Đan Đại Chí Tôn

Chương 1379: C1379: Sí thiên giới



– Thiên Khải chiến trường!

Triệu Thế Việt hoảng hốt ngẩng đầu, thời gian dần trôi qua, hai mắt tinh hồng đã phai nhạt dần sát phạt.

Sớm tại cực kỳ lâu trước đó, hắn đã từng ngửa mặt nhìn lên bầu trời, hướng tới Thiên Khải Bách Tộc chiến trường.

Không biết vì sao, cái chỗ kia giống như có một loại ma lực thần kỳ, đang luôn luôn hấp dẫn hắn.

Mỗi lần nhớ tới, hắn đều sẽ xao động, sẽ khát vọng.

Thậm chí rất nhiều lần hắn xúc động muốn xé mở gông xiềng, xông ra Chiến quốc, lao thẳng đến Bách Tộc chiến trường, điên cuồng phát tiết, càn rỡ gào thét.

Lúc mới bắt đầu, hắn tưởng rằng do sát tính quá nặng, lại tuổi trẻ khinh cuồng, nghe được truyền thuyết nơi đó mà sinh ra xao động.

Thế nhưng sau này, nhất là sau khi tiến vào cảnh giới Bán Thánh, hắn dần dần đã hiểu, đây không phải sát khí quấy phá, mà là trong thân thể của hắn cất giấu một lực lượng đặc thù nào đó, một sứ mệnh phức tạp nào đó bị đè nén.

Hẳn là có liên quan tới thân thế của hắn, cùng hắn thức tỉnh linh văn hỏa vũ có liên quan.

Chỉ là hắn tỉnh ngộ quá muộn.

Hắn đã là Hung Linh Hầu của Chiến quốc, là lực lượng quan trọng của phe phái Triệu gia, hắn bị vô số xiềng xích, buộc tại nơi này.

Hắn không thể rời bỏ!

Hắn tìm không trở về làm chính mình!

Hắn rèn đúc xiềng xích, phong ấn sát ý, không phải không phong ấn loại chấp niệm mãnh liệt mà khát vọng kia.

Thế nhưng, giờ khắc này, tâm hải hắn đã bình tĩnh thật lâu lần nữa lại nổi lên gợn sóng.

Khương Phàm yên lặng đợi nửa ngày, rốt cuộc cũng chờ được người của Sí Thiên giới tới đón.

Một vị thiếu nữ tư thế hiên ngang, trong tay cầm trường thương, ở trên cao nhìn xuống đánh giá Khương Phàm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

– Ngươi chính là Khương Phàm? Ta là Hạo Thiên Thánh Quốc, Thanh Võ hầu phủ, Sa Dĩnh.

– Hân hạnh.

Khương Phàm mỉm cười gật đầu.

– Phụng Thánh Vương, tiếp ngươi tiến vào Sí Thiên giới. Còn cần phải chuẩn bị cái gì không?

– Không có.

– Hung Linh hầu phủ không ai bồi tiếp sao?

Sa Dĩnh nhìn xung quanh một chút, lại không thấy người của Triệu gia.

– Trước mắt, hẳn là không có.

– Đi thôi.

Sa Dĩnh chân đạp ngọc cốt, phóng lên tận trời, chạy tới Sí Thiên giới.

Khương Phàm ngưng tụ hỏa dực, đuổi theo Sa Dĩnh.

Bọn hắn bay vọt qua Bá Vương Chiến Quốc, Hạo Thiên Thánh Quốc, đi tới chỗ mê vụ mênh mông mà đất trời đụng vào nhau.

Mê vụ lấp lóe cường quang, uy thế tràn ngập thiên địa.

Khi thì giống như là con sông cuồn cuộn, ầm ầm sóng dậy, thanh chấn thiên địa. Khi thì giống như là Thiên Thần mở mắt, bễ nghễ dân chúng, rung động lòng người.

Một cánh cửa lớn nguy nga bao phủ trong sương mù nồng đậm như biển.

Cao tới vạn trượng, chọc trời đạp đất.

Phía trước cửa lớn lơ lửng mấy trăm bệ đá, trên mỗi bệ đá đều có thạch điện, bên trong có số lượng lớn cường giả đóng giữ.

Mặc dù Sí Thiên giới thanh danh truyền xa, không người nào dám mạo phạm, nhưng bọn hắn vẫn bảo vệ vô cùng nghiêm mật, mà còn cực kỳ cường đại.

Ngay cả sau khi Sa Dĩnh đuổi tới, đều cần giơ cao lên ngọc bài biểu hiện ra thân phận, còn bị mấy ngàn ánh mắt trong thạch điện khóa chặt, bị người chặn đường đề ra nghi vấn.

Trọn vẹn dùng nửa giờ, bọn hắn mới xuyên qua lớp thủ vệ, tiến vào mê vụ nặng nề, tới Sí Thiên giới.

Đầu tiên là tĩnh mịch giống như hắc ám, tiếp lấy ánh sáng nở rộ, cảnh tượng trước mặt đã trở nên sáng sủa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 56: C56: Chương 56

Sí Thiên giới hoàn toàn độc lập sâu trong hư không, nói là không gian rộng lớn, nhưng càng giống như tiểu thế giới tú mỹ tươi mát hơn.

Nơi này núi cao chập trùng, giống như hùng Ưng Triển cánh, khí thế bàng bạc, giống như lợi kiếm chỉ rời, hùng kỳ bao la, giống như con sông lao nhanh, liên miên bất tuyệt.

Rừng cây vô tận tươi tốt, phóng tầm mắt nhìn tới giống như hải dương màu xanh lục vô tận.

Một thế giới cổ lão, sơn hà tươi mát.

Nơi này sinh cơ bừng bừng, như một bức tranh xinh đẹp.

– Sí Thiên giới, đã lâu không gặp, ta lại trở về.

Khương Phàm nhìn qua thế giới mênh mông, trong lòng yên lặng khẽ nói.

– Nơi này chính là Sí Thiên giới, rung động chứ. Nơi này là tiểu thế giới độc lập, coi như ngày nào đó tách ra khỏi thế giới thật thì cũng có thể diễn biến bình thường. Nơi này cũng là thánh điện Đan Đạo trong lòng tất cả Luyện Đan sư của Thương Huyền đại lục, các loại dược liệu, đan thư, cái gì cần đều có cả.

– Hàng năm số lượng đan dược được luyện chế, cao nhất đã từng đạt tới năm mươi triệu viên. Ngay cả đan dược Thánh phẩm, cũng có thể cam đoan hàng năm luyện chế hai viên trở lên, giao phó cho phía ngoài hoàng tộc, thậm chí là hoàng đạo.

Sa Dĩnh kiêu ngạo giới thiệu tình huống của Sí Thiên giới.

Khương Phàm liên tục gật đầu, hắn vô cùng rõ ràng địa vị của Sí Thiên giới tại Thương Huyền đại lục.

Rất nhiều thế lực tôn trọng Sí Thiên giới, không chỉ bởi vì nơi này có địa vị đặc biệt, mà là đã không thể rời bỏ nơi này.

Một ít hoàng tộc hàng năm đều sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, giữ gìn mối quan hệ với Sí Thiên giới, bảo đảm cho thời điểm cần một loại đan dược nào đó, có thể thoải mái cầm tới nhanh nhất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 51

Nhất là một ít thuật luyện đan thánh đan, chỉ nắm giữ tại Sí Thiên giới nơi này, cũng chỉ có nơi này mới có thể bảo đảm xác xuất thành công, không đến mức lãng phí dược liệu quý giá.

Cho nên nếu ai đụng đến nơi này liền đụng phải vô số cường tộc, thậm chí là lợi ích hoàng tộc, đơn giản là muốn chết.

– Tác Ngọc Đường trưởng lão đang chờ ngươi.

Sa Dĩnh bay vọt tới phía trước, chạy tới Tây Bộ.

Sâu trong một dãy núi bên ngoài mấy trăm dặm, một ngọn núi lớn nguy nga đứng vững ở nơi đó.

Thác nước lao nhanh, rơi xuống ngàn trượng.

Mê vụ lan tràn, bao phủ tầng tầng.

Có linh điểu xoay quanh, cũng có mùi hương của thuốc.

Các cung điện liên miên trên sườn núi, như ẩn như hiện trong rừng rậm. Ánh lửa cuồn cuộn trên đỉnh núi, không gian đều vặn vẹo.

Khi Sa Dĩnh mang theo Khương Phàm chạy tới nơi này, quảng trường trên đỉnh núi đã đứng đầy người.

Ngoại trừ Tác Ngọc Đường, thì có trưởng lão ẩn thế đã từng thuộc về Ly Hỏa thánh địa ra, còn có các Luyện Đan sư khác hắn mời chào những năm gần đây, và số lượng lớn bọn thị vệ bảo vệ.

– Ha ha…

Khương Phàm sau khi nhìn thấy bọn hắn liền đột nhiên cười.

Người khác coi như bình thường, nhưng ánh mắt có chút lạnh.

Tác Ngọc Đường thì rõ ràng lại mập thêm hai vòng, nhìn có chút cồng kềnh.

Không phải là bị đánh, mà là ở trong trường bào có mặc thêm áo giáp thật dày, trên cổ treo dây chuyền, trên tay mang theo ngọc xuyến, đều tỏa ra hào quang nhỏ yếu, bảo vệ thân thể toàn diện.

Đây là sợ chết sao?

Ngươi tốt xấu gì cũng là Niết Bàn cảnh cơ mà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.