Đan Đại Chí Tôn

Chương 1641: C1641: Ta đông hoàng hoa thanh 1



Nữ tử này thật sự là quá mỹ diệu, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, bản thân lại còn sẽ có hứng thú mãnh liệt như vậy đối với nữ tử sao.

Nếu như không phải gấp gáp đi đường, thật muốn hưởng dụng thật tốt.

Tạ Ninh len lén lườm vài lần, trong lòng vô cùng tò mò.

Thái Tuế lại còn có hứng thú đối với nữ tử?

Không phải nói Thái Tuế không được, mà là trước đó đã sống mấy ngàn năm, đủ loại nữ tử hẳn là đều đã chơi chán.

Lần này sau khi Thái Tuế thức tỉnh, đối với những nữ tử trong Thần Miếu kia cũng không có biểu hiện qua hứng thú gì.

Nữ tử này rốt cuộc là ai? Có mị lực gì?

Tóc tai bù xù cũng không nhìn thấy diện mạo, tuy nhiên nhìn bóng lưng ngược lại rất câu hồn.

Nhất là cái mông kia… Chà chà!

– Nhìn phía trước.

Thái Tuế ngẩng đầu liếc mắt qua.

Tạ Ninh không dám mạo phạm, tiếp tục cảnh giác xung quanh.

Hoàng trưởng lão, Khổng Sướng, còn có năm vị trưởng lão Thần Miếu khác cũng đều nghiêm mật bảo vệ ở xung quanh, chờ đợi Khương Phàm xuất hiện.

Nhưng nhìn bóng người trong rừng rậm, bọn hắn rất hoài nghi Khương Phàm thực sẽ không để ý an nguy mà chủ động xuất hiện.

Trong rừng rậm.

Vạn Đạo Thần Giáo, Tru Thiên Thần Điện, thậm chí là Đại Quang Mang Thần Điện đều tiềm phục tại nơi đó. Ngay cả Cửu Lê Thần Cung, Xích Thiên Thần Triều và các hoàng đạo từ đầu đến cuối điệu thấp tìm kiếm bảo tàng cũng đều đến.

Sau khi bọn hắn nhận được tin tức đều vừa mới chạy đến.

Nguyên nhân tới đây càng nhiều hơn chính là vì Hình Phù Đồ.

Người khác không biết hai chữ Thái Tuế đại biểu cho cái gì, nhưng bọn hắn lại đều rất rõ ràng.

Thái Tuế Hình Phù Đồ, Ma Thai, Nhân Thần, Minh Hồn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 52: Mau cút khỏi mắt tôi

U Minh mặc kệ, luân hồi không độ.

Chín trăm năm vừa chết, vừa chết chín trăm năm.

Chín độ tuần hoàn, chín độ siêu phàm.

Cửu cửu đến cực điểm, viên mãn Đại Thiên Hoàng.

Hình Phù Đồ không thể nghi ngờ chính là bảo bối quý giá nhất của Thái Cổ Thần Miếu. Mỗi lần hắn thức tỉnh đều là Thiên phẩm linh văn, bắt đầu từ đời thứ năm, đời đời đều là Thánh Vương.

Bây giờ đã là đời thứ bảy, cũng là một thế cực kỳ quan trọng. Nếu như một thế này hắn có thể trọn vẹn vượt qua, đời thứ tám phía sau sẽ trực tiếp thức tỉnh Thánh Hoàng, đời thứ chín càng sẽ trọn vẹn trở thành Đại Thiên Hoàng.

Bất luận là từ tư lịch hay là tiềm lực, Hình Phù Đồ đều tương đương với miếu chủ của Thái Cổ Thần Miếu.

Bọn hắn thật sự rất ngạc nhiên, Thái Cổ Thần Miếu lại an bài hắn tới, mà còn là sau sự kiện ngọc phù.

Chẳng lẽ liền không sợ Hình Phù Đồ chết ở chỗ này?

Dù sao một thế này đối với Thái Tuế mà nói quá quan trọng, đối với tất cả hoàng đạo khác mà nói là thì là uy hiếp nghiêm trọng.

Ngay cả Điêu Lãnh Nguyệt của Vạn Đạo Thần Giáo đều có loại xúc động muốn giết Hình Phù Đồ.

Bọn người Phương Tĩnh của Tru Thiên Thần Điện cũng đều đang tính toán.

Giết Hình Phù Đồ liền diệt tuyệt cơ hội Thái Cổ Thần Miếu tương lai sinh ra Thánh Hoàng.

Thánh Hoàng, là tồn tại tiếp cận như Thần Linh.

Nếu như có thể sớm diệt trừ, chẳng khác nào tuyệt trừ hậu hoạn.

– Khương Phàm sẽ đến không? Nơi này không thể nghi ngờ chính là một là điểm chết!

– Nữ tử trong tay Thái Tuế là ai, chẳng lẽ chính là hồ ly mà hắn nói?

– Thái Tuế lại dùng nữ tử tới hấp dẫn Khương Phàm lộ diện. Ta có chút… Khó mà tiếp nhận. Loại hành vi này, giống như không quá phù hợp với thân phận của hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

– Hoặc là nữ tử kia quá đặc biệt, hoặc chính là Thái Tuế muốn hiện quyết tâm ra không từ thủ đoạn tàn nhẫn để giết Khương Phàm.

– Đối đãi với tên điên Khương Phàm kia, ngươi không dùng chút thủ đoạn cực đoan, thật đúng là chưa hẳn có thể dẫn ra.

Các phương trông mong, đã ngóng trông Khương Phàm lộ diện, như thế này thì Khương Phàm liền có thể chết rồi.

Nhưng cũng lại không nguyện ý Khương Phàm lộ diện, bởi vì sau khi Khương Phàm chết, bảo bối cướp đoạt được liền muốn về Thái Cổ Thần Miếu.

Bảo bối trong tay Khương Phàm, đủ để cho bất kỳ bên nào đỏ mắt.

Trong rừng rậm, Đông Hoàng Như Ảnh, Đông Hoàng Như Yên, còn có Đông Hoàng Lăng Tuyệt đang nhìn chiến xa màu vàng óng trên hố sâu mặt.

– Tỷ tỷ, có thể nhìn thấy nữ tử kia là người nào không?

Đông Hoàng Như Yên hiếu kỳ hỏi.

– Lão nhân phía sau chiến xa là võ giả không gian, còn là cao giai Niết Bàn cảnh, hắn cầm giữ vùng không gian kia.

– Thật đáng giận, còn Thái Tuế nữa, hắn vậy mà lại dùng nữ tử tới uy hiếp.

– Vậy hẳn là không phải nữ tử bình thường.

– Là Dạ An Nhiên sao?

– Thái Tuế dùng hồ ly để gọi, hẳn không phải là Dạ An Nhiên. Dạ An Nhiên ở tại Sí Thiên giới, hắn cũng không thể nào bắt được.

– Tỷ nói, Khương Phàm thật sự sẽ tới sao?

Đông Hoàng Như Yên mặc dù thích xem náo nhiệt, nhưng cục diện trước mắt rõ ràng chính là một cái bẫy.

Không chỉ có Thái Tuế Hình Phù Đồ đang chờ Khương Phàm, những thế lực như Vạn Đạo Thần Giáo kia cũng đang nhìn chằm chằm. Nếu như Khương Phàm tới, liền thật sự không đi được.

– Nếu quả như nữ tử kia thật sự rất quan trọng đối với Khương Phàm, Khương Phàm hẳn là sẽ đến đây.

Tham Khảo Thêm:  Chương 153

– Hắn đối phó thế nào? Hình Phù Đồ là Thái Tuế, Thánh Vương Thiên phẩm, chỗ tối còn có Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên, lục trọng thiên.

– Phải nhìn Khương Phàm.

Đông Hoàng Như Ảnh chậm rãi lắc đầu.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt thể hiện quái dị nhìn các nàng tỷ muội:

– Các ngươi rất quen Khương Phàm?

Đông Hoàng Như Ảnh khẽ nói:

– Tiếp xúc qua mấy lần.

– Chỉ là tiếp xúc qua?

Trong ấn tượng của Đông Hoàng Lăng Tuyệt, Như Ảnh quanh năm ẩn cư Thiên Cung thứ chín, nuôi trà tu đạo, mà dịu dàng lịch sự tao nhã, đối với chuyện gì cũng đều không để ý, tựa như là tiên tử chốn nhân gian, lẻ loi tự ngạo, không để ý tới thế sự.

Thật không nghĩ tới nàng lại cảm thấy hứng thú đối với người nào đó, mà còn lại là một nam tử. Mà thái độ… Không phải tiếp xúc qua, quả thực là đã chung đụng!

Đông Hoàng Như Ảnh mang theo khuôn mặt mỹ lệ, nhã khiết hoàn mỹ, đôi mắt chớp động, khiến cho người ta say mê.

– Khương Phàm hẳn là đã có được tin tức, nếu như muốn tới, ngay hôm nay, nếu như không đến, có thể sẽ không trở lại.

– Hắn đến chính là chịu chết…

Khi Đông Hoàng Như Yên đang nói chuyện, các trưởng lão xung quanh đột nhiên cảnh giác:

– Đến rồi!!

– Ở đâu?

Bọn người Đông Hoàng Lăng Tuyệt lập tức trông mong nhìn ra chiến xa, nhưng rất nhanh đã giật mình, quay người nhìn qua rừng rậm thâm thúy.

Một bóng người đang đang tới nơi này gần.

– Khương Phàm?

Đông Hoàng Như Yên giật mình che môi đỏ.

Toàn thân áo đen, mạnh mẽ như vượn, mang theo mặt nạ màu tím.

Không phải Khương Phàm thì là ai!

– Sao hắn lại tới chỗ này?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.