Khương Phàm trịnh trọng nói:
– Ngài yên tâm, mặc kệ ta làm chuyện gì, đều có chừng mực. Cẩm nang này, ngài nhất định phải giữ thật kỹ. Người canh giữ tổ sơn chưa giáng lâm thì không nên mở ra, cũng nhất định phải tự tay giao cho hắn, bất kỳ người nào cũng không thể nhìn.
Vô Hồi Thánh Chủ chống người lên, quan sát sắc mặt Khương Phàm:
– Ngươi muốn làm gì? Cần ta hỗ trợ không?
– Chính ta có thể ứng phó. Tuy nhiên, ta cần mang Hàn Ngạo cùng Chu Thanh Thọ đi.
– Ngươi đó, rốt cuộc lúc nào mới có thể thẳng thắn tất cả mọi thứ về ngươi với ta?
– Ta vĩnh viễn tôn trọng ngài, cũng vĩnh viễn cảm kích ngài. Ta hi vọng ngày nào đó trong tương lai, ta có thể báo đáp ngài.
Khương Phàm thi lễ một cái với Vô Hồi Thánh Chủ, sau đó lui ra khỏi gian phòng.
– Lão Ngụy, tới đây.
Sau khi Khương Phàm rời khỏi một hồi, Vô Hồi Thánh Chủ lại quát lên với bên ngoài.
– Thánh Chủ!
Ngụy Thiên Thu đi đến ngoài cửa phòng.
– Nhanh như vậy? Có phải ngươi ở bên ngoài nhìn lén ta tắm rửa hay không?
– Thánh Chủ, chú ý dáng vẻ.
– Mang theo lão Giang, đi ra xem một chút. Tiểu tử Khương Phàm kia có thể đang muốn náo chuyện gì đó.
– Chúng ta sẽ đi.
– Chờ một chút, chú ý nấp kỹ. Có thể không bại lộ thì cũng đừng bại lộ.
Khương Phàm đều thu Hàn Ngạo và Chu Thanh Thọ vào thanh đồng tiểu tháp, chui vào trong bóng tối.
Nương tựa theo sơn hà cảm ứng, tránh khỏi trưởng lão tuần sát các nơi, rời khỏi Tử Vi thánh địa.
Nửa đêm.
Lãnh Văn Thanh cũng lặng yên rời khỏi Tử Vi thánh địa.
Vì có thể làm cho Khương Phàm buông lỏng cảnh giác, cũng vì bảo trụ bí mật, lần này nàng không mang theo Kim Viêm Thánh Tượng, không có mang theo thị vệ, lẻ loi một mình tiến về sâu trong rừng rậm.
Chí ít, mặt ngoài là một mình nàng.
– Khương Phàm, người tới chưa? Đi ra!
Lãnh Văn Thanh đi đến nơi đã hẹn trước đó, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Khương Phàm.
– Còn chưa tới sao?
Lãnh Văn Thanh ngưng tụ khí vận, cảm nhận tung tích Khương Phàm.
– Ở phía trước?
Lãnh Văn Thanh đã nhận ra ba động quen thuộc, tại chỗ càng sâu trong rừng rậm, cách nơi này vô cùng xa.
– Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì sao?
Hôm nay xác thực Lãnh Văn Thanh đều không có mang theo người nào cả, nhưng ở trước hôm nay, lại lặng lẽ an bài hai đại yêu sớm tiềm phục tại nơi này.
Một con Kim Viêm Thánh Tượng, chôn giấu trong lòng đất.
Một con Xích Huyết Lôi Báo tiềm phục sâu trong rừng rậm.
Đều là mãnh thú cường đại Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên, đều đã vượt qua túc lão.
Nếu như không phải phụ thân muốn đối phó với Vạn Sơ Thánh Chủ, ngụy trang Chứng cứ hắn không liên quan gì tới việc Khương Phàm mất tích, nói không chừng đều muốn tự mình tới.
– Đuổi sao??
Tâm tư Lãnh Văn Thanh nhanh quay ngược trở lại.
Nếu như Khương Phàm thật sự đã phát hiện được gì, bây giờ hẳn là đang chạy trốn. Không phải muốn trốn đi, thì chính là muốn đường vòng chạy về Tử Vi thánh địa, tìm Vô Hồi Thánh Chủ nương tựa.
Sau này muốn diệt trừ hắn, chỉ sợ thật không có hy vọng.
Trước đó Lãnh Văn Thanh còn có chút do dự, đang phân vân rốt cuộc có muốn thử hay không thử, bây giờ đột nhiên quyết định.
Nhất định phải thử một chút!
Để không tiếc nuối!
Lãnh Văn Thanh thổi lên một cái huýt sáo, triệu hoán Kim Viêm Thánh Tượng cùng Xích Huyết Lôi Báo.
Ầm ầm…
Đại địa oanh minh, thổ khí cuồn cuộn, Kim Viêm Thánh Tượng chôn sâu dưới mặt đất cuồng dã lao ra, giơ lên vòi voi huýt dài to rõ.
Đường đường là Thánh Tượng, cao quý cường thế, lại bị chôn ở chỗ này, cái này khiến nó rất uất ức tức giận.
Xích Huyết Lôi Báo xuất hiện ở núi cao phía xa, toàn thân nó đen kịt, trải rộng huyết văn, sôi trào lôi điện chói mắt.
Lôi điện tráng kiện, giống như vô số xà mãng đang tán loạn xung quanh cơ thể, khí tức bạo ngược tràn ngập hoang dã.
– Đuổi theo, ngay phía trước.
Lãnh Văn Thanh thả người nhảy đến trên thân Kim Viêm Thánh Tượng, cảm nhận được phương vị Khương Phàm.
Kim Viêm Thánh Tượng là thuần huyết, cao hơn năm mươi mét, toàn thân kim hoàng, thiêu đốt lên liệt diễm cuồn cuộn, mạnh mẽ đâm tới vọt vào trong cánh rừng rậm thâm thúy.
Tiếng đạp đất nặng nề vang vọng trong đêm tối.
Xích Huyết Lôi Báo cao hơn ba mươi mét, khổng lồ lại mạnh mẽ, nó khống chế lôi triều, cuồng dã xông vào rừng rậm.
Bên ngoài hơn năm mươi dặm, Khương Phàm đã nhận ra ba động Thương Sinh Tạo Hóa của Lãnh Văn Thanh sinh ra, hắn lập tức đứng dậy rời khỏi, di chuyển về phía trước.
Hắn chỉ có thể là rời xa Tử Vi thánh địa, để tránh kinh động nơi đó, cũng là để sau khi bắt lấy Lãnh Văn Thanh, tranh thủ đầy đủ thời gian cướp đoạt Thương Sinh Tạo Hóa.
– Khương Bân, chuẩn bị sẵn sàng. Chu Thanh Thọ, chuẩn bị phối hợp.
Giọng Khương Phàm truyền vào thanh đồng tiểu tháp.
– Quả nhiên hắn đang chạy trốn!
Lãnh Văn Thanh liên tiếp cảm nhận tung tích Khương Phàm, thúc giục Kim Viêm Thánh Tượng mau chóng đuổi theo.
Kim Tượng huýt dài, chân đạp liệt diễm, phóng lên tận trời.
Xích Huyết Lôi Báo oanh minh lôi triều, cắt đuôi Kim Tượng, tìm kiếm tung tích Khương Phàm.
Hai con mãnh thú Xao động trong đêm khuya, đánh thức Yêu thú mãnh cầm hung hãn, chỗ qua ven đường, rừng rậm nhanh chóng hỗn loạn.
– Nơi đó xảy ra chuyện gì?
Diệp Trục Thiên phát giác được có vấn đề trong rừng rậm, hắn liền mang theo người hầu đi theo.
Khương Phàm di chuyển khắp nơi, tiếp tục xâm nhập rừng rậm.
Mấy chục dặm… Một trăm dặm… Ba trăm dặm…
Cho đến khi Tử Vi thánh địa trong tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, lúc này mới dừng lại, hắn đi tới một vách núi dốc đứng.
– Đêm nay muốn chúng ta làm gì?
Chu Thanh Thọ cưỡi Khương Bân xông ra khỏi thanh đồng tiểu tháp.
Toàn thân Khương Bân đen kịt, đầu rắn dữ tợn, góc cạnh bén nhọn, thân rắn tráng kiện dài đến hơn năm mươi mét, cánh thịt mở ra gần trăm mét, phần đuôi tách ra hai cái đuôi đao thương. Giống như một con Đằng Xà hai đuôi bốn cánh, lệ khí cực nặng.
– Bắt người, đào mệnh.
– Người nào?
Chu Thanh Thọ nhìn qua rừng rậm đen kịt, nơi này có thể có người nào?
– Rất nhanh sẽ tới thôi. Chờ một lúc chạy trối chết, ngươi phối hợp Khương Bân, có thể chạy bao nhanh thì chạy bao nhanh.
– Chúng ta vừa cùng ngươi rời nhà trốn đi, liền muốn liều mạng?
– Chờ một lúc thật đúng là liều mạng. Trước tiên hãy chuẩn bị đan dược.
Khương Phàm mặc niệm tâm quyết, đạt được quyền khống chế thân thể, bắt đầu định thần chờ đợi.