Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 1058: Hoặc Thiên tức giận



Thạch Dương nhìn Long Toa Toa, ánh mắt lửa nóng, nói: – Luận bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng sư bá đấy!  

– Ta không dám nhận thức một sư bá không biết xấu hổ như ngươi! Long Toa Toa không chút sợ hãi nói, hiển nhiên vị công chúa này đã bị chiều hư, đối mặt với một vị Thánh nhân cũng dám nói chuyện như vậy.  

– Toa Toa, không nên nói chuyện lung tung! Nhị tổ trước đó có thể hy sinh Chu Hằng, nhưng tuyệt đối không thể mặc kệ Long Toa Toa, địa vị hai người này ở trong lòng hắn hoàn toàn khác nhau, hắn cũng vọt lên.  

– Không nhận cũng tốt!  

Thạch Dương cười ha ha: – Long Nhị, nếu ngươi ở đây thì tốt rồi, bản thánh chưa cưới vợ, vị Thánh tiện nghi cho Long tộc các ngươi đi, dành cho tiểu nha đầu này đi.  

Phốc! Mọi người đều phun một ngụm nước miếng, bọn họ nghe lầm sao? Lỗ tai của bọn họ không có vấn đề chứ?  

Thạch Dương nói muốn kết hôn với Long Toa Toa?  

Đây không phải là điệt nữ của hắn sư sao? Tuy rằng hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng là rối loạn luân thường à!  

Tên này đúng là muốn trả thù xã hội a, sư muội của mình bị hắn đưa tới Long tộc, hiện tại lại muốn đòi lại từ viên minh châu này? Vô sỉ a vô sỉ!  

Người như vậy sao lại thành Thánh được chứ?  

– Việc này ta không làm chủ được, muốn cưới minh châu của Long tộc chúng ta, hãy tới chỗ lão tổ cầu thân đi. Liên quan đến Long Toa Toa, thái độ của nhị tổ cũng biến thành cường ngạnh.  

– Chuyện bản thánh quyết định, chính là ý chí thiên địa, cần phiền phức như vậy sao? Thạch Dương cười lạnh một tiếng, thuận tay vung lên, thình thịch, nhị tổ lập tức bị đánh bay ra ngoài!  

Song phương nắm giữ pháp tắc gần như nhau, nhưng mà luận lực lượng lại như trời và đất vậy! Nếu đổi lại là lão Thanh Long tự mình trình diện, vậy còn có thể chính diện đỡ được mấy chiêu của Thánh nhân, nhưng nhị tổ lại không được, chênh lệch thật sự quá lớn. Thình thịch!  

Nhị tổ bị đánh bật về chỗ cũ. Nhưng cả người lê trên đất, tuy không chết nhưng mà lại bị hôn mê!  

Đây là Thánh nhân! Một chiêu, cho dù cường giả Hỗn Độn Cảnh cũng không đủ sức chống cự, trừ phi lĩnh ngộ pháp tắc đạt tới 500 bước trở lên. Nếu không căn bản ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có!  

Bá đạo! Khoa trương! Muốn làm gì thì làm!  

Đây là tân nhậm Bạch Cốt Thánh nhân, cũng là tác phong truyền thống của Bạch Cốt nhất mạch sao?  

Nhưng mà thì tính sao, ai tới đánh ta được?  

Ngay cả nhị tổ đều bị một kích oanh vỡ, ở đây có thể dễ dàng thắng nhị tổ thần thú cũng chỉ có một, Chu Tước chi tổ! Nhưng mà hắn chống lại Thánh nhân cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản được mấy chiêu là bỏ trốn thục mạng.  

Tức giận nhưng không dám nói, chính là như thế!  

Thánh nhân cường đại đến mức khiến người ta tuyệt vọng!  

Có thể chống cự lại Thánh nhân chỉ có Thánh nhân! Nhưng mà Thánh nhân với nhau có khai chiến không? Tựa như 4 thần thú đoàn kết nhau, Thánh nhân cũng kết thành một đoàn a. Làm sao có thể vì thần thú mà xích mích?  

Tham Khảo Thêm:  Chương 95: Tác dụng của võ đạo chi tâm

Thạch Dương biết điểm ấy, hắn cũng không dẫn lửa đốt tới các Thánh nhân khác, mà lựa chọn Thanh Long nhất mạch! Thậm chí, hắn cũng không đánh chủ ý lên Hằng Hà nhất mạch còn chưa xuất hiện Thánh nhân nữa, bởi vì ai biết nhất mạch này khi nào sẽ có tân Thánh nhân nữa!  

Bắt nạt kẻ yếu thì thế nào, ai tới đánh ta a?  

– Ha ha ha ha! Thạch Dương một tay túm lấy Long Toa Toa. Thánh nhân áp chế, Long Toa Toa không thể phản kháng, chỉ có thể ô ô ô kêu to. Hắn nhìn về phía Chu Hằng, nói:  

– Còn không quỳ xuống?  

Lúc trước hắn một chưởng chụp bay nhị tổ, bắt giữ Long Toa Toa, nhìn như phân tâm, nhưng mà đường đường là Thánh nhân tự nhiên có thể nhất tâm nhị dụng, hắn căn bản không buông lỏng áp bách Chu Hằng.  

Chu Hằng cắn răng, đau khổ chống đỡ. Hắn tuyệt đối không quỳ xuống.  

– Tiểu tử, ngươi còn kiên trì cái gì? Tôn nghiêm Long tộc? Ha ha ha ha, Long tộc còn có tôn nghiêm gì? Thạch Dương cười to, ngón trỏ trái bắn ra, ba, gầu gối phải Chu Hằng tóe máu, xương cốt hoàn toàn vỡ vụn!  

Chu Hằng nghiêng ngả, lại ngoan cường đứng lại, xương cốt đứt gãy cũng không sao, hắn còn có linh lực!  

Hắn cũng cười ha ha một tiếng nói: – Ta không phải vì Long tộc! Thạch Dương, về sau muốn tìm người lập uy, nhớ kỹ tìm hiểu rõ ngươi kia đấy!  

– Tìm hiểu? Chỉ bằng ngươi? Thạch Dương cũng cười ha ha, nhưng sau khi cười vài tiếng lại ngừng lại nói: – Chỉ là huyết mạch hạ vị. Cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn trước mặt ở bản thánh!  

Huyết mạch hạ vị? Trời ạ!  

Chu Hằng âm thầm lắc đầu trong lòng, không nghĩ tới huyết mạch hạ vị này lại còn có thể khiến một vị Thánh nhân hận mình!  

Bốp!  

Thạch Dương lại búng tay, đầu gối chân trái Chu Hằng cũng tóe máu, xương cốt vỡ vụn!  

Chu Hằng nghiêng ngả, dưới khí thế áp bách của Thánh nhân, linh lực của hắn vận chuyển trì trệ vô cùng, nên muốn đứng cũng rất miễn cưỡng! Hắn bây giờ có thể kiên trì được chính là vì ngạo khí.  

Hắn tại sao có thể ở trước mặt Hoặc Thiên quỳ xuống với người khác chứ?  

– Trừ huyết mạch Long tộc ra, ta còn có một thân phận khác!  

Chu Hằng nhe răng cười, bởi vì hắn đã thấy Hoặc Thiên từ trên ghế đứng lên, đang chậm rãi đi tới giữa sân!  

Hoặc Thiên… Vẫn là Hoặc Thiên ngày trước, cũng không vì khôi phục trí nhớ, thành Thánh mà không nhận người sư đệ hắn!  

– Còn có một thân phận? Ngươi còn có thân phận gì có thể khiến cho bản thánh kiêng kỵ? Thạch Dương xuy xuy cười, chỉ cảm thấy người thanh niên này đặc biệt chán ghét, không ngờ có thể chống đỡ được dưới khí thế của hắn lâu như vậy, khiến hắn không có cảm giác thành tựu!  

– Hắn là sư đệ ta! Thanh âm trong trẻo lại lạnh lùng của Hoặc Thiên từ sau lưng truyền tới, bình tĩnh lại tràn đầy giận dữ, giống như biển lặng trước bão tố.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 251

– Ai? Thạch Dương xoay đầu lại, trong thời gian hắn ngắn còn chưa kịp phản ứng lại.  

Dù sao 5 đại Thánh nhân tuy rằng hỗ tương nhau như cây liền cành, nhưng mà môn hạ đệ tử cũng không có quá nhiều cơ hội tiếp xúc, huống chi Hoặc Thiên còn ngã xuống trăm vạn năm, Thạch Dương không ngờ không nhận ra thanh âm của Hoặc Thiên!  

Oanh! Hoa đào nở rộ, quang hoa đầy trời, một đạo nhân ảnh bị mạnh mẽ bay ra ngoài!  

Xít!  

Mọi người đều co giật!  

Bọn họ rõ ràng nhìn thấy, Hoặc Thiên một tay tát bay Thạch Dương!  

Thạch Dương dù có đê tiện, vô sỉ bá đạo hơn nữa thì dù sao người ta cũng là Thánh nhân a! Thánh nhân mạnh nhất trên đời này không ngờ bị tát bay!  

Chỉ có Thánh nhân Đế Khuyết và Huyết Sát âm thầm gật đầu, lực lượng mọi người mặc dù cùng một tầng thứ, nhưng mà nắm giữ pháp tắc lại kém nhiều lắm, cho nên tân Thánh nhân làm sao sánh kịp.  

Hoặc Thiên vốn là Hỗn Độn Cảnh mạnh nhất, hiện tại thành Thánh, cũng là Thánh nhân mạnh nhất không cần tranh cãi.  

Không có một trong! Chỉ là… Tên tiểu nhân vật Long tộc kia lại là sư đệ của Hoặc Thiên? Chỉ là Long tộc huyết mạch hạ vị làm sao lại trở thành sư đệ của Hoặc Thiên? Này này này này. Thạch Dương này là vận khí gì à, hắn đánh người nào không đánh, không ngờ lại chọc vào Chu Hằng, kết quả chọc giận Hoặc Thiên! Xem đi, bị bẽ mặt chưa!  

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh. Hiện tại trở thành ân oán cá nhân của hai vị Thánh nhân, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách nhúng tay! Thạch Dương bò dậy, sờ sờ mặt, khóe miệng rỉ máu!  

Hắn nổi giận, giận không kềm được! Hắn đến để lập uy a, nửa đầu kịch bản hoàn toàn phù hợp. Đánh mặt Long tộc tới nghiện, nhưng mà không ngờ lại thay đổi? Chu Hằng lại là sư đệ của Hoặc Thiên? Vì cái gì? Tại sao lại như vậy?  

– Ngươi, ngươi làm sao có thể có một sư đệ Long tộc huyết mạch hạ vị? Thạch Dương vẫn không cam lòng hỏi.  

Huyết mạch hạ vị, thật xin lỗi đi!  

Hoặc Thiên mặt lạnh như băng, không có ý trả lời, ông, hư ảnh hoa đào lại nở. Thân hình thoắt một cái, bốp, lại một tiếng thanh thúy vang lên, Thạch Dương lại bị tát bay! Toàn trường đều co giật.  

Yêu Cơ đúng là Yêu Cơ a, đánh mặt Thánh nhân cũng như giỡn chơi à! Suy nghĩ lại năm đó nàng tuy rằng lột da thần thú, ăn thịt thần thú, nhưng mà dù sao cũng không giết chết đầu nào, có thể nói là rất nể tình rồi.  

Thật là khí phách! Thật hả giận! Tát tốt lắm! Tát hay lắm. Tát tuyệt lắm.  

– Hoặc Thiên. Ngươi không nên quá… Bốp! Thạch Dương vừa bò dậy còn chưa nói hết lời đã bị tát bay, lực lượng Thánh nhân tuy rằng giống nhau, nhưng mà lĩnh ngộ pháp tắc lại kém nhiều lắm, Thạch Dương ở trước mặt Hoặc Thiên căn bản không có một tia phản kháng, yếu ớt giống như trẻ con vậy!  

Tham Khảo Thêm:  Chương 171

Nhưng mà Thánh nhân dù sao cũng là Thánh nhân, tuy rằng Hoặc Thiên có thể nhiều lần quất bay hắn, nhưng mà nếu muốn giết chết Thạch Dương thì rất khó khăn! Lực lượng Thánh nhân quá cường đại, mỗi một thớ thịt tấc da trên cơ thể đều tràn ngập lực lượng kinh khủng của thiên địa, bảo vệ căn nguyên, khóa lại sinh cơ. Hoàn toàn bất tử bất diệt! Hoặc Thiên có thể thương tổn được Thạch Dương, cũng chỉ là thương tổn được mà thôi!  

Nhưng đối với Thạch Dương mà nói, vậy đã đủ thảm rồi!  

Đường đường là Thánh nhân không ngờ bị tát ở trước mặt bao người, nhưng lại liên tục không ngừng, càng làm cho hắn biệt khuất là ngay cả Hoặc Thiên cũng lười trả lời hắn, dường như hắn căn bản không có tư cách ngồi ăn cùng bàn với đối phương.  

Điều này làm cho hắn càng cảm thấy sỉ nhục! Vì cái gì? Hắn đường đường là Thánh nhân lại vì một tên tiểu tử Tuệ Tinh Cảnh mà bị bạt tai?  

Hắn không phục!  

Toàn trường đều chấn kinh, Thánh nhân bị đánh, hơn nữa còn liên tục bị đánh, đây chính là chuyện chưa từng có a! Chỉ có Long Toa Toa hai mắt tỏa sáng, không hổ là người nàng sùng bái, rất khí phách!  

– Hoặc Thiên, ngươi không nên quá phận, khoản này…  

Bốp! Thạch Dương vừa phóng lên cao, chuẩn bị chạy ra, nguyên vốn còn muốn một hai câu xã giao, nhưng mà bị Hoặc Thiên mạnh mẽ tát trở về. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, không nói gì vô nghĩa, quay đầu bỏ chạy.  

Hoặc Thiên cũng không bỏ qua, một đường đuổi theo. Bốp! Bốp! Bốp!  

Tiếng tát thanh thúy vang lên không dứt, cho dù hai người đã chạy không mất hút, nhưng mà thanh âm vẫn truyền tới rõ ràng, cho thấy Hoặc Thiên ra tay cực nặng, cũng đồng thời biểu lộ da mặt Thạch Dương thật dầy!  

Không dày làm sao chịu được cái tát như vậy?  

Tiếng bạt tại nửa ngày mới thôi, sau đó một lát sau mới thấy Hoặc Thiên dùng tư thái tuyệt đẹp đáp xuống.  

– Trong vòng ngàn năm, ngươi không cần lo về tên kia, ngàn năm sau, ngươi phải tự tay quật ngã hắn.  

Câu nói đầu tiên Hoặc Thiên nói với Chu Hằng là như vậy.  

Những lời này có rất nhiều tin tức.  

Mọi người phân tích, trong ngàn năm không cần lo lắng Thạch Dương? Nói cách khác, trong ngàn năm Thạch Dương sẽ không hiện thân? Xít, Thánh nhân đánh Thánh nhân, không ngờ lại tát cho đối phương phải tĩnh dưỡng ngàn năm, quá lợi hại!  

Thạch Dương cũng thật đáng thương, rõ ràng đều là thành Thánh, nhưng ngay cả tư cách khiến Hoặc Thiên nhớ kỹ tên cũng không có!  

Còn có, ngàn năm sau muốn Chu Hằng tự tay đả bại Thạch Dương! Điều này sao có thể!  

Đừng nhìn Hoặc Thiên tát Thạch Dương mà nhẹ nhàng, đó là vì Hoặc Thiên đã là Thánh nhân, hơn nữa lĩnh ngộ pháp tắc vượt xa Thạch Dương! Nhưng mà Chu Hằng dựa vào cái gì mà làm được?  

Hắn cho dù có thể lĩnh ngộ pháp tắc đạt tới độ cao của Hoặc Thiên, nhưng mà thánh vị thiên địa cũng chỉ có năm người… Chẳng lẽ, hắn có thể lấy được thánh vị Hằng Hà nhất mạch? Xít! 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.