Trong tay có một khắc không nhàn rỗi, cứ liên tục đập Lương Hạo xuống đất, máu phun tung toé.
– Nhận thua sao!! Tại sao không nói chuyện? Tốt!! Đủ kiên cường!! Thành toàn cho ngươi!
Bành bành bành!!
– Còn không nhận thua? Ta đánh giá thấp ý chí của ngươi rồi! Lại đến!!
Bành bành bành!
Khương Phàm một bên nện, một bên hỏi.
– Tên hổn đản ngươi, hắn sắp chết rồi.
– Cả người hắn đều muốn nát, hắn nói cái rắm.
– Chúng ta nhận thua, chúng ta thay hắn nói.
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa chửi ầm lên.
– Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi đang làm cái gì, tranh tài đã kết thúc!
Thánh Chủ Tuyết Bộc thánh địa cao giọng quát tháo.
– Kết thúc rồi à?
Vô Hồi Thánh Chủ một mặt lãnh đạm.
– Ngươi không nhìn thấy sao? Hắn đều đã sắp chết!!
– Ta chỉ nhận quy củ, không nhìn sống chết. Hắn không hô nhận thua, không coi là kết thúc.
Bành bành bành…
Khương Phàm liên tục đập Lương Hạo đến be bét máu thịt, một chút lại một cái đấm vào lôi đài.
Tiếng va chạm trầm muộn, máu tươi phun tung toé, âm thanh xương cốt vỡ vụn, quả thực đã dọa đám đệ tử thánh địa sống an nhàn sung sướng sợ hãi.
Bành bành bành!
Khương Phàm đập ròng rã một trăm tám mươi lần lần, rốt cuộc cũng cũng ngừng lại.
Đang lúc mọi người coi là lúc kết thúc, Khương Phàm lại lung lay cánh tay, đổi thành tay trái, bắt lấy Lương Hạo rách rưới không còn hình dáng kéo đứng lên.
– Dừng tay!! Ta nói dừng tay!!
Thánh Chủ Tuyết Bộc thánh địa vọt tới trước mặt lôi đài, nhìn hằm hằm Vô Hồi Thánh Chủ.
Vô Hồi Thánh Chủ mặt không biểu tình:
– Nói nhỏ chút, lão nương ta không có điếc.
Tuyết Bộc Thánh Chủ giận dữ mắng mỏ:
– Hắn đã sắp chết rồi, tản bình chướng ra cho ta.
– Ta, chỉ nhận quy củ. Hắn không nhận thua, thì phải tiếp tục.
– Hắn đều đã chết, hắn hô cái rắm.
– Hắn sống hay chết, không liên quan gì tới ta. Ta, chỉ nhận quy củ.
– Ngươi…
Tuyết Bộc Thánh Chủ tức giận đến mức không kiềm chế được, hận không thể xé mở bình chướng, thế nhưng khí thế Vô Hồi Thánh Chủ tán phát lại vượt xa hắn.
– Vô Hồi Thánh Chủ, có chừng có mực đi. Hắn đã không thể nào hô nhận thua, chúng ta thay hắn nhận.
Thánh Chủ Thiên Lân thánh địa đi đến phía trước, các Thánh Chủ thánh địa phương bắc khác cũng đều đuổi theo.
Sắc mặt bọn hắn khó coi, ai cũng không nghĩ tới sẽ là tình cảnh như vậy.
– Các ngươi là đang bảo ta làm trái với quy tắc? Vậy không được, ta là người nói nguyên tắc. Tử Vi thánh địa an bài ta chủ trì giải thi đấu luận võ, là tín nhiệm đối với ta, sao có ta thể phụ lòng phần tín nhiệm này.
– Nếu như hắn chết thì sao? Ngươi chịu nổi trách nhiệm sao?
– Nếu như Lương Hạo chết! Toàn bộ Tuyết Bộc thánh địa rời khỏi tranh tài, liên minh Thánh địa phương bắc tập thể cảnh cáo một lần!
– Cái gì??
Thiên Lân Thánh Chủ đều khẽ giật mình, Tuyết Bộc thánh địa rời khỏi?
Chúng ta ghi tội?
– Lương Hạo khăng khăng không hô nhận thua, để đại hội luận võ xuất hiện sự kiện Tử vong, đương nhiên phải gánh chịu trách nhiệm!
– Ngươi…
Huyết khí Thiên Lân Thánh Chủ dâng trào, suýt chút nữa ngất đi.
Bọn Thánh Chủ Thánh địa Bắc Bộ thở hồng hộc, miệng mở rộng cũng không biết nên nói cái gì.
Quá vô sỉ!
Quá vô sỉ!
Tất cả các Thánh Chủ và các túc lão liên minh thánh địa Đông Bộ, đều hai mặt nhìn nhau, đây là lời một Thánh Chủ nói ra?
Đại Diễn Thánh Chủ lắc đầu, lão cô nương này vẫn không thay đổi.
Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa đều tập thể trầm mặc, bọn hắn ngậm chặt miệng.
Đối với việc Vô Hồi Thánh Chủ ngang ngược vô lý, bọn hắn là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Nhất là làm cho người khác không thể làm gì cả, nàng còn luôn có thể đứng được lý lẽ.
Rõ ràng là nàng đang khi dễ người khác, kết quả người ta còn phải chủ động xin lỗi.
Tựa như là nàng quất ngươi một bàn tay, ngươi phải hỏi một chút tay nàng có đau hay không, làm không tốt còn phải bồi tiền thuốc men.
Bành!!
Khương Phàm tay trái đập một trăm cái, rốt cuộc cũng ngừng lại.
Lương Hạo máu thịt be bét nằm rạp trên mặt đất, hít vào nhiều thở ra ít, hấp hối.
Khương Phàm ngồi xổm ở trước mặt Lương Hạo, vỗ vỗ khuôn mặt rách rưới của hắn:
– Đừng giả bộ chết!! Nhận thua không? Hay là vẫn tiếp tục đánh!
– Ngọa tào ngươi…
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa suýt chút nữa điên lên.
Khốn kiếp, đang hỏi nhận thua sao, khinh người quá đáng.
Khương Phàm bóp lấy cổ Lương Hạo nhấc lên, hỏi Vô Hồi Thánh Chủ ở không trung:
– Loại không thể nhận thua giống hắn đây, nên tính thế nào?
– Chúng ta nhận thua!
Tuyết Bộc Thánh Chủ giận dữ mắng mỏ, con mắt đều bò đầy tơ máu.
Thánh địa cao ngạo đã lúc nào nhận qua loại trêu tức nhục nhã này.
Khương Phàm nói:
– Vậy không được, lôi tràng có quy củ của lôi tràng, không phải là người bên ngoài các ngươi định đoạt. Thánh Chủ, ngài là người chủ trì lôi tràng, ngài đến bình phán.
Vô Hồi Thánh Chủ làm bộ tự định giá một lát, nói:
– Thánh địa chúng ta luận võ, coi trọng luận bàn, coi trọng tinh thần Võ Đạo. Như vậy đi, ngoại trừ chủ động nhận thua, còn có thể cúi người chào.
Khương Phàm bóp lấy Lương Hạo, loay hoay tư thế, để Lương Hạo quỳ xuống trước muội muội Khương Uyển Nhi, xoay người, dập đầu.
Không vội vã, làm lại làm.
– Hỗn đản!
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa nghiến răng nghiến lợi.
Sỉ nhục thật!
Mỗi cái thể hiện, mỗi cái động tác của Khương Phàm đều là đang nhục nhã Tuyết Bộc thánh địa bọn hắn.
Thánh địa Đông Bộ thể hiện phức tạp, rốt cuộc cũng lĩnh giáo được sự điên cuồng của đứa con rơi thánh địa này. . ngôn tình tổng tài
Đều nói nghe danh không bằng gặp mặt, bọn hắn quả thật là đã cảm nhận được.
Người này, trong lòng lộ ra dã tính, trong máu chảy xuôi tàn nhẫn.
Người này, xác thực không thích hợp với thánh địa.
Vô Hồi Thánh Chủ cố ý trì hoãn vài phút, mới tuyên cáo:
– Tranh tài kết thúc, Khương Phàm thắng, Lương Hạo thua.
– Cứu người!!
Tuyết Bộc Thánh Chủ hô to.
Các túc lão của Tuyết Bộc thánh địa xông lên lôi đài, ôm Lương Hạo sắp chết lao xuống dưới.
– Kế tiếp, ai đến?
Khương Phàm nhìn về các đệ tử thánh địa phương bắc hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trước đó.
Năm vị đệ tử thánh văn run rẩy khóe mắt, đều lúng túng trầm mặc.
Đến cái gì mà đến? Bọn hắn còn không có sống đủ!
Tình huống của Khương Phàm không có hỏng bét như bọn hắn tưởng tượng, giống như hoàn toàn không bị Sinh Tử cảnh ảnh hưởng.
– Không thể so!
Thiên Lân Thánh Chủ chủ động nhận thua.