Lúc đó suy đoán luyện binh tràng dưới mặt đất còn có Thái Dương đồ đằng, nhưng thời điểm tìm tới di tích đã bị người đào đi. Lúc ấy nàng còn thề, nhất định phải tìm được.
Gom góp Thái m Thái Dương đồ đằng, tái hiện uy lực nhật nguyệt, sinh ra uy lực m Dương.
Không nghĩ tới, vậy mà nó lại ở trong tay Khương Phàm.
– Ngươi đưa Thái m đồ đằng cho ta, ta tha mạng của ngươi.
Khương Phàm phóng thích Thánh Viêm, trùng kích Thái Dương đồ đằng.
Đồ đằng oanh minh, Kim Ô gáy to, giống như đang tỉnh lại tuyệt thế pháp trận, Thái Dương đồ đằng lắc lư kịch liệt, ánh sáng bộc phát, xua tan hắc ám đầy trời, chiếu thấu mây mù giữa không trung.
Giữa thiên địa xuất hiện một màn kinh người, mặt trăng cùng mặt trời tôn nhau lên, hắc ám cùng ánh sáng đối lập.
m Dương không phân!
Ngày đêm cùng tồn tại!
– Một đệ tử thánh địa nho nhỏ cũng xứng tha mệnh cho ta?
Tiêu Lạc Lê tranh thủ thời gian thu hồi Thái m đồ đằng, mặc dù Thái m đồ đằng rất mạnh, nhưng so với Thái Dương đồ đằng cũng không cách biệt bao nhiêu, cứng như vậy liều không có một số ý nghĩa nào, sẽ chỉ lâm vào giằng co.
Mà hoàng huynh Lục Bình Yên và mọi người còn đang bị vây bắt, không kiên trì được bao lâu.
Cho nên, nàng muốn tốc chiến tốc thắng.
– Còn thấy không rõ tình huống sao? Các ngươi đã thua!
Khương Phàm thấy tốt thì lấy, mau chóng đem Thái Dương đồ đằng rút về thanh đồng tiểu tháp. Nhưng…
– Trong thế giới của ta không có thất bại! Chỉ bằng các ngươi, cũng khốn không chết chúng ta! Khương Phàm! Hôm nay ta để cho ngươi hiểu một đạo lý, có một số người, ngươi không thể trêu vào! Hoàng tộc chính là hoàng tộc, thánh địa chính là thánh địa, hoàng tộc là núi cao mà thánh địa chỉ có thể ngưỡng vọng, vĩnh viễn không vượt qua nổi!
Tiêu Lạc Lê phong thái như ngọc, váy dài bay lên, nàng ngưng tụ hai cánh lôi hỏa, kích xạ vài trăm mét thiên khung.
Lôi triều bạo động, liệt diễm vờn quanh.
Tiêu Lạc Lê khí thế đại thịnh, Chu Tước pháp chỉ tỉnh lại bên trong ngọc thạch trên cổ áo.
Giờ khắc này, sâu trong hoàng cung Huyền Nguyệt hoàng triều, một tòa miếu thờ cổ lão đột nhiên oanh động kịch liệt, chấn động hơn mười dặm, lung lay cả dãy cung điện rộng rãi.
Toà cung điện này là tổ địa Huyền Nguyệt hoàng thất.
Mảnh khu vực này là cấm khu hoàng cung.
Nơi này thờ phụng một thần vật chân chính.
Một khối xương chân (chân cốt) của Chu Tước đến từ Đăng Thiên Kiều ở chiến trường Bách Tộc!
Khi pháp chỉ Vĩnh Hằng thánh địa bị tỉnh lại, chân cốt Chu Tước tại tổ địa hoàng triều sôi trào lên liệt diễm kinh khủng, phảng phất Vạn Cổ Hỏa Sơn phun trào, liệt diễm cuồn cuộn khắp cả thiên khung.
Tầng mây trên trời bị chôn vùi, thiên khung vô tận nhuộm thành màu đỏ.
Một tiếng tiếng gáy to sắc nhọn vang vọng đất trời, như muốn xuyên kim liệt thạch, lại như khai thiên tích địa, kinh hãi khắp hoàng cung, quét sạch ba ngàn dặm kinh kỳ địa khu.
Một hư ảnh Chu Tước vỗ cánh bay lên không, nổ bắn ra thiên khung, hỏa dực chấn kích, ánh lửa sôi trào đầy trời, phảng phất biển lửa xuất hiện giữa trời, nhấc lên thủy triều ngàn vạn nặng.
Trong ngoài hoàng cung, vô số cường giả sợ hãi quỳ xuống đất.
Ba ngàn dặm vùng đất kinh kỳ, ngàn vạn mãnh cầm kêu thảm rơi xuống, trăm vạn mãnh thú sợ hãi khó có thể bình an.
Thánh Thú Thương Thiên Tước bảo vệ sâu trong hoàng cung đều tại thời khắc này cúi đầu xuống thật sâu, đối mặt với uy áp chân chính của Chu Tước kia mà run lẩy bẩy.
…
Vĩnh Hằng thánh địa, Cuồng Nhân đạo tràng.
Chu Tước pháp chỉ đột nhiên phóng thích khiến cho thiên địa hồi hộp.
Một khối ngọc bài phong ấn Chu Tước chân huyết trực tiếp làm vỡ nát Không Gian Ngọc Thạch, vô tận liệt diễm cuồn cuộn khắp trời cao, thanh thế sôi trào như một cơn lốc, trùng kích mấy ngàn thước.
Ngọc bài vỡ vụn, thanh âm long trời lở đất, chấn động đến cả vùng thiên địa này đều đang lay động, triều cường kéo ra trăm ngàn nặng, rung chuyển cả không gian, cũng chấn động đến vô số mãnh thú đau đớn kêu rên, thất khiếu rướm máu.
Chân huyết, yêu hỏa phong ấn trong ngọc bài, phóng thích toàn diện.
Một tiếng tiếng gáy to, kinh hãi Cửu Thiên, huyết hỏa xen lẫn, uy lực và năng lượng mênh mông, diễn biến ra hư ảnh Chu Tước.
Khí tức kia quá kinh khủng!
Như Thần Tổ lâm thế, bễ nghễ dân chúng, để cho người ta sợ hãi mà quỳ xuống. Lại như Thiên Nhạc rơi xuống, trấn áp chúng sinh, để cho người ta ngạt thở tuyệt vọng.
Giờ khắc này, bất luận là chiến trường chém giết hỗn loạn, hay là vong linh mãnh thú trong đạo tràng đều bỗng nhiên ngừng lại.
Không phải quỳ xuống, mà là ngồi liệt.
Vô số ánh mắt lắc lư nhìn về phía bầu trời.
– Chu Tước pháp chỉ?
Tô Triệt quá sợ hãi, khiếp sợ không gì sánh nổi.
– Nàng mời đến Chu Tước pháp chỉ? Chu Tước pháp chỉ! Dùng tinh huyết rút ra từ bên trong bảo cốt Chu Tước chế tạo cường đại sát khí! Nhưng, lượng máu tươi của bảo cốt số có hạn, rèn đúc cực kỳ khó khăn, Huyền Nguyệt hoàng thất đã từng lập xuống quy củ, không phải thời kì đặc biệt thì không được vận dụng. Làm sao nàng lại cầm tới đây được? Chẳng lẽ Huyền Nguyệt hoàng triều vì Vĩnh Hằng Chi Linh lần này, mà đơn độc luyện chế?
– Nhìn đi, đó là Chu Tước! Thần Tổ Vạn Cầm, Chu Tước!
– Ngàn năm trước, Thương Huyền đại lục đã từng phát sinh kịch biến kinh thiên, dẫn vô số cường tộc Bát Châu Thập Tam Hải hội tụ đến Thương Huyền. Lịch sử năm đó đã bị phong tỏa triệt để, thế nhân không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe nói là có liên quan với một con Chu Tước. Chân cốt Chu Tước của Huyền Nguyệt hoàng thất là đến từ thời kỳ đó.
Không chỉ có đám người Đại Diễn thánh địa chấn kinh, thánh địa các nơi khác cùng đám tán tu cũng đều chú ý tới thú ảnh hoa lệ đột nhiên vỗ cánh bay lên không kia.
Mặc dù khoảng cách xa xôi, nhưng lại như gần ngay trước mắt.
Sát uy, lệ khí kia quá kinh khủng, rõ ràng đã thấm vào linh hồn bọn hắn, mang đến sợ hãi, tuyệt vọng, ngạt thở.
– Rốt cuộc cũng phải dùng sao, không đợi Vĩnh Hằng Chi Linh?
Bọn người Tiêu Lạc Sư phấn chấn lại kiêu ngạo, đây chính là nội tình hoàng tộc, đây chính là lực lượng siêu việt hơn thánh địa của bọn họ.
– Công chúa, giết bọn hắn! Giế.t chết toàn bộ!