Mà lấy Thiên phẩm linh văn đối kháng Thánh Vương Thiên phẩm, không thể nghi ngờ là sáng tạo ra kỳ tích.
Hắn, rốt cuộc là ai?
Khương Quỳ càng hiếu kỳ đối với thân phận thật sự của Khương Phàm.
Mà, Khương Qua lại còn liên tục xuất hiện chặn đánh, chẳng lẽ đã đến tìm nơi nương tựa rồi?
Hai mắt Triệu Thời Việt đỏ hồng, đôi tay vác tại sau lưng chậm rãi nắm chặt.
Hắn đã biết thân phận Khương Phàm, cũng rốt cuộc cũng thấy được thực lực thật sự của Khương Phàm.
Theo lý thuyết, hắn hẳn là cùng Khương Phàm gặp mặt. Nói chuyện hợp tác, nói chuyện biến đổi linh văn. Nhưng… Hắn không biết vì sao, trong lòng còn đang do dự.
Rốt cuộc đang do dự cái gì, hắn cũng không thể nói rõ ràng.
– Thái Tuế, ngài vẫn tốt chứ.
Hoàng trưởng lão một lần nữa về tới đây, giao ma thương đời đầu tiên cho Hình Phù Đồ.
– Thượng Thương cổ thành đáng chết.
Hình Phù Đồ tức giận càng uất ức, cấm chế nơi này hạn chế để hắn phát huy, nếu không thì hắn tuyệt đối có thể bắt được Khương Phàm.
– Khương Phàm đã thể hiện ra toàn bộ thực lực, đó là cực hạn của hắn, nhưng ngài còn không có hiện ra một phần ba. Chỉ cần hắn còn ở nơi này, chúng ta liền có thể…
Tạ Ninh còn chưa nói xong đã bị Hình Phù Đồ giận dữ mắng mỏ:
– Im miệng, ta còn cần ngươi tới dỗ dành?
Tạ Ninh cúi đầu rủ lông mày xuống, đáy mắt nổi lên sự oán độc.
Hình Phù Đồ hít vào mấy hơi, để cho mình tỉnh táo lại.
Khương Phàm xác thực mạnh hơn so với kiếp trước, cũng biểu thị tiềm lực tương lai càng lớn, hắn nhất định phải bắt lấy trước khi rời khỏi Thượng Thương cổ thành.
– Chúng ta có thể phối hợp với ngài.
Hoàng trưởng lão cẩn thận từng li từng tí nói, hắn biết Thái Tuế vô cùng cao ngạo, từ trước tới giờ không liên thủ cùng người khác.
Hình Phù Đồ liếc nhìn Khổng Sướng ở bên cạnh:
– Diệp Trục Thiên chết rồi, ngươi biết kết quả của mình không?
Khổng Sướng nghiêm túc nói:
– Hoặc là chết, hoặc là trục xuất khỏi Thái Cổ Thần Miếu.
Sắc mặt Hình Phù Đồ âm trầm:
– Ngươi muốn cái nào?
– Chết!!
Khổng Sướng rất quả quyết, thà chết, cũng muốn chết tại Thần Miếu, đây là tôn nghiêm sau cùng của hắn.
– Ngươi muốn bị kéo vào tử lao chém đầu, hay là muốn chiến tử báo thù?
– Nếu có cơ hội, ta nguyện ý chiến tử!
– Cơ hội đang ở Thái Cổ Thần Miếu này, chính ngươi nắm chắc.
– Nhưng ta không phải đối thủ của Khương Phàm.
Khổng Sướng ngược lại muốn đuổi theo chém giết Khương Phàm, thế nhưng sau khi chứng kiến Khương Phàm cùng Hình Phù Đồ chiến đấu, hắn biết rõ mình hoàn toàn không uy hiếp được Khương Phàm.
– Ta không có để cho ngươi đánh, ta để cho ngươi trực tiếp chết.
Hình Phù Đồ lại liếc mắt nhìn Hoàng trưởng lão.
Hoàng trưởng lão lĩnh hội, đây là muốn coi Khổng Sướng như vũ khí, lấy không gian bí thuật trực tiếp ném tới trước mặt Khương Phàm, sau đó… Tự bạo!
Khổng Sướng cũng đã hiểu, sắc mặt hơi tái nhợt.
Tự bạo sao?
Đây chính là thần hồn câu diệt, ngay cả luân hồi cũng bị mất!
Khổng Sướng muốn nói điều gì đó, nhưng vừa há to miệng, lại nhịn được.
Nếu Thái Tuế đã tỏ thái độ, hắn chỉ có thể làm theo.
Các trưởng lão khác âm thầm lắc đầu, đều có thể cảm nhận được sự tức giận của Thái Tuế, ai cũng không dám nói đỡ cho hắn.
– Khương Phàm, ta xem ngươi còn có thể trốn đến lúc nào.
Ánh mắt Hình Phù Đồ lạnh lùng quét về phía dãy núi.
Ngươi mạnh lên, cũng càng đáng để ta thôn phệ.
– Đây là Linh Phù Không Gian, có thể tại thời khắc nguy hiểm di chuyển vài trăm mét. Số lượng không nhiều, trước tiên mỗi người một cái.
Hoàng trưởng lão phân phát linh phù hắn rèn luyện ra ngoài, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Sau khi Khương Phàm chạy ra hơn hai trăm dặm, hắn chìm ở bên trong địa tầng nghỉ ngơi điều dưỡng.
Hướng Vãn Tình mệt mỏi giải thích xong tình huống với Khương Phàm, sau đó nhìn qua hư ảnh Kỳ Lân oanh động trong tòa tháp, mặt mũi tràn đầy rung động.
Chia tay hai ba tháng mà thôi, vậy mà Khương Phàm lại cướp được nhiều bảo vật như vậy.
Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân?
Tiên tổ Nhân Hoàng?
Thái Tổ sơn?
Thật không dám tin được.
Dạ An Nhiên còn ở trong Sí Thiên giới lo lắng cho an toàn của Khương Phàm, kết quả Khương Phàm lại ở bên ngoài bội thu.
– Đây là một viên Vĩnh Sinh Chủng Tử, hẳn là có thể chữa trị khỏi thương thế của cô.
Khương Phàm xuất ra một viên từ trong chín viên Vĩnh Sinh Chủng Tử còn sót lại, giao cho Hướng Vãn Tình.
– Ngươi còn muốn đuổi bắt Hình Phù Đồ sao?
Hướng Vãn Tình nhớ tới chuyện gặp phải trong khoảng thời gian này liền cảm thấy khuất nhục cùng tức giận.
– Đương nhiên phải đuổi, nhưng phải có sách lược.
Khương Phàm càng cảnh giác chính là võ giả không gian kia, may mắn lúc ấy Hình Phù Đồ đã mời hắn rời khỏi, nếu không trận chém giết hôm nay có khả năng xuất hiện cục diện khác.
Muốn lần nữa nghênh chiến Hình Phù Đồ, đầu tiên phải giải quyết võ giả không gian kia.
Nhưng, có thể gánh vác lên trách nhiệm bảo vệ Hình Phù Đồ, cảnh giới khẳng định rất cao, nói không chừng còn có thể tại thời khắc mấu chốt, gánh vác được cấm chế của Thượng Thương cổ thành, thể hiện ra thực lực Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên.
Xử lý không tốt rồi.
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Thời Việt, nếu như hắn nhúng tay, hẳn là có thể kiềm chế võ giả không gian lại.
Nhưng Triệu Thời Việt cho tới bây giờ còn giữ vững khắc chế, không thể không khiến Khương Phàm hoài nghi có phải hắn đang sinh ra ý nghĩ khác hay không.
Hướng Vãn Tình nói:
– Hình Phù Đồ mạo phạm Sí Thiên giới, ta nghĩ hẳn là Sí Thiên giới sẽ đuổi tới.
Khương Phàm lắc đầu:
– Bọn hắn không biết Hình Phù Đồ đưa cô đến chỗ nào, có khả năng sẽ đuổi tới Thái Cổ Thần Miếu đòi người.
– Chỉ dựa vào chúng ta, rất khó giết Hình Phù Đồ.
Hướng Vãn Tình rất bất ngờ về thực lực của Khương Phàm, nhưng có thể cùng Hình Phù Đồ chém giết đã là cực hạn, muốn giết hắn hiển nhiên là không thể nào.
– Săn giết trong rừng cây, thực lực mưu kế đều chiếm năm phần.
Khương Phàm vừa điều trị, vừa tự hỏi đối sách.
– Vừa rồi ta hơi xúc động.
Hướng Vãn Tình chần chừ một lúc, nói:
– Có khả năng Vạn Đạo Thần Giáo đoán được ta là ai, ta muốn…
– Cái gì cũng đừng nghĩ, an tâm điều dưỡng, chuyện Vạn Đạo Thần Giáo cứ giao cho ta.
Khi Khương Phàm đang nói chuyện, địa tầng đột nhiên cuồn cuộn, sóng nhiệt cách nham thạch thật dày truyền tới.
Khương Phàm biết là Khương Bá tới.
Nhưng, theo sát uy thế mãnh liệt này để sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng lên.
Khí tức này so với trước đó mạnh không phải là một chút.
Khương Bá lần theo loại cảm giác lẫn nhau kia tìm được Khương Phàm.
Dung nham nuốt hết nham thạch, nóng chảy ra ra một con sông dung nham, vờn ở xung quanh Khương Phàm.
Khương Phàm nhìn nam tử oai hùng trong dung nham đi tới, chau mày:
– Ngươi khôi phục cảnh giới?
– Khương Qua chém con tiểu xà kia, ngọc phù rơi xuống, bị ta nhặt được.