– Thương Sinh Cung là trọng khí trấn sơn của Trung Ương tổ sơn, cao tới ba ngàn trượng, nặng đến cả tấn, nghe nói có thể tụ tập uy lực cầu nguyện của dân chúng thiên hạ, phóng xuất ra “Sát Sinh Tiễn” cường đại.
– Tầm bắn của Sát Sinh Tiễn nhiều nhất có thể đạt tới ba mươi vạn dặm, một khi bị nó khóa chặt, rất khó tránh thoát được, nó đã từng bắn giết Thánh Nhân. Nếu như dân chúng gặp nạn, lực lượng cầu nguyện tăng cường, uy lực Thương Sinh Cung sẽ tăng gấp bội.
– Thương Sinh Cung là một trong những Thánh khí nổi danh nhất Thương Huyền đại lục. Rất nhiều Luyện Binh sư đều đã từng muốn phỏng chế lại Thương Sinh Cung, nhưng không có người nào thành công qua.
– Hình như Phù Sinh hội cũng từng phỏng chế qua Thương Sinh Cung, trước sau nếm thử chín lần, từng sinh ra chín phế phẩm. Mặc dù là phế phẩm, nhưng có mấy cái giống như có thể phóng xuất ra lực lượng cầu nguyện. Hai cái mạnh nhất còn bị thánh địa Trung Ương nhận lấy, bảy cái khác lưu lạc ở bên ngoài.
– Ta cũng nghe nói, thánh địa Trung Ương trực tiếp lấy đi hai cái hàng nhái, có thể tưởng tượng được uy lực mạnh bao nhiêu.
– Đây không phải là một trong bảy cái kia sao.
– Trong bảy cái có hai cái đã có chủ nhân, năm cái còn lại một mực chưa từng xuất hiện.
Khương Phàm chen đến phía trước, một cây cung dài đến mười mét đặt nằm ngang trên mặt đất, tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng hoa lệ, mà lại tràn ngập một khí tức nặng nề để cho người ta kiềm chế.
Một tên nam tử hùng tráng ngồi phía trước cung tiễn, tóc tai bù xù, trầm mặc không nói.
Giá cả viết rõ ràng ở trên tấm bia đá phía trước —— trăm vạn tinh tệ, hoặc thánh pháp Lôi hệ.
Trăm vạn tinh tệ là giá trên trời!
Thánh pháp lại cực kỳ hiếm thấy!
Có gan viết ra giá cao như thế này, hoặc chính là có lòng tin đối với cung tiễn, hoặc chính là gan lớn, đơn giản là muốn lừa dối người khác.
– Ngươi đây nhất định không phải thật sự, đừng giả bộ. Vũ khí quan trọng như vậy, làm sao lại xuất hiện ở đây.
– Đúng thế, nếu cái này là hàng thật, ngươi sẽ lấy ra bán sao?
– Nếu là có người dùng trăm vạn tinh tệ mua thật, lại phát hiện là giả, há không truy sát ngươi khắp thiên hạ? Người có thể xuất ra trăm vạn tinh tệ, ngươi cũng không thể trêu vào.
Đám người trước gian hàng cố ý chất vấn thật giả, suy nghĩ nhiều nhất mấy vạn tinh tệ giao dịch.
Nam tử từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, không để ý đến.
– Phù Sinh hội là thế lực gì?
Trong ấn tượng của Khương Phàm không có ký ức tương tự.
Phượng Bảo Nam ở bên cạnh giới thiệu:
– Bên trong bảo các Kiều gia có một vũ khí của Phù Sinh hội, lúc ấy Linh Vận giới thiệu qua cho ta. Phù Sinh hội là một đám Luyện Binh sư liên minh khai sáng tại mấy trăm năm trước, nhân số không nhiều, nhưng đều là chút Luyện Binh sư thanh danh cường đại ở bên ngoài. Lúc bọn họ mới bắt đầu liên minh sáng tạo, vì để nhanh chóng đánh ra danh khí nên đã điên cuồng phục chế vũ khí của các thế lực thanh danh khắp nơi. Có một số là hàng nhái thậm chí có thể đạt tới uy lực chính phẩm. Hội trưởng Phù Sinh hội đời thứ hai trước khi lâm chung đã đem đầu mình bỏ vào luyện binh lô, phỏng chế ra Côn Bằng Chiến Kích, oanh động Thương Huyền đại lục.
– Côn Bằng Chiến Kích?
Khuôn mặt Khương Phàm có chút động, trong trí nhớ kiếp trước nổi lên hình ảnh mãnh liệt.
– Ta không biết đó là vũ khí gì, nhưng sau khi Côn Bằng Chiến Kích xuất thế đã khiến cho hoàng tộc phương bắc tranh nhau cướp đoạt, sau đó… Bị Nhân Hoàng Cổ Hoa tiền nhiệm lấy được.
– Bọn hắn có thể phục chế Côn Bằng Chiến Kích!
Vẻ mặt Khương Phàm nghiêm trọng, Phù Sinh hội này có chút đáng sợ, ngay cả loại vũ khí kia đều có thể phục chế, coi như có thể phát huy ra một phần mười uy lực, cũng vô cùng khủng bố.
Mà, còn rơi xuống trong tay Cổ Hoa.
– Nó chính là Thương Sinh Cung của Phù Sinh hội.
Có người đột nhiên kinh hô, gạt mở đám người vọt tới phía trước.
– Ngươi xác định?
Đám người bạo động.
– Đây tuyệt đối là một trong chín cây hàng nhái kia. Hàng nhái của Phù Sinh hội đều sẽ có ấn ký đặc thù, Huyết Kỳ Lân, là linh văn hội trưởng đời đầu tiên của Phù Sinh hội. Ấn ký này rất bí ẩn, vị trí không giống nhau, nhưng đều sẽ tồn tại.
Người kia chỉ vào vị trí ngưng tụ năng lượng chính giữa cung, tia sáng nơi đó lúc sáng lúc tối, lấp loé không yên.
Giữa lúc thay đổi tối đều sẽ có hình dáng cái đầu Kỳ Lân, nếu như không cẩn thận căn bản chú ý không đến.
– Đây thật là một trong chín cây kia sao?
Mắt của rất nhiều người đều nóng lên, hô hấp đều trở nên gấp rút.
Cũng có người đáy mắt đã hiện lên đến ý lạnh, toát ra vẻ mặt tham lam.
Nam tử ngồi trước trường cung trừng mắt lên, thanh âm khô khốc:
– Thương Sinh Cung đã được lưu chứng tại Ác Nhân cốc, nó thuộc về ta! Ai muốn giao dịch, giao trăm vạn tinh tệ, hoặc lấy thánh pháp Lôi hệ! Ai dám trắng trợn cướp đoạt, Ác Nhân cốc phụ trách truy đuổi!
Mọi người lập tức nhụt chí, lưu chứng tại Ác Nhân cốc liền mang ý nghĩa được Ác Nhân cốc bảo hộ. Ai dám cứng rắn đoạt, chính là đối nghịch cùng Ác Nhân cốc.
Khương Phàm lắc đầu, lui ra khỏi đám người.
Chỉ là hàng nhái mà thôi, lại còn là một trong chín cái, khả năng có giá trị thánh pháp, cũng có khả năng không đáng.
Khương Phàm tiếp tục đi dạo trong rừng rậm mờ tối, tìm kiếm linh thảo mình cần, cũng thỉnh thoảng kích hoạt linh văn, thức tỉnh linh nguyên, thử cảm nhận khí tức hỏa vũ.
Chỉ là cảm giác nóng bỏng kia đã không còn xuất hiện qua.
– Huynh nhìn nơi đó.
Phượng Bảo Nam đột nhiên lôi kéo Khương Phàm, chỉ vào hắc ám trước mặt.
Một đám dã tượng hùng tráng nện bước chân nặng nề, từ trong rừng đi qua, phía sau kéo lấy ba chiếc lồng sắt khổng lồ, bên trong giam giữ người muôn hình muôn vẻ.
Bên trong hai chiếc phía trước nam nữ hỗn tạp, toàn bộ bị thiết chùy xuyên qua cơ thể, sống sờ sờ đính trên cột sắt bên trong.
Một cái phía sau thì tất cả đều là nữ tử xinh đẹp, cơ hồ đều không mặc gì, chỉ trải lên tấm thảm đơn bạc, co quắp trong lồng sắt.
– Buôn bán nô lệ. Phía trước là võ giả, phía sau là nữ tử.
Hai đầu lông mày Phượng Bảo Nam toát ra mấy phần chán ghét.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, cũng cảm giác khó chịu. Nhưng hắn rất rõ ràng đây chính là hiện thực, mạnh được yếu thua, tàn khốc vô tình.