Cho đến ngày hai mươi lăm, hai vị Thánh Tổ Chí Tôn Kim Thành xuôi nam, Cổ Hoa Thánh Tổ thứ ba lần nữa giết vào Đại Hoang.
Chỉ là có e ngại lực lượng Đại Hoang, lần này chỉ có ba vị Thánh Nhân triển khai hành động, không có mang bất cứ kẻ nào, mà là vô cùng cẩn thận.
Ba vị Thánh Nhân giáng lâm, mang đến cho Kiều Vô Hối áp lực thật lớn.
Bất đắc dĩ, Kiều Vô Hối lại chui vào Đại Hoang thâm uyên, bế mà không chiến.
Thiên Cung Thánh Tổ lại không dám bại lộ thân phận, chỉ có thể vào đêm khuya mỗi ngày, phối hợp lực lượng hắc ám phóng thích không gian triều cường, uy hiếp bọn hắn.
Sau khi giằng co dài đến mười ngày, Thánh Tổ của Chí Tôn Kim Thành cùng Cổ Hoa hoàng thành bị ép rút lui.
Đến tận đây, đối kháng oanh động tại Nam Bộ Đại Hoang chính thức kết thúc.
Chỉ là kết cục vượt qua tất cả những gì mọi người đoán trước.
Cổ Hoa bại!
Kiều gia và Ác Nhân cốc toàn thắng!
Sau đó, Vô Hồi Thánh Chủ lấy danh nghĩa bảo vệ Đại Hoang, cho người vào ở Đại Hoang, uy hiếp Cổ Hoa.
Nhưng… khi tất cả mọi người nghĩ rằng sự kiện Đại Hoang đã kết thúc, mà Cổ Hoa chỉ có thể chật vật lui về phương bắc, chuyện ngoài ý muốn lại đột nhiên phát sinh.
Tử Vi thánh địa Trung Ương tuyên bố triệt để thanh lý Đại Hoang, bất kỳ người ngoài nào cũng không được ở lại.
Bọn hắn là muốn cứu vãn thanh danh thánh địa, tránh cho Vô Hồi Thánh Chủ lợi dụng lực lượng thánh địa bảo vệ Đào phạm, cho người ngoài mượn cớ rơi xuống.
Mà lần này, thái độ của bọn hắn lại cực kỳ mãnh liệt.
Nếu như Vô Hồi Thánh Chủ lại tìm lấy cớ cự tuyệt, bọn hắn sẽ lấy tên tổ sơn Trung Ương, điều tra Đại Hoang thâm uyên.
Ngày mười ba tháng mười hai!
Kiều gia và Ác Nhân cốc bí mật rút lui khỏi Đại Hoang, được Thiên Cung Thánh Tổ phối hợp, viễn độ hải dương hai mươi vạn dặm, triệt để mai danh ẩn tích.
Đối với Cổ Hoa cùng Chí Tôn Kim Thành mà nói, đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt.
Không có Đại Hoang thâm uyên bảo vệ, không có lực lượng hắc ám quấy nhiễu, Kiều gia và Ác Nhân cốc thoát khỏi Đại Hoang sẽ không chỗ ẩn núp.
Sau đó, Chí Tôn Kim Thành cùng Cổ Hoa hoàng thành phân biệt lấy tên hoàng tộc, tuyên bố treo giải thưởng.
Bọn hắn không cần ai có thể thay bọn hắn bắt người, càng không cần ai nghĩ cách ngăn cản, bọn hắn chỉ cần manh mối hành tung. Cho dù là manh mối đơn giản, chỉ cần xác định thật sự có liên quan cùng Kiều gia cùng Ác Nhân cốc, liền có thể cầm tới tiền thưởng giá trên trời.
Cùng lúc đó, Chí Tôn Kim Thành bí mật giám sát Vương Quốc Hắc Ám, bảo đảm con dân Kiều gia không có giấu đến Vô Hồi Thánh Điện.
Cổ Hoa hoàng thành thì điều động số lượng lớn cường giả tiến về Sí Thiên giới, điều tra Khương Phàm, phải chăng khu vực xung quanh có người của Kiều gia ẩn núp.
Ngày mười lăm tháng mười hai.
Tại thời điểm sự kiện Đại Hoang sắp truyền đến Sí Thiên giới, rốt cuộc Khương Phàm cũng chờ được cơ hội của hắn.
– Tác Ngọc Đường đã tập hợp đủ vật liệu, chuẩn bị bắt đầu.
Hứa Đan đi đến đỉnh núi, tìm được Khương Phàm đang bế quan tu luyện.
– Tốc độ thật nhanh nhỉ.
Khóe miệng Khương Phàm lộ ra nụ cười âm tàn.
Hắn thành thành thật thật luyện đan, chính là đang đợi Tác Ngọc Đường sưu tập dược liệu, lại luyện Trường Sinh Đan.
Lấy tính cách của Tác Ngọc Đường, sau khi đạt được thuật luyện Trường Sinh Đan, lại còn là luyện thành viên đan dược đầu tiên cho Khương Phàm, trong lòng khẳng định không cam tâm.
Lấy tình cảnh của Tác Ngọc Đường, cũng sẽ vô cùng hi vọng luyện thành một viên Trường Sinh Đan, vững chắc địa vị của mình, đề cao lực ảnh hưởng của mình.
Cho nên, Khương Phàm đã liệu được trong khoảng thời gian này Tác Ngọc Đường sẽ dùng hết khả năng sưu tập dược liệu, mau chóng luyện chế Trường Sinh Đan thuộc về mình.
Ngày Tác Ngọc Đường chính thức luyện đan ấy, cũng chính là cơ hội để hắn ra tay.
– Hẳn là đã tập hợp đủ. Tác Ngọc Đường hạ lệnh phong tỏa ngọn núi kia của hắn, còn phái người đi tới pháp trường dưới mặt đất thông báo trưởng lão trấn thủ nơi đó.
– Nơi này giao cho ngươi, tuyệt đối không được để cho người ta nhìn ra sơ hở.
Khương Phàm để Hứa Đan dùng kính tượng phục chế hắn.
– Đầu tiên chờ chút đã.
Vẻ mặt Hứa Đan có chút kỳ lạ.
– Có vấn đề?
– Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ thả ta về Chí Tôn Kim Thành.
– Ngươi xác định đi bây giờ?
– Ta muốn rõ ràng.
– Lý Dần thì sao?
– Ta không biết. Ta chính là muốn về Kim Thành.
Ánh mắt Hứa Đan hơi lộ ra mê mang, nhưng rất nhanh đã khôi phục kiên định.
– Chờ sau khi rời khỏi Sí Thiên giới, ta thả ngươi đi.
– Ngươi nói chuyện giữ lời?
– Ta đương nhiên giữ lời, tranh thủ thời gian bắt đầu.
Hứa Đan ngưng tụ kính tượng, phục chế Khương Phàm.
Mặc dù là chiếu ảnh, nhưng chỉ cần không đến gần đó, rất khó phát hiện vấn đề.
Mà hơn hai tháng qua Khương Phàm vẫn luôn ở đây, đã để cho người người quen thuộc.
Từ hơn mười ngày trước, Khương Phàm còn cố ý công bố mình muốn bắt đầu bế quan, tăng lên cảnh giới, không hy vọng lại có người đến bái phỏng. Cho nên, chỉ cần có kính tượng liền có thể làm cho tất cả mọi người cho rằng hắn vẫn luôn ở chỗ này, chưa bao giờ rời khỏi.
Khương Phàm tiến vào trong núi rừng, vọt tới phía ngọn núi của Tác Ngọc Đường kia.
Tác Ngọc Đường xác thực đã tập hợp đủ dược liệu.
Mà vì những dược liệu này, hắn đã đi thăm số lượng lớn Luyện Đan sư của Sí Thiên giới, còn từ thương hội bên ngoài đặt mua thuốc dẫn đặc thù. Cuối cùng sau hai tháng, tốn hao vô số tâm huyết, còn trao đổi rất nhiều bảo bối quan trọng mang từ trong thánh địa tới, rốt cuộc cũng xem như hoàn thành.
Hắn lập tức phái người đi liên hệ mười hai vị trưởng lão.
Đây là những người hắn tín nhiệm nhất, cũng đều có thực lực luyện đan cao siêu.
Vì để tránh cho bị người khác quấy rầy, hắn đã tuyên bố giới nghiêm, điều động toàn bộ lực lượng đến bên ngoài đại điện luyện đan.
Chân núi.
Hai vị trưởng lão trấn thủ pháp trường sau khi nhận được tin tức đã thay xong bộ đồ mới, chuẩn bị kỹ càng kiểm tra phong ấn pháp trường bố trí dưới mặt đất, xác định không có vấn đề, mới kéo ra cửa đá rời khỏi.
Nhưng, ngay lúc bọn hắn đi ra khỏi phong ấn, một lần nữa khép lại, thời khắc ấy, Khương Phàm đã lao tới, bóp nát Cấm Nguyên Châu, một đầu đâm vào pháp trường dưới mặt đất.