Đan Đại Chí Tôn

Chương 1652: C1652: Ngọc phù ngọc phù



Hạ Hầu Đạt quay đầu nhìn lại, đầy trời đều là thiên hỏa, khắp nơi đều là đại đao.

Uy thế kinh khủng chật ních khắp đất trời, càng thấm vào linh hồn của hắn.

Toàn thân hắn ớn lạnh, nhấc lên liệt diễm đều dập tắt mấy phần.

Loại uy thế này, có thể hắn sẽ gánh vác không được.

Bọn người Loan Hồng Hi hãi nhiên biến sắc, lo lắng hô to:

– Di cốt Nhân Hoàng của ngươi đâu! Nhanh dùng đi!

Hạ Hầu Đạt bừng tỉnh, lập tức kích hoạt lên ba khối di cốt Nhân Hoàng hòa tan vào thân thể.

Trong khoảng thời gian này, hắn một bên truy tung Khương Phàm, một bên dung hợp di cốt Nhân Hoàng, muốn tăng lên cảnh giới. Chỉ là thời gian vội vàng, vẫn không có thể hoàn toàn dung hợp.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn thiêu đốt huyết khí toàn thân, đánh thẳng vào di cốt Nhân Hoàng trong thân thể.

Một loại hoàng uy cường thịnh trong nháy mắt đã cuồn cuộn, như dầu nóng tưới lửa, hỏa thế đầy trời tăng vọt thêm mấy lần, hắn như một cự mãng tuyệt thế trùng sinh, chiếm cứ bầu trời, nghênh đón đại đao.

Ầm ầm…

Đại đao cuồng kích, chém chết hết thảy.

Hạ Hầu Đạt dưới sự phản kích vội vàng vẫn kém một chút, liệt diễm bị vô tình chém ra.

Tám chuôi chiến đao bổ vào trên thân.

Máu tươi phun ra.

Một thể chín đoạn!

Hạ Hầu Đạt kêu thảm đánh tới đại địa, huyết thủy nhuộm đỏ phế tích.

Sắc mặt bọn người Loan Hồng Hi trắng bệch, kinh hồn khó định, suýt chút nữa liền bị đánh chết.

Hạ Hầu Đạt cố nén đau đớn, muốn dâng lên liệt diễm, chắp vá thân thể.

Nhưng, hắn đột nhiên giật mình khi nhận ra liệt diễm nhận áp chế.

Không, xác thực mà nói là chính hắn đã nhận áp chế.

Giống như lại về tới tình huống Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên trước đó.

– Đi mau, thất thần làm gì? Chờ chết sao!

Loan Hồng Hi lo lắng thúc giục.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1336: Đại chiến tới (2)

– Ngọc phù của ta đâu!

Hạ Hầu Đạt bừng tỉnh.

– Cái gì??

– Ngọc phù của ta…

Hạ Hầu Đạt không lo được chắp vá thân thể, sợ hãi tìm kiếm ngọc phù.

Ngọc phù trước đó còn ở trong thân thể, đột nhiên không thấy đâu nữa?

Nhất định là tại thời điểm bị đại đao chặt đứt, ngọc phù bên trong đã cùng vọt vào dưới mặt đất.

– Không phải ngươi dung hợp ngọc phù sao?

Toàn thân bọn người Phương Tĩnh chợt lạnh lên, gia hỏa này trở lại nhất trọng thiên rồi?

– Ngọc phù không có dung hợp, chỉ là đang phát huy công dụng trong thân thể ta.

Hạ Hầu Đạt nhấc lên liệt diễm, hòa tan mặt đất, muốn xuốn phía dưới điều tra.

– Ngọc phù còn có thể thu về, lặp lại lợi dụng?

Đám người Phương Tĩnh đột nhiên đã hiểu.

– Mau tìm!!

Các trưởng lão Vạn Đạo thần giáo liên tiếp chui vào dưới mặt đất, sớm biết như thế, bọn hắn đã trực tiếp bổ Hạ Hầu Đạt, móc ngọc phù ra tự mình dùng.

– Ở đâu? Ở đâu! Đi ra cho ta!

Hạ Hầu Đạt kéo lấy nửa thân thể, lo lắng tìm kiếm bên trong tầng đất.

Hắn cũng luống cuống, nhất định phải tìm được ngọc phù trước, nếu không đám người Tru Thiên Thần Điện này khẳng định sẽ trực tiếp chiếm lấy, không để ý vứt bỏ hắn.

– Hạ Hầu Đạt, ta lấy danh nghĩa thần điện trưởng lão, mệnh ngươi cách xa ngọc phù một chút!

Các trưởng lão vội vàng tìm kiếm, cao giọng quát tháo.

Trong bọn họ cũng có lục trọng thiên, hiệu quả sau khi dung hợp sẽ càng tốt hơn.

Chỉ sau chốc lát, hai mắt Hạ Hầu Đạt tỏa sáng, bỗng nhiên bắn vọt hơn trăm mét, thấy được ngọc phù quen thuộc.

Ngọc phù hoàn hảo không chút tổn hại, đang lẳng lặng nằm ở nơi đó tỏa ra hào quang sáng tỏ.

Hạ Hầu Đạt ngạc nhiên nắm tới:

– Ngươi vẫn là của ta!

Nhưng… Địa tầng chấn động, dung nham dâng lên, tại trước một khắc khi hắn bắt đến ngọc phù, xung quanh ngọc phù đã cuồn cuộn ra dung nham, nuốt hết ngọc phù, cũng đánh tới hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 44-1

Sắc mặt Hạ Hầu Đạt hơi biến đổi, chật vật né tránh.

Nhiệt độ dung nham cực kỳ cao, mang theo uy lực phần diệt bá đạo, nuốt sống Hạ Hầu Đạt mệt mỏi.

– A a a…

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng địa tầng, thân thể từ chỗ đứt bắt đầu nóng chảy, xâm nhập nội tạng, hài cốt, rất mau đã đưa hắn hóa thành tro tàn.

Các trưởng lão của Tru Thiên Thần Điện phát giác được vấn đề, lập tức đánh vỡ nát nham thạch vọt tới nơi này, nhưng một màn trước mắt đã để bọn hắn vội vàng phanh lại.

Mảng lớn nham thạch đều đã nóng chảy, hình thành hồ dung nham cuồn cuộn, ục ục nổi lên, sóng nhiệt mãnh liệt.

Một nam tử oai hùng đứng ở bên trong hồ dung nham, khuôn mặt lãnh tuấn, không giận tự uy, hắn đang cầm ngọc phù, khống chế dung nham thanh lý vết máu ở phía trên.

– Ngươi là ai? Giao ngọc phù cho chúng ta, điều kiện tùy ngươi mở!

Các trưởng lão thần điện khẩn trương đề phòng, người này là ai?

Làm sao lại đột nhiên xuất hiện.

Phương Tĩnh cùng Loan Hồng Hi vọt tới phía trước:

– Chúng ta nói lời giữ lời, chỉ cần điều kiện hợp lý đều có thể thương lượng.

– Các ngươi có cái gì?

Khương Bá đứng phía trước dung nham cuồn cuộn, nổi lên ba khối xương cốt, chính là ba khối Nhân Hoàng cốt mà Hạ Hầu Đạt còn chưa có dung hợp.

Hạ Hầu Đạt tan chảy, Nhân Hoàng cốt vẫn còn ở đó.

– Đó là đồ của chúng ta, xin trả cho chúng ta!

Các trưởng lão thần điện nhíu mày, lại tới thêm một kẻ hung hãn, lại giết Hạ Hầu Đạt?

Bây giờ người nào tại Thượng Thương cổ thành không biết Hạ Hầu Đạt đã là trưởng lão của Tru Thiên Thần Điện, vậy mà hắn lại giết không lưu tình chút nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 27

Thế giới này rốt cuộc bị gì rồi?

Bọn hắn là Tru Thiên Thần Điện, là Chí Tôn hoàng đạo Trung Vực cơ mà!

Tùy tiện một vị trưởng lão đi ra, tộc trưởng cường tộc, tông chủ đại tông phía ngoài đều phải cung cung kính kính, tán tu nhìn thấy càng cần phải quỳ xuống. Làm sao đến nơi này, cả đám đều không để bọn hắn ở trong mắt.

Chẳng lẽ đều sống ở trong mộng rồi?

Hay là bị Khương Phàm ảnh hưởng, bỗng nhiên cảm giác hoàng tộc hoàng đạo đều khi dễ được?

Chẳng lẽ không suy nghĩ chuyện sau khi rời khỏi?

Khương Bá thu hồi ba miếng Nhân Hoàng cốt, lại dọn dẹp sạch sẽ nuốt ngọc phù vào, một cơn sóng nhiệt mênh mông nhanh chóng quét sạch toàn thân, chiếu thấu hài cốt da thịt, trùng kích tại khí hải, giải trừ phong ấn.

Niết Bàn cảnh thất trọng thiên cảnh giới nhanh chóng khôi phục, dung nham xung quanh đều chịu ảnh hưởng, mãnh liệt nhấc lên, quanh quẩn âm thanh ù ù trầm muộn, giống như là mãnh thú thức tỉnh, mang đến cho mọi người xung quanh áp bách mãnh liệt.

– Ba khối Nhân Hoàng cốt, chúng ta từ bỏ, coi như là thành ý. Ngươi đưa ngọc phù cho chúng ta, chúng ta còn có thể cho ngươi thêm hai khối Nhân Hoàng cốt nữa.

Loan Hồng Hi cũng cảm giác uất ức, lúc nào thần điện lại hạ thấp giọng qua như vậy?

Phương Tĩnh càng cảm giác đã chịu đủ Thượng Thương cổ thành này, cảnh giới áp chế giống như để rất nhiều người ngu xuẩn tinh thần không bình thường cảm giác mình thật ngang hàng với người người.

Khương Bá lạnh nhạt uy nghiêm, thản nhiên lườm bọn hắn một chút, sau đó chìm vào dung nham sôi trào, biến mất không thấy.

– Đáng chết!

Loan Hồng Hi tức giận gầm nhẹ, thật vất vả mới lấy được ưu thế, cứ không có như vậy, còn dựng vào ba khối Nhân Hoàng cốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.