– Chúng ta nhất định phải tìm kiếm căn cứ càng đặc thù, càng an toàn hơn, có thể tại thời khắc mấu chốt bảo mệnh.
– Luân Hồi bí cảnh thuộc về không gian hoàn toàn độc lập, lại còn kết nối hư không cùng Cửu U, có thể khai phát lợi dụng nơi quá nhiều. Ta đã đi thăm dò qua, đám ngu xuẩn Đại La sơn, Chí Tôn Kim Thành kia lại xem nơi đó như vườn rau xanh, phung phí của trời!
Tô Niệm nhìn non nớt đáng yêu, nhưng tư thái ở giữa vẫn mang theo uy nghi cùng lăng lệ kiếp trước.
Giờ phút này, nàng nhíu mày, ngữ khí bỗng nhiên mãnh liệt, trong lúc vô hình tán phát khí thế, để Khương Phàm ở bên cạnh đều khẽ run rẩy trong lòng.
Khương Phàm hơi sững sờ, kiếp trước chính là sợ nàng nhíu mày nhất, đều đã luân hồi trùng sinh rồi, vậy mà tật xấu này cũng lại trở về rồi?
– Cần ta cùng nàng không?
– Chàng cứ đến phương nam chuẩn bị, chính ta có thể ứng phó.
– Đại La sơn bây giờ là Yêu Hoàng tộc, cũng không tốt để thu thập.
– Yêu tộc thiên hạ, ta sợ qua ai?
Thiên Hậu lườm Khương Phàm một chút, ngay cả ngươi, ta đều thu thập ngoan ngoãn.
– Vẫn phải chú ý.
Khương Phàm ngượng ngùng cười một tiếng.
– Từ hôm nay trở đi, chàng ở ngoài sáng, ta ở trong tối, chàng ở phía trước, ta ở phía sau, chàng giày vò, ta kết thúc. Trước tiên phải ổn định, sau này mới hung ác, chúng ta trùng sinh không dễ, cơ hội chỉ có một lần!
Khương Phàm bỗng nhiên có một cảm giác nhẹ nhõm, có Thiên Hậu thật là tốt.
– Đi thôi, ta dẫn chàng đi tìm di cốt.
Thiên Hậu dẫn Khương Phàm chạy tới Dược sơn.
Khương Phàm thuận thế kéo bàn tay nhỏ non mềm của nàng, dạo bước dưới ánh trăng sáng trong.
– Cửu Thiên Thần Giáo đã phát hiện ta.
– Lúc nào?
– Đại Hoang thâm uyên thật ra là Liệp Thần Thương hình thành không gian phong bế.
– Ma Hoàng ở chỗ nào?
– Hắn bị Liệp Thần Thương đóng đinh tại nơi đó, tuy nhiên vẫn không chết, còn vọng tưởng trùng sinh. Liệp Thần Thương phát ra sát khí quá mạnh, dung thực không gian, khiến cho Cửu Thiên Thần Giáo chú ý. Bọn hắn phát hiện nơi đó, cũng ở đó xảo diệu tạo dựng một Không Gian bí cảnh, xưng là Vương Quốc Hắc Ám.
Khương Phàm giới thiệu tình huống Đại Hoang cùng Vương Quốc Hắc Ám, còn có suy đoán của chính hắn.
– Cửu Thiên Thần Giáo…
Thiên Hậu cảm giác khó giải quyết.
– Chờ ta trở lại Nam Bộ, đến Vương Quốc Hắc Ám cẩn thận điều tra, thuận tiện chiếu cố Cửu Thiên Thần Giáo, tìm kiếm đáy bọn hắn.
– Quá mạo hiểm.
– Bọn hắn muốn bắt ta, tùy thời đều có thể. Bọn hắn không muốn bắt ta, ta xem như chạy đến Cửu Thiên Thần Giáo, bọn hắn cũng sẽ không đụng vào ta.
Trên đường tới Khương Phàm đã nghĩ thông suốt.
Nếu như Cửu Thiên Thần Giáo là kẻ địch, hắn đã không có chỗ có thể trốn, nếu như đang do dự, hắn muốn đi tự mình xử lý, cố gắng tranh thủ.
Loại chuyện này, hắn tuyệt đối không thể chờ đợi, chỉ có thể chủ động xuất kích.
– Trước tiên thăm dò rồi quyết định.
Thiên Hậu không có ngăn cản Khương Phàm.
Bọn hắn trùng sinh mà đến, nhất định nguy cơ trùng điệp, lúc nào cũng có thể sẽ đứng trước ngoài ý muốn, cho nên nên thời điểm mạo hiểm nhất định phải mạo hiểm.
Bên trong Dược sơn của Đại Diễn thánh địa, an táng Yêu thú đã từng bảo vệ thánh địa bọn họ.
Nơi này là cấm khu quan trọng, đề phòng nghiêm ngặt.
Nhất là sau khi chuyện Hàn Ngạo và Tiêu Phượng Ngô xông vào phát sinh, ba vị lão tổ đóng giữ gia tăng đến tám vị.
Tuy nhiên, Diêm bá đã an trí Cấm Nguyên Cổ Thụ ở mấy ngàn thước dưới mặt đất, tránh khỏi bọn hắn giám sát, cũng lợi dụng bình chướng bảo vệ nơi này làm hỗ trợ.
– Đây chính là Cấm Nguyên Cổ Thụ.
Khương Phàm sợ hãi thán phục trước Thánh Thụ cổ lão tươi tốt.
Cao tới mười mét, cành lá rậm rạp, xanh um tươi tốt, tỏa ra tầng tầng vầng sáng.
Thân cây cứng cáp tráng kiện, trên vỏ cây uốn lượn lấy hoa văn tinh mịn phức tạp, giống như chữ cổ thần bí.
Chạc cây vô cùng tươi tốt, xen lẫn quay quanh có quy luật chợt nhìn giống như là đang ngẩng đầu.
Bên trong đầu mở lớn Miệng, lơ lửng một viên ngọc châu đẹp đẽ.
Ánh sáng thần bí từ nơi đó nở rộ, tán cây tô điểm thêm sự thần bí lộng lẫy.
Khương Phàm đứng phía trước Cấm Nguyên Cổ Thụ, cảm giác hoảng hốt trước thời gian ngừng trôi qua, phiêu miểu, hư ảo, không chân thực.
Thiên Hậu ngước nhìn Cấm Nguyên Cổ Thụ hoa mỹ, nhẹ giọng nói nhỏ:
– Cấm Nguyên Châu mặc dù có thể giam cầm thời gian, nhưng thứ cường đại thật sự vẫn là này Cấm Nguyên Cổ Thụ, chỉ là chúng ta không hiểu nên vận dụng như thế nào.
Khương Phàm nói:
– Không phải Tô gia nơi đó có pháp trận Thời Gian sao?
– Đây chẳng qua là phương thức vận dụng sơ cấp nhất mà thôi. Cổ thụ thần bí giống như vậy, nếu quả thật có thể lợi dụng, khẳng định còn sẽ có thực lực càng phi phàm.
Thiên Hậu lắc đầu, một trăm năm mới kết một viên Cấm Nguyên Châu, quá chậm.
Nàng cũng không có nhiều thời gian lãng phí cùng nó như vậy.
Nếu không cách nào lợi dụng Cấm Nguyên Châu liền phải nghĩ biện pháp lợi dụng cái cây này.
Bảo bối, là dùng đến dùng, không phải dùng để làm bài trí.
Khương Phàm hỏi thăm Đan Hoàng:
– Sư phụ, ngài có biết gì về Cấm Nguyên Cổ Thụ không?
– Không hiểu, thật không hiểu.
Đan Hoàng quả quyết từ chối, không phải không hiểu, là không dám hiểu.
Hắn nghe ngữ khí nha đầu bên ngoài kia, tám phần là muốn bổ nó.
Bảo thụ như thế này có thể sống đến bây giờ quá khó khăn, có thể bảo toàn vẫn phải tận lực bảo toàn.
Khương Phàm nói:
– Xương cốt của ta đâu?
– Dưới cây.
Thiên Hậu đưa tay chỉ, toàn thân đột nhiên dâng lên Xích Hà (dòng sông đỏ) mãnh liệt, kịch liệt cuồn cuộn, hóa thành cự mãng trăm mét, cực kỳ giống Xích Lân Thôn Thiên Mãng, quay quanh đi qua Cấm Nguyên Cổ Thụ.
Ầm ầm!
Đại địa lay động, kỳ quang sôi trào, Xích Mãng thô lỗ rút Cấm Nguyên Cổ Thụ lên.
Một pháp trận màu máu đột nhiên nở rộ, quét sạch không gian dưới đất.
Đây là Diêm bá lợi dụng Cấm Nguyên Cổ Thụ bố trí pháp trận, mà còn cùng pháp trận Dược sơn xảo diệu xâu chuỗi cùng một chỗ.
Cấm Nguyên Cổ Thụ rời khỏi pháp trận, trấn áp Chu Tước di cốt phóng lên tận trời, huyết khí nồng đậm sôi trào như liệt diễm, hình thành hư ảnh Chu Tước khổng lồ, giương cánh gáy to.
Thanh triều bén nhọn, uy lực và năng lượng kinh khủng, nương theo khí tức sinh mệnh mênh mông, chật ních không gian dưới đất.
Pháp trận lập tức phát ra cường quang cùng ánh sáng Cấm Nguyên Cổ Thụ nở rộ giao hòa, giam cầm di cốt táo bạo.