn hao phí bao nhiêu tâm huyết và tài nguyên mới bồi dưỡng ra được!
Nhất định phải thuộc về Hồn Thiên thánh địa, cũng chỉ có thể thuộc về Hồn Thiên thánh địa!
– Từ Sinh, bảo vệ tốt những người khác. Nghê Sâm, phối hợp ta chủ động công kích Khương Phàm.
Linh văn trên trán Hoàn Nhan Liệt bắt đầu vặn vẹo, cường lực khép mở ở giữa, từng luồng khí tức hủy diệt tràn ngập.
– Bọn hắn ai cũng chạy không được!
Từ Sinh, Nghê Sâm đằng đằng sát khí, trước khi liền kìm nén ác hỏa, bây giờ càng phải toàn lực ứng phó.
– Thánh địa Nam Bộ đánh nhau?
Các đệ tử thánh địa khác thể hiện quái dị, đây là thù gì hận gì, một mực từ Nam Bộ nháo đến Tây Bộ.
Con đường không gian xoay tròn kịch liệt, mang theo người liên tiếp leo lên cổ tế đàn phóng tới cửu thiên, giáng lâm đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn thần bí.
Phạm vi Vĩnh Hằng Thánh Sơn viễn siêu hơn so với những gì đám người tưởng tượng, ánh sáng vừa mới biến mất, bọn hắn xuất hiện giữa không trung vạn trượng, một tòa ngọn núi khổng lồ nguy nga đứng vững ở phương xa, tỏa ra ánh sáng thần bí, hấp dẫn ánh mắt của mọi người trước tiên. Cho dù cách mấy ngàn dặm, đều có thể rõ ràng nhìn thấy khí tức của ngọn núi kia đập vào mặt.
Mênh mông, hùng vĩ.
Cổ lão, thần bí.
Thiên địa vạn vật ở trước tòa Thánh Sơn kia đều như hạt bụi nhỏ bé.
– Chúng ta đang rơi xuống, tất cả giữ vững tinh thần!
Mọi người liên tiếp hoàn hồn, từ vạn trượng không trung nhanh chóng rơi xuống.