– Vì sao! Cổ thành lớn như vậy, không vào đi xem một chút?
– Phía trước còn có tốt hơn.
– Không được, ta muốn nơi này.
– Nơi này không được.
– Làm sao lại không được, chúng ta chỉ nhìn, có thể có nguy hiểm gì chứ.
Khương Phàm do dự thật lâu, đắng chát cười một tiếng:
– Được rồi, đi dạo xong thì rời khỏi. Đúng rồi, đến phía trước, vào thành từ cửa thành. Loại thế lực cấp bậc này, bên ngoài đều có bình chướng bảo vệ, ngươi đụng vào bình chướng chính là mạo phạm, nghiêm trọng là phải bị xử tử.
– Được rồi.
Tặc điểu nhấc lên liệt diễm, vọt mạnh đi qua phía trước.
– Cổ Hoa… Kiều gia…
Khương Phàm than nhẹ.
Trong trí nhớ kiếp trước, nơi này có một nữ hài nhi.
Hắn cưới nàng, nàng yêu hắn, hắn thích nàng, nàng yêu tha thiết hắn.
Một trận chiến Đăng Thiên Kiều, hắn không thấy được nàng.
Ngàn năm đã qua, nàng đã mai táng ở nơi nào, Kiều gia đã như thế nào?
Hoàng thành, Đông Đại Môn.
Tường thành bao la hùng vĩ, cao tới ngàn mét, do huyền thạch cứng rắn đắp lên, ánh sáng khuấy động mênh mông năng lượng, hiển thị rõ bàng bạc cùng đại khí. Bất luận kẻ nào đứng ở phía trước, đều sẽ cảm thấy mình nhỏ bé.
Trước cửa thành cũng có hai to lớn pho tượng đứng vững, giống trong tường thành mặt như đúc, cầm thuẫn nâng mâu, uy vũ phi phàm.
Trấn thủ cửa thành, uy hiếp phương đông.
Tuy nhiên bọn chúng cưỡi cự hổ uy mãnh như đá núi, tăng thêm mấy phần buông thả cùng chiến ý.
Trước cửa thành, người người người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt, có tán tu, còn có thương đội bị dong binh thị vệ bảo vệ, cũng có tử đệ đại tông môn phiệt.
– Oa, mau nhìn đi, là Kim Giác Phi Mã, anh tuấn thật.
– Là người của Mục gia. Kim Giác Phi Mã, chỉ có tử đệ trực hệ Mục gia mới có tư cách cưỡi.
– Nhị công tử Mục gia, Mục Vân Phi.
Nơi xa đám người đột nhiên xuất hiện bạo động!
Mười mấy con Phi Mã trắng tuyết như ngọc từ trên trời giáng xuống, thu liễm hai cánh, ngẩng đầu đi đến cửa thành.
Trên đỉnh đầu Phi Mã Phía trước nhất có kim giác (sừng vàng), cao ngạo ngửa đầu, tiếng hí to rõ mát lạnh.
Một nam tử mặc áo bào trắng hoa lệ cưỡi trên người nó, trong tay cầm cây giáo, dáng người thẳng tắp, môi đỏ khẽ mím, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên ý lạnh, có khí tức tôn quý bẩm sinh.
Số lượng lớn thị vệ cưỡi ngân giác Phi Mã bảo vệ thiếu niên tôn quý, cũng xua đuổi đám người chen chúc phía trước.
– Mục Vân Phi! Đại Thừa thánh văn, siêu cấp thiên tài hoàng thành, kiêu ngạo của Mục gia!
– Quá đẹp rồi, áo bào trắng thật đúng là rất xứng đôi với khí chất của hắn. Nếu như có thể làm nữ tử của hắn, chết cũng đáng giá.
– Vân Phi công tử, nhìn nơi này, Vân Phi công tử!
– Vân Phi công tử, ban thưởng ta hài tử đi!!
Đám người bạo động, số lượng lớn thiếu nữ hoa si say mê.
Tặc điểu biến thành Hỏa Hồ, đứng trên vai Khương Phàm, nhìn ra xa:
– Cô nương bên ngoài thật thoải mái nha!
Khương Phàm khẽ nói:
– Mục gia, có lẽ còn là một trong cửu đại gia tộc của Cổ Hoa.
– Cửu đại gia tộc Cổ Hoa?
– Cửu đại gia tộc Cổ Hoa là lực lượng trung kiên của Cổ Hoa hoàng thành, phụ tá hoàng thất, trấn thủ hoàng thành. Thời điểm lúc trước khi hoàng triều xuống dốc, bọn hắn làm bạn ở hai bên hoàng thất, sau khi hoàng thành quật khởi, cũng không thể bỏ qua công lao của bọn hắn.
…
Tiếng gáy to mát lạnh vang vọng trời cao, số lượng lớn Sư Thứu Thú phá tan mây mù, sau khi xoay quanh vài vòng đã vọt tới trước Đông Đại Môn (cửa lớn hướng đông).
Bọn chúng oai hùng thần tuấn, cố ý huy động hai cánh, nhấc lên cuồng phong, con mắt hung hãn hiện ra ánh sáng màu hồng nhìn đám người xung quanh.
Đám người hốt hoảng lui lại, trực tiếp nhường ra ba năm trăm mét.
Sư Thứu Thú liên tục gáy to, sau đó mới thu liễm hai cánh, nện bước tráng kiện đi đến đại môn.
Trên lưng mỗi con Sư Thứu Thú đều cưỡi thân ảnh điêu luyện, bọn họ mang áo choàng và mặt nạ thép màu đen, nhìn không ra bộ dáng.
– Sư Thứu Thú của gia tộc Chung Ly!
– Là ai trở về rồi?
– Không biết. Hình như tử đệ Chung gia đều trở về.
– Không đúng, hình như Chung Ly Dịch không có trở về. Hẳn là, là hắn?
Đám người nhỏ giọng nghị luận, không dám mạo hiểm phạm.
Có người tò mò hỏi:
– Là xảy ra chuyện gì sao? Những tử đệ thế gia này sao đều trở về rồi.
Người bên cạnh nói:
– Ngươi không biết sao? Thi đấu bài vị của cửu đại gia tộc tộc ba mươi lăm năm một lần sắp bắt đầu. Các đệ tử của cửu đại gia tộc tộc ở bên ngoài đều trở về, gần đây trong hoàng thành náo nhiệt ghê gớm.
– Đây lại là cái gì?
Tặc điểu hiếu kỳ.
– Thi đấu bài vị cửu tộc, Cổ Hoa vẫn còn tiếp tục.
Khương Phàm tự nói hai tiếng, mới nói:
– Bắt đầu từ một ngàn tám trăm năm trước, Cổ Hoa hoàng thành một lần nữa đưa thân lên hàng ngũ Thương Huyền hoàng tộc, địa vị vững chắc, bên ngoài không có tai hoạ ngầm gì, nội bộ lại bắt đầu cạnh tranh.
– Cửu đại gia tộc không phục lẫn nhau, đều nguyện ý tranh xếp hạng một hai ba, thể hiện rõ ràng địa vị của mình cao hơn, thực lực mạnh hơn.
– Hoàng thất Cổ Hoa vì để tránh cho ở giữa các tộc bởi vì cạnh tranh mà náo ra nhiễu loạn, ảnh hưởng tới đoàn kết liền dùng biện pháp này tương đối ổn thỏa, luận võ bài vị!
– Cách mỗi ba mươi lăm năm một lần, đại tân sinh các gia tộc an bài hiện ra thực lực, lấy tiềm lực đại tân sinh ước định tiềm lực các gia tộc, tiến hành sắp xếp địa vị.
Có thể là bởi vì kiếp trước Khương Phàm trước khi chết đều không có đợi đến sự xuất hiện của nàng nên đã sinh ra chấp niệm mãnh liệt, cho nên đã lưu lại trong trí nhớ rất nhiều tình huống liên quan tới Cổ Hoa.
Đến nơi này, những ký ức kia đều cuồn cuộn đi ra.
Hết thảy, hết thảy đều là quen thuộc như vậy, giống như kiếp trước, vào một sáng sớm kia, hắn đi đến đại môn Cổ Hoa hoàng triều.
Hết thảy, hết thảy, lại là lạ lẫm như vậy, ngàn năm đã qua, cảnh còn người mất.
– Hình như chúng ta đã gặp phải trò hay rồi.
Tặc điểu kích động, nhìn xung quanh vài vòng, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, tập trung vào một nữ tử trước mặt.
– Luận võ không có gì có thể xem, chúng ta đến bên trong đi một vòng liền đi.