Đan Đại Chí Tôn

Chương 1255: C1255: Nơi không ngờ đến nhất



Khương Phàm đẩy cửa điện ra, đi tới phía trước quan tài thủy tinh.

Sau khi nhìn thấy Kiều Hinh, tâm tình vừa mới vui sướng bởi vì tin tức Thiên Hậu mang tới lại không còn sót lại chút gì.

Kiều Hinh lẳng lặng nằm ở bên trong, hai tay chồng ở trước ngực, duy trì tư thế lúc trước.

Nhưng nụ cười mỉm trước đó đã biến thành đau đớn, làn da toàn thân ảm đạm không ánh sáng, không có chút huyết sắc nào, ngay cả tóc đều trở nên khô cạn, giống như tùy tiện một bàn tay liền sẽ tróc ra.

Huyền m Đan đã mất đi .thích, nàng đang nhanh chóng già đi, ngay cả linh hồn cũng bắt đầu suy yếu.

Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí thăm dò hơi thở Kiều Hinh, vậy mà cũng vô cùng yếu ớt.

Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm:

– Nàng biến chất rất nghiêm trọng, tiếp theo chính là da thịt tróc ra, biến thành bụi. Tình huống so với những gì ta mong muốn còn nghiêm trọng hơn, nhưng không nên gấp gáp, dược liệu đều đã tìm được, chỉ cần đan dược thành hình, hẳn là có thể cứu sống nàng.

– Nàng còn có thể kiên trì bao lâu?

– Trong vòng nửa năm hẳn không có vấn đề, lại kiên trì mấy tháng, cũng có khả năng. Ta cho ngươi một cực hạn an toàn, cuối năm nay.

– May mắn là chúng ta đã trực tiếp trở về.

Khương Phàm nhẹ nhàng thở phào.

– Ta vẫn câu nói kia, không cần vội vã luyện đan. Đầu tiên phải hoàn thành nhiệm vụ ta đưa cho ngươi, thuận lợi luyện chế mười viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm.

– Chỉ có thuần thục nắm giữ cách luyện chế đan dược Chuẩn Thánh phẩm, điều chỉnh vấn đề xuất hiện trong quá trình, tra tìm mình thiếu hụt, ngươi mới có thể chỉ dẫn luyện chế sau cùng.

Đan Hoàng rất nghiêm túc, sau đó phải luyện chế đan dược ngay cả hắn cũng đều không có luyện qua, cũng không tồn tại ở bên trong Đan Hoàng Cổ Kinh, thuần túy là dựa theo kinh nghiệm đến tiến hành.

Tham Khảo Thêm:  Chương 67

Đến lúc đó rất có thể sẽ gặp được các loại ngoài ý muốn, tồn tại biến cố to lớn.

Cho nên, viên đan dược kia nhất định phải do Khương Phàm tự mình luyện chế, hắn tùy thời chỉ dẫn điều chỉnh ở trong đầu.

Các Luyện Đan sư khác, bất luận là Đại cấp Tông sư hay thậm chí là cấp bậc Đan Thánh, đều chỉ có thể phối hợp Khương Phàm.

Mà Khương Phàm muốn gánh cương chủ đạo liền cần có đầy đủ kinh nghiệm. Nếu như không phải thời gian không đủ, cũng không có nhiều tài liệu như vậy, Đan Hoàng thậm chí hi vọng Khương Phàm có thể luyện chế hai mươi viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm sau đó lại tiến hành thao tác.

– Ta đã hiểu.

Khương Phàm không dám tùy tiện mạo hiểm, dù sao dược liệu tìm kiếm đều quá quý giá, mà tình huống Kiều Hinh càng nguy hiểm hơn, nhất định phải một lần thành công.

Mà muốn thành công, nhất định phải làm đủ chuẩn bị.

– Mẫu thân còn có thể cứu không?

Kiều Vô Hối nhẹ giọng hỏi.

Trong mấy năm này, hắn trơ mắt nhìn mẫu thân ngày càng gầy gò, yên lặng biến chất, lại bất lực, cảm giác trong lòng thực sự rất khó chịu.

Điều hắn chờ đợi duy nhất, chính là phụ thân mang theo thuốc giải trở về.

– Dược liệu ta đều chuẩn bị đầy đủ, có thể cứu sống hay không liền xem ý trời.

Khương Phàm hít sâu một hơi, lấy ra một tờ giấy, viết xuống các loại dược liệu Thiên Nhân Đan, Chuẩn Thánh phẩm, đưa cho Kiều Vô Hối:

– An bài Kiều gia cùng Ác Nhân cốc, không tiếc cái giá nào tìm kiếm những dược liệu này cho ta, càng nhiều càng tốt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 170

– Ta sẽ đi an bài.

– Đừng sợ náo ra oanh động, ta muốn chính là oanh động.

– Hài nhi đã hiểu.

Kiều Vô Hối không có hỏi nhiều, cung kính lui lại.

Khương Phàm ngồi bên cạnh quan tài thủy tinh, cẩn thận từng li từng tí nắm chặt đôi tay khô già của Kiều Hinh, nhẹ giọng nói nhỏ với Hoàn Hồn Thạch:

– Hinh nhi, ta đã trở về.

Kiều Hinh lẳng lặng nằm, hình dung tiều tụy, thể hiện vẻ đau đớn.

Khương Phàm nhìn lo lắng, ánh mắt dần dần mông lung, một lần lại một lần nói nhỏ với Hoàn Hồn Thạch.

– Ta, đã trở về. Ta… Trở về… Ta trở lại để cứu nàng…

Theo một tờ mật lệnh của Kiều Vô Hối, Kiều gia lập tức triển khai hành động, đến trong thương hội, cửa hàng lớn nhỏ ở hoàng thành tìm kiếm dược liệu.

Ác Nhân cốc mở ra cửa hàng của bọn hắn, triệu tập dược liệu, còn mật lệnh phân bộ bên ngoài, từ thế giới dưới đất trắng trợn tìm kiếm.

Khương Phàm cho ra dược liệu theo thứ tự là Đại La Xích Dương Đan, Thiên Nhân Đan, Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, cùng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, Kim Dương Cửu Huyền Đan, dược liệu của năm loại đan dược Chuẩn Thánh phẩm.

Đây cũng là tất cả đan dược Chuẩn Thánh phẩm thức tỉnh bên trong Đan Hoàng Cổ Kinh mà Khương Phàm có khả năng nắm giữ trước mắt.

Kiều gia đột nhiên triển khai quy mô lớn hành động tìm dược, lập tức khiến cho thế lực khắp nơi ở Cổ Hoa chú ý.

Khương Phàm vừa mới trở về, Kiều gia liền có động tác lớn như thế, trùng hợp sao, hay là bởi vì Khương Phàm?

Rất nhiều người lần nữa tìm về năm đó cảm giác —— Tên Khương Phàm này rốt cuộc có quan hệ quan thế nào với Kiều gia?

Tham Khảo Thêm:  Chương 290: Thi thể ở đâu

Nơi nào có nửa điểm là dáng vẻ con rể!

Thế lực khắp nơi khẩn cấp điều tra dược liệu bọn hắn muốn tìm, nghiên cứu Kiều gia muốn làm gì.

Chỉ là lần này không có người nào cưỡng ép nhúng tay ngăn cản.

Bởi vì hoàng thất đang giám sát toàn thành, ước định biểu hiện của từng gia tộc, nếu ai gây sự vào lúc này, chính là ảnh hưởng đến mình.

Tại thời điểm bọn hắn triển khai hành động, Khương Phàm cũng tự mình tiến về Thiên Cung bái phỏng. Hy vọng có thể mượn nhờ thế lực cấp hoàng đạo này, hỗ trợ sưu tập vật liệu.

– Khương Phàm, đã lâu không gặp.

Trong phòng tại tầng mười chín, cỏ thơm um tùm, hơi nước mịt mờ, Đông Hoàng Như Ảnh ngồi bên trong thạch đình ướt át, ưu nhã pha trà, mời Khương Phàm ngồi xuống.

– Từ biệt nhiều năm, rốt cuộc cũng trở về, đặc biệt tới bái phỏng lão bằng hữu.

Khương Phàm mỉm cười ngồi xuống.

Mặc dù đã gặp nhiều lần, cũng biết rõ Đông Hoàng Như Ảnh mỹ lệ cùng phong tình. Nhưng đã cách nhiều năm lại gặp nhau, vẫn có cảm giác kinh diễm lúc ban đầu.

Da thịt non mịn bóng loáng, bên trong lộ ra trắng muốt.

Dáng người yểu điệu, eo nhỏ nhu cốt, phong tình vô hạn.

Chủ yếu nhất vẫn phần khí chất tĩnh mỹ kia, tràn đầy thần vận.

Thấy được nàng, hoảng hốt cảm giác như thấy được phong cảnh đẹp nhất thế gian, chỉ là ngồi đối mặt nhau liền có loại cảm giác mê say.

Khương Phàm âm thầm rung động, ngay cả loại người như hắn đây trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác đều có thể sinh ra mấy phần thưởng thức, có thể tưởng tượng được những tên công tử hoàng thành kia nhìn thấy nàng thì nội tâm sẽ xao động cỡ nào.

– Chúng ta là bằng hữu?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.