Lần này không chỉ có Khương Phàm bị bắt đi, ngay cả bọn người Dạ An Nhiên đều bị khống chế.
– Còn có di ngôn gì?
Khổng Tước hóa thân hình người, tỏa ra tia sáng hoa mỹ, giống như Thần Nữ lâm thế, ánh mắt giá lạnh lăng lệ, quan sát con người run lẩy bẩy phía dưới.
– Thả bọn họ đi, ta ở lại, tùy ngươi xử trí.
Khương Phàm cũng không nhiều lời cùng với nàng.
Trong giọng của Khổng Tước Ngũ Sắc lộ ra mấy phần tàn nhẫn:
– Bọn hắn đi, ngươi không ràng buộc, thì còn không sợ cái gì!
– Nếu như muốn gi.ết chết chúng ta, vậy thì cứ trực tiếp động thủ. Nếu như không muốn giế.t chết, vậy thì trực tiếp ra điều kiện!
Khương Phàm chống cự lại áp bách kinh khủng, nâng cao thân thể, đón lấy cặp mắt giống như vòng xoáy kia.
– Trước tiên đừng kích động, vẫn có thể nói chuyện một chút nha.
Tiêu Phượng Ngô toét miệng cười nói, chỉ là thân thể khống chế run rẩy không nổi.
Không phải khiếp đảm, mà là uy thế đại yêu này quá kinh khủng.
Khổng Tước Ngũ Sắc lạnh lùng nhìn xuống Khương Phàm, lại thật lâu không nói gì.
Hàn Ngạo, Hỏa Diễm Huyễn Điểu, Tiêu Phượng Ngô, tiểu Kim hầu, Khương Bân đều run lẩy bẩy. Loại uy thế kíc.h thích huyết mạch này thật là đáng sợ.
Bọn người Cơ Lăng Huyên cũng đều nhẹ nhàng run run, sắc mặt tái nhợt. Bọn hắn chưa từng có cảm nhận qua khủng bố như vậy khí thế, trách không được Đại Diễn Thánh Chủ nói đại yêu bên trong so với những Thánh Chủ bọn hắn đều cường đại hơn rất nhiều.
Thật lâu… Khổng Tước rốt cuộc cũng mở miệng:
– Ta có thể thả các ngươi rời khỏi, nhưng các ngươi cần giúp ta làm vài việc.
– Nói!
– Tiếp nhận hai cây linh vũ của ta. Một cây linh vũ trấn nhập ý thức, một cây linh vũ trấn nhập khí hải.
– Làm gì?
Khương Phàm cau chặt lông mày, tiến vào ý thức hải chẳng phải là muốn điều khiển ý thức, trấn nhập khí hải chẳng phải là có thể uy hiếp linh nguyên?
– Chờ sau khi ngươi rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn, bọn chúng sẽ chỉ dẫn ngươi đi đến một chỗ. Sau khi hoàn thành, hai cây linh vũ đều sẽ biến thành văn ấn, phân biệt khắc ở phần gáy cùng đan điền, để ngươi sử dụng.
– Một cây có thể bảo vệ linh hồn, một cây có thể biến thành vũ khí. Nhưng, nếu như ngươi kết thúc nhiệm vụ không thành, linh vũ trong ý thức sẽ xóa đi toàn bộ ý thức của ngươi, linh vũ trong khí hải sẽ khống chế linh nguyên của ngươi. Ngươi, sẽ biến thành con rối, làm việc cho ta.
Trong lòng Khương Phàm run lên, thật ác độc!
Bọn người Dạ An Nhiên đều lắc đầu với Khương Phàm.
Điều kiện này quá dọa người, ai biết Khổng Tước này rắp tâm muốn làm gì, nếu như đâm vào đến liền bắt đầu bí mật khống chế thì sao? Nếu như sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vẫn xóa đi ý thức khống chế khí hải thì sao?
Một khi chấp nhận, chẳng khác nào mệnh Khương Phàm giữ ở trong tay con Khổng Tước này.
Khổng Tước Ngũ Sắc lạnh lùng đe dọa nhìn Khương Phàm:
– Tiếp nhận? Hay là vĩnh viễn ở lại nơi này!
– Ta có lựa chọn sao? Nói đi, nơi nào?
Khương Phàm không có kháng cự.
Không phải không rõ ràng nguy hiểm, mà là coi như cự tuyệt, lão yêu này cũng bị cưỡng ép đâm linh vũ vào trong thân thể của hắn.
– Chờ sau khi ngươi rời khỏi, linh vũ sẽ chỉ dẫn ngươi. Ngươi đem đồ đặt ở chỗ đó liền có thể rời khỏi.
– Chỉ đơn giản như vậy?
– Đưa đến an toàn, cho ngươi tự do, cũng cho ngươi cơ duyên. Xảy ra sai lầm gì, ngươi sống không bằng chết.
– Ta sẽ tận hết khả năng.
Khương Phàm không hỏi thêm nữa.
– Các ngươi đi đi, trước khi rời khỏi, ta sẽ tìm được các ngươi. Hoặc các ngươi chủ động tới tìm ta cũng được.
Khổng Tước Ngũ Sắc nhấc lên tia sáng ngũ sắc cường thịnh, đem bọn người Khương Phàm toàn bộ vung ra khỏi tán cây.
Tiểu Khổng Tước uỵch lấy cánh nhỏ, chạy đến biên giới tán cây, hiếu kỳ nhìn quanh phía dưới.
Khổng Tước Ngũ Sắc mang vẻ mặt phức tạp nhìn Tiểu Khổng Tước, lại nhìn phía Thánh Sơn xa xôi.
– Một đám ngu xuẩn, sớm muộn cũng dẫn lửa thiêu thân!
– Đều không sao chứ.
Khương Phàm rơi xuống mặt đất, liên tiếp nâng đỡ bọn người Dạ An Nhiên dậy.
– Không sao.
Tiêu Phượng Ngô vỗ bộ n.gực, liên tục hít thở.
Lão yêu này khí tức quá kinh khủng, suýt chút nữa sợ tè ra quần.
– Nàng muốn đưa cho ngươi cái gì?
Hàn Ngạo nhìn lên tán cây khổng lồ sâu trong mây mù, lòng còn sợ hãi.
– Ta không biết nàng muốn đưa cái gì, nhưng hẳn là chuyện phát sinh có liên quan cùng Thánh Sơn.
Khương Phàm mơ hồ cảm nhận được Khổng Tước lo lắng và do dự.
Nhưng Khổng Tước quanh năm ở chỗ này, hẳn không hiểu rõ thế giới bên ngoài.
Nàng muốn chỉ dẫn mình đi đâu?
Nàng lại phải truyền lại tin tức cho ai?
Dạ An Nhiên nhìn thấy ánh mắt Khương Phàm thay đổi, liền biết hắn khẳng định đang động tâm tư gì đó.
– Thành thật đem đồ đưa qua cho nàng, đừng lộn xộn lòng hiếu kỳ của ngươi.
Bên ngoài luyện binh tràng!
– Khương Phàm! Ngươi đến rồi! Ta còn tưởng rằng các ngươi đã chết hết ròi chứ!
Thẩm Minh Thu nhìn thấy bọn người Khương Phàm từ trong rừng rậm chui ra ngoài, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đám hỗn đản này đã để bọn hắn chờ ở chỗ này sáu ngày!
Bọn người Lâm Nam khẽ nhíu mày, đây là thái độ gì.
Tiêu Phượng Ngô nhếch miệng cười một tiếng:
– Hỏa khí lớn như vậy, khi còn bé ăn nhiều ớt?
Phốc phốc!
Lâm Nam cười phun, tranh thủ thời gian đưa tay che môi đỏ.
Gia hỏa này nghĩ ở đâu ra từ ngữ như thế.
– Tiêu Phượng Ngô, ngươi chán sống?
Thẩm Minh Thu giận dữ mắng mỏ.
– Ngươi giế.t chết ta à.
Tiêu Phượng Ngô xì miệng, cởi mở cười nói với Tô Triệt:
– Tô Triệt huynh đệ, thật xin lỗi, chúng ta tới đã chậm.
– Xảy ra chuyện gì sao?
Tô Triệt gật đầu.
– Không có gì, chính là không muốn tới.
Tiêu Phượng Ngô nhún nhún vai, lại liếc mắt nhìn Thẩm Minh Thu, tức chết ngươi nha.
– Tên tiểu hầu tử ngươi…
Thẩm Minh Thu nóng giận lập tức muốn xông tới.
Lữ Lương Nhân tranh thủ thời gian ngăn lại:
– Đủ rồi! Là chúng ta đang mời các huynh đệ đến hỗ trợ!
Thẩm Minh Thu hất Lữ Lương Nhân ra, ánh mắt hung ác:
– Đây không phải hỗ trợ, là bọn hắn nợ chúng ta. Tự tiện xông vào cấm khu, quấy nhiễu thánh địa, không lấy đầu của bọn hắn đã là khai ân, bọn hắn dám không giúp thử một chút?