Khương Phàm bỗng nhiên quay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Minh Thu:
– Cho nên, chớ chọc ta! An phận chút!
Dạ An Nhiên cũng cảnh cáo nói:
– Chúng ta nguyện ý làm bằng hữu cùng các ngươi, cũng nguyện ý phối hợp hành động của các ngươi, nhưng nếu như các ngươi nhất định phải đem chuyện liên quan làm cứng rắn, thật có lỗi, chúng ta không hầu hạ!
Lúc này, trong rừng rậm truyền ra tiếng Thái Bình tức giận kêu thảm thiết.
Tiêu Phượng Ngô thật lột hắn rồi?!
– Tình huống bên trong bây giờ như thế nào rồi, ai có thể thấy rõ không?
Thương Hàn Nguyệt cực lực nhìn ra xa, nhưng trong rừng rậm hắc ám càng ngày càng dày đặc, âm khí âm u, hồn ảnh trùng điệp, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tịch Nhan nữa.
Lâm Nam nói:
– Nếu Tịch Nhan có thể kiên trì đến bây giờ, hẳn là đã tìm được cách chống cự. Nghĩ chỗ tốt, Tịch Nhan kháng càng lâu, cơ duyên càng lớn.
Cơ Lăng Huyên nói:
– Cơ duyên cho loại linh hồn vô cùng hiếm thấy, ta tin tưởng Tịch Nhan!
Mâu trong mê vụ, mê quang màu tím đang tỏa ra liên miên bất tuyệt.
Sáng tỏ lộng lẫy lại âm trầm, thần bí tinh khiết lại yêu dị.
Bên trong ánh sáng màu tím đầu tiên là ngưng tụ thành Luân Hồi Yêu Hoa, vờn quanh Tịch Nhan, tiếp đó là kịch liệt nở rộ, cánh hoa màu tím bay lả tả ra đầy trời.
Sau khi nén hương thứ tám đốt sạch, Tịch Nhan ở trong Hồn Hoa mở ra hai mắt thần bí.
Sau khi trải qua hơn ngàn lần tra tấn, rốt cuộc nàng cũng tự tay chặt đứt được gông cùm xiềng xích, không có dựa vào lực lượng linh hồn, tự mình từ trong vòng xoáy ký ức tránh ra.
Sợi u quang thứ tám chiếu phá hồn khí, rót vào thân thể Tịch Nhan.
– Aaa…!
Tịch Nhan ngẩng đầu, phát ra tiếng thét dài.
Luân Hồi linh văn tăng vọt tia sáng, như muốn rời khỏi trên trán, một mình nở rộ.
Làn da toàn thân đều hiện lên đường vân màu tím thần bí, cùng linh văn chiếu rọi, thần bí lại yêu dị.
Cảnh giới Tịch Nhan tại thời khắc này đã cường thế đột phá, rảo bước tiến lên bát trọng thiên.
– Không tệ không tệ… Nơi này là chỗ tốt…
Ma hồn để ý không phải cảnh giới đột phá, mà là những u quang này đã tăng cường linh hồn Tịch Nhan, nhất là tẩm bổ linh nguyên.
– Bắt đầu!
Tịch Nhan chân đạp Hồn Hoa phóng lên tận trời, cánh hoa theo sát phía sau, nhanh chóng xoay tròn, tử quang rạng rỡ.
Thân ảnh nhẹ nhàng, dáng người thướt tha, còn có cánh hoa phất phới, thời khắc này nàng tựa như là tiên tử trong hoa. Chỉ là dưới tử quang chiếu lại nhiều hơn mấy phần khí tức âm trầm.
Ma hồn chỉ dẫn:
– Phía trước! Một cổ hồn sắp tiêu tán, hồn nguyên rất mạnh, nhưng ý thức đã mất hết, bắt lấy nó, để ngươi sử dụng!
Tịch Nhan đạp trên Hồn Hoa, du tẩu xen kẽ ở giữa các vong hồn táo bạo, để lại từng đoạn ánh sáng, phóng thẳng đến phía trước con ác viên khổng lồ kia.
Ác viên đang nện bước chân nặng nề, lung la đi lên phía trước, thân hình khổng lồ, khí tức kinh khủng, kinh sợ đẩy lui những vong hồn dọc đường.
Tịch Nhan đạp trên nhánh cây, phóng lên tận trời, cánh hoa nhanh chóng tiêu xạ, toàn bộ đánh vào trên thân ác viên.
Ác viên không có ý thức, cũng không có chống cự, mặc cho Hồn Hoa đâm vào hồn thể.
Cánh hoa xen lẫn sau lưng ác viên, hình thành văn ấn Luân Hồi Yêu Hoa phức tạp lại khổng lồ.
Tịch Nhan bay lên không, đầu ngón tay chấn kích, hung hăng đặt bên trên văn ấn.
Văn ấn phát sáng, hồn lực cuồn cuộn, che mất ác viên.
Xa xa nhìn lại, một đóa yêu hoa tà ý khổng lồ ầm vang nở rộ, tử quang vô biên, xua tan hắc ám, hồi hộp lấy bát phương vong hồn.
Ác viên đau đớn gào thét, phiêu miểu lại xa xăm, tiếng gào thét phảng phất đến từ vạn năm trước, xuyên qua thời không, quanh quẩn dãy núi.
– Cho ta mượn thể! Tái tạo luân hồi! Sau trăm năm, trả lại tân sinh cho ngươi!
Tịch Nhan nỉ non, linh văn trên trán, linh nguyên trong khí hải, bỗng nhiên quán thông, toàn thân tượng trở nên trong suốt, rõ ràng hiển hiện từng cái từng cái rất tinh diệu.
Yêu hoa nở rộ nhanh chóng co lại.
Thân thể cao lớn của ác viên cũng nhanh chóng sụp đổ, hóa thành một viên hồn nguyên, bị yêu hoa bao viên, dung nhập thân thể Tịch Nhan.
Ma hồn chỉ dẫn:
– Kế tiếp, bên trái đằng trước, Liệt Thiên Long Điệp!
Cuồng Nhân đạo tràng kịch liệt thay đổi, nhanh chóng oanh động lấy núi cao rừng rậm xung quanh.
Số lượng lớn mãnh thú xao động phóng tới nơi này.
Các đệ tử thánh địa, các tán tu cường giả đang thám hiểm cũng đều tưởng rằng bảo vật xuất thế, nhao nhao quay đầu, hội tụ đến nơi này.
Ngay cả rất nhiều đại yêu đều nhấc lên thanh thế mãnh liệt, xuất hiện ở không trung phương xa, có thể là đạp vào núi cao nhìn ra xa, nhưng những yêu vật này đều có trí tuệ rất mạnh, sau khi xác định đầu nguồn hỗn loạn, bọn chúng đều liên tiếp rút đi, không có xúc động.
– Xảy ra chuyện gì?
Ở ngoài ngàn dặm, bọn người Tiêu Lạc Lê chợt phát hiện tình huống xa xa, đầu tiên là có rất nhiều mãnh cầm linh điểu lướt qua bầu trời, phóng tới cùng một phương hướng, sau đó trong núi rừng xa xa truyền đến thanh âm ùng ùng, giống như có ngàn vạn mãnh thú đang phóng tới.
– Đến chỗ cao nhìn.
Bọn hắn phóng tới núi cao phía trước, ngắm nhìn phương xa.
Từ nơi này không nhìn thấy tình huống Cuồng Nhân đạo tràng, nhưng có thể nhìn thấy rừng rậm hỗn loạn nơi xa.
Càng là hướng phía trước nơi, rừng rậm xao động càng mãnh liệt, mãnh thú phóng tới, túc điểu kinh bay, số lượng lớn mãnh cầm kéo thành đàn lướt qua không trung.
Một số dị thú hiếm thấy, cự thú khổng lồ đều liên tiếp xuất hiện, chạy về cùng một phương hướng.
Tiêu Lạc Lê cưỡi Thương Thiên Tước bay lên không, bay thẳng vào đám mây, nhìn về phương xa.
Nơi này vẫn không nhìn thấy Cuồng Nhân đạo tràng, lại có thể nhìn thấy mãnh thú trên phạm vi vài trăm dặm đều đang xao động.
– Thấy cái gì rồi?
Tiêu Lạc Sư hô to.
Tiêu Lạc Lê cưỡi Thương Thiên Tước trở lại đỉnh núi:
– Hẳn là lại có bí cảnh bị mở ra, ta thấy có rất nhiều đại yêu đều đang kinh động.
– Vậy còn chờ lấy làm gì! Đi mau thôi!