Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Hết Rồi

Chương 51



Beta: Esther.

– —-

Xét thấy Lục Tri Chu thật sự rất thích xem Tiêu Niên khóc, Tiêu Niên đương nhiên sẽ không để Lục Tri Chu đạt được ý muốn một cách dễ dàng.

Huống hồ xung quanh còn có người nữa.

Lúc này Tiểu Ngọc đã từ bên ngoài đi vào, có lẽ là thấy Tiêu Niên đang treo trên người của Lục Tri Chu, lời muốn nói lại nuốt lại vào miệng, cười khì một tiếng.

Tiêu Niên chỉ treo một lúc, liền nhảy xuống khỏi người Lục Tri Chu, cũng nhận lấy hoa mà Lục Tri Chu tặng.

“Sao anh lại đến đây? Làm sao anh vào…” Tiêu Niên nói đến đây liền nhìn thấy Tiểu Ngọc đang đứng cạnh Lục Tri Chu cười trộm.

Cậu quay qua nhìn Tiểu Ngọc, lại quay qua nhìn Lục Tri Chu: “Hai người hợp tác với nhau?”

Tiểu Ngọc cười hì hì: “Thầy Lục kêu tôi giấu cậu.”

Lục Tri Chu gật đầu: “Lén qua đây để cổ vũ cho thầy Tiêu.”

Tiêu Niên hứ một tiếng với Lục Tri Chu: “Được thôi, vậy phải cảm ơn thầy Lục rồi.”

Lục Tri Chu: “Không có gì.”

Trong lòng Tiêu Niên nhảy nhót, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện điềm tĩnh mà sờ sờ hoa: “Nhưng vẫn chưa kết thúc, lát nữa còn có chút việc bên phía ban tổ chức nữa.”

Lục Tri Chu nói: “Không sao.”

Tiêu Niên: “Anh cũng không nói sẽ qua đây, tối qua em hẹn với người khác cùng nhau đi ăn khuya rồi.”

Lục Tri Chu vẫn trả lời: “Không sao.”

Tiêu Niên: “Cũng không biết mấy giờ mới có thể trở về.”

Lục Tri Chu vẫn như cũ: “Không sao.”

Tiêu Niên: “Lục Tri Chu, anh phá vỡ hết kế hoạch của em rồi”.

Lục Tri Chu vẫn như thế: “Không sao cả, em có thể xem như anh không tồn tại.”

Nói đến đây, Tiêu Niên liếc về Tiểu Ngọc đang đứng kế bên cười tươi như hoa.

Tiêu Niên nhìn xong cũng cười, cậu hỏi Tiểu Ngọc: “Có phải cảm thấy tôi rất phiền không?”

Tiểu Ngọc không lắc đầu: “Đây là cậu nói đấy nhé.”

Tiêu Niên: “Cô nhìn thầy Lục của chúng ta rộng lượng biết bao nhiêu, như vầy mà vẫn còn nhịn được.”

Lúc này thầy Lục bổ sung thêm một câu: “Hết cách rồi.”

Tiểu Ngọc cũng bổ sung một câu: “Còn có biện pháp gì nữa à, đành cưng chiều thôi.”

Bây giờ vẫn còn là giờ nghỉ ngơi, Tiêu Niên kéo một cái ghế để Lục Tri Chu ngồi bên cạnh mình.

“Anh nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt em chưa?” Tiêu Niên nói rồi quay qua chớp chớp mắt với Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu cười: “Thấy rồi.”

Tiêu Niên: “Thế nào?”

Lục Tri Chu thẳng nam này, đoán chừng là nghĩ không ra trang điểm thì nên khen cái gì, nhìn một hồi lâu cũng không khen được một câu.

Tiêu Niên cười rộ lên: “Bỏ đi.”

Tiêu Niên vén tóc của mình một chút: “Tóc mới nhuộm có ngầu không? Rất hợp với điệu nhảy ngày hôm nay, vốn dĩ là muốn trở về cho anh một bất ngờ, lại không ngờ anh lại chạy qua đây”.

Tiêu Niên còn chưa nói xong, Lục Tri Chu đột nhiên nói một câu: “Màu hồng phấn.”

Tiêu Niên dần dần mở to hai mắt: “Màu, hồng, phấn?”

Lục Tri Chu: “Không phải?”

Tiêu Niên chỉ vào tóc của mình, lớn tiếng nói: “Đây là màu tím nhạt!”

Lục Tri Chu à một tiếng dài: “Vậy sao?”

Tiêu Niên cạn lời, một tay nắm tóc của bản thân: “Đây đương nhiên là màu tím nhạt, bài nhảy hôm nay em nhảy gọi là Tử!” Tiêu Niên cười: “Đàn ông mạnh mẽ sao có thể đi nhuộm màu hồng phấn chứ?”

Lục Tri Chu cười cười, bắt được một điểm nghi hoặc mới: “Đàn ông mạnh mẽ?”

Tiêu Niên mín môi nhắm mắt lại.

Còn chưa nghĩ ra được phải nói gì, Lục Tri Chu đột nhiên nói một câu: “Chúc mừng thầy Tiêu đạt giải nhì.”

Tiêu Niên nén một ngụm khí, thở ra rồi cười rộ lên, cậu lập tức nhào lên đùi của Lục Tri Chu: “Sao anh lại như vậy chứ.”

Tiêu Niên nằm một lúc liền ngẩng đầu lên, sao đó chỉ vào Tiểu Ngọc không biết đang bận cái gì nhưng lại luôn rất bận ở kế bên: “Cô nãy giờ cứ cười cái gì vậy? Thật là kì lạ.”

Tiểu Ngọc từ nãy tới giờ luôn cười trộm, lần này nhịn không được nữa liền trực tiếp ho một tiếng: “Làm phiền hai người rồi à?”

Tiêu Niên: “Nếu tôi nói làm phiền thì sao?”

Tiểu Ngọc: “Vậy tôi cũng không rời đi.”

Tiêu Niên liền quay qua cáo trạng với Lục Tri Chu: “Anh nói người này có phải vô lý quá rồi hay không?”

Lục Tri Chu nhìn Tiểu Ngọc một cái, chỉ ừ một tiếng cũng không nói gì khác.

Sau đó anh liền hỏi Tiêu Niên: “Hôm nay có phải là cái gì cũng nên tùy theo thầy Tiêu?”

Tiêu Niên ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi.”, mắt của cậu đảo một vòng, lúc này trong phòng đều là người quen, cậu liền nhỏ giọng nói: “Anh nghĩ anh đang nói chuyện với ai?”

Lục Tri Chu: “Vua nhảy.”

Tiêu Niên cười rộ lên: “Đúng vậy, không sai, chính là em.”

Chưa được bao lâu, bên ban tổ chức đã đến gọi người. Tiêu Niên kêu Lục Tri Chu đợi cậu một lúc, cậu lập tức sẽ trở lại. Nhưng mà cái lập tức này lại rất không hề lập tức, phía ban tổ chức sau khi bàn giao công việc xong, mọi người tự nhiên mà chụp hình với nhau.

Cậu là á quân đương nhiên cũng sẽ không thể bị bỏ rơi. Người quen, người không quen, nhân viên, người hâm mộ, lần lượt kéo đến chụp hình.

Mà Lục Tri Chu bị cậu cho chờ ở phòng nghỉ lúc này cũng bước ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đúng lúc Tiêu Niên đang chụp ảnh cùng một tuyển thủ khác, tuyển thủ đó cao to hơn cậu, vì để có thể lọt vào ống kính, hai người sát lại rất gần, tay của người đó cũng khoác lên eo của Tiêu Niên.

Lục Tri Chu cách đó không xa dừng lại tại chỗ.

Người này rất nhanh đã chụp xong, Lục Tri Chu cho rằng đã xong rồi lại không ngờ đến giây tiếp theo phía sau Tiêu Niên lại có một người đàn ông đi đến, trực tiếp khoác lên vai của Tiêu Niên, giơ điện thoại lên chụp một tấm.

Lục Tri Chu lại quay trở về.

Khi Tiêu Niên quay về phòng nghỉ đón Lục Tri Chu thì đã là chuyện của mười mấy phút sau.

Lục Tri Chu vẫn ngồi ở chiếc sô pha lúc mà cậu rời đi, trên chân đặt một quyển tạp chí, xem không chớp măt, thoạt nhìn rất chuyên tâm.

Đợi Tiêu Niên đi qua nhìn thấy trong tạp chí là cái gì, cậu kinh ngạc mà hít vào một hơi.

Lục Tri Chu lúc này mới phát hiện Tiêu Niên đã trở về, anh đầu tiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Niên một cái rồi mới cúi đầu xem tạp chí trên chân.

Anh cũng đơ ra rồi, trên tạp chí là một người đàn ông cường tráng tám múi lõa nửa thân, đen bóng, toàn thân đều là dầu.

“Anh thích kiểu này sao?” Tiêu Niên hỏi.

Lục Tri Chu gấp tạp chí lại: “Không phải, không có.”

Tiêu Niên hỏi: “Anh đã nhìn rất lâu.”

Lục Tri Chu không biết nên giải thích sao, anh không thể nói anh vừa trở về liền mở ra rồi đi.

“Có thể đi chưa?” Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên.

Tiêu Niên gật đầu: “Được rồi, chúng ta đi ăn đêm thôi.”

Lục Tri Chu: “Có anh?”

“Đương nhiên là có anh, xem anh có chịu đi hay không thôi.” Tiêu Niên cười cười: “Em sẽ không bỏ anh lại.”

Lục Tri Chu gật đầu: “Được.”

Lục Tri Chu nói xong liền muốn đứng dậy, Tiêu Niên lại giữ vai anh ấn xuống: “Lục Tri Chu.”

Lục Tri Chu: “Hử?”

Mày Tiêu Niên chau lại: “Anh hình như có chút không đúng.”

Lục Tri Chu: “Chỗ nào không đúng?”

Tiêu Niên lắc đầu: “Không biết, chỉ cảm thấy anh có chút lạ, anh không vui hả? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lục Tri Chu đột nhiên nở nụ cười.

Tiêu Niên cũng cười: “Anh cười cái gì? Chuyện gì vậy?”

Lục Tri Chu lắc đầu: “Vừa nãy ra ngoài thấy em và bọn họ chụp hình với nhau.”

“Đúng vậy, thật nhiều người, chụp hình rất là lâu.” Tiêu Niên hỏi: “Vậy thì sao?”

Lục Tri Chu: “Quá thân mật.”

Tiêu Niên nhướng mày

Lục Tri Chu tiếp tục: “Anh cảm thấy anh ăn giấm rồi.”

Tiêu Niên từ từ mím môi lại.

Điều này thực sự làm cậu nghẹt thở.

Không hề khoa trương, cậu lớn từng này rồi đây vẫn là lần đầu tiên thấy có một người đàn ông lấy việc ăn giấm nói ra trước mặt.

Người này còn là vì cậu, người này là Lục Tri Chu đấy.

Tiêu Niên lại có một tâm trạng nhỏ khác, đầu tim của cậu nhói lên một chút.

Lại có cảm giác sáng khoái mới mẻ.

“Không phải.”, Tiêu Niên giải thích: “Chỉ là chụp hình, điện thoại quá nhỏ nên mọi người phải xích lại gần một chút.”

Lục Tri Chu “Anh biết.”

Tiêu Niên: “Chúng ta có lúc cũng khoác vai nhau, nhưng mà không có ý gì khác.”

Lục Tri Chu vẫn: “Anh biết.”

Tiêu Niên: “Nếu anh không thích thì lần sau em nhất định sẽ chú ý, em cách xa bọn họ một chút.”

Lục Tri Chu cảm thấy anh phải nói không cần thiết, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại biến thành: “Được.”

Tiêu Niên cười khì một tiếng “Vậy ngài Lục có thể vui vẻ lại được chưa?”

Tiêu Niên nói xong, Lục Tri Chu liền đứng dậy.

Ánh mắt của cậu nhìn Lục Tri Chu từ dưới đứng lên, sau đó nhìn thấy bàn tay to lớn của Lục Tri Chu vòng qua sau đầu của Tiêu Niên, nhẹ nhàng xoa một chút: “Không có gì, anh có thể tiêu hóa được.”, anh nói xong liền hỏi Tiêu Niên: “Ăn cái gì?”

Tiêu Niền ò một tiếng: “Lẩu, đi thôi.”

Thẳng đến khi lên xe, có thể Lục Tri Chu đã bình thường trở lại nhưng Tiêu Niên vẫn chưa bình thường trở lại.

Não cậu lúc này dường như là một một cái máy lặp lại, cứ luôn lặp lại câu nói đó của Lục Tri Chu: “Anh nghĩ anh ăn giấm rồi”.

“Anh nghĩ anh ăn giấm rồi.”

“Anh nghĩ anh ăn giấm rồi.”

Tiêu Niên từ từ mím môi lại.

Lục Tri Chu đứng bên cạnh, cậu thật không tiện cười ra.

Sau đó thật sự không nhịn được nữa, Tiêu Niên tìm một người bạn trong danh sách bạn bè trên wechat, bạn học Tiểu Minh.

Tiêu Niên: [Cứu tôi cứu tôi với.]

Tiểu Minh trả lời lại rất nhanh: [?]

Tiểu Minh: [Chuyện gì vậy.]

Tiêu Niên: [Tôi vừa bị Lục Tri Chu làm cho sướng chết đi được.]

Tiểu Minh: [? Chuyện này có thể nói ra như vậy hả?]

Tiểu Minh: [Kể anh đây nghe một chút.]

Tiêu Niên: [Không có gì để kể hết, mẹ nó Lục Tri Chu bởi vì tôi chụp hình với người đàn ông khác, cậu đoán xem sau đó thế nào?]

Tiểu Minh: […]

Khi thấy dấu ba chấm được gửi qua, Tiêu Niên cảm thấy hẳn là Tiểu Minh đã hiểu rồi.

Quả nhiên, Tiểu Minh nói: [Lục Tri Chu không giết mấy người đàn ông đó, cậu cũng đừng nói chuyện với tôi.]

Tiêu Niên: [Hahaha.]

Tiểu Minh: [Tôi đã tạo nghiệp gì vậy chứ.]

Tham Khảo Thêm:  Chương 726: Hoàng Long Sơn

Cậu ta lại hỏi: [Không phải cậu đang thi đấu sao? Lục Tri Chu qua đó?]

Tiêu Niên: [Đúng vậy, giấu tôi chạy qua đây.]

Tiêu Niên: [Xem màn biểu diễn cuối cùng của tôi, còn mua cho tôi một bó hoa thật to.]

Tiêu Niên: [Siêu bất ngờ.]

Tiểu Minh: [Tôi ghen tị rồi.]

Tiểu Minh: [Tại tôisao lại hỏi cậu chứ.]

Tiểu Minh: [Đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi cũng muốn đi tìm đàn ông.]

Tiểu Minh: [Mẹ nó chứ, cậu cứu giúp tôi mới đùng ở đó còn nói tôi cứu cậu nữa chứ.]

Đã đến tiệm lẩu, Tiêu Niên gửi một cái icon rồi xuống xe, tay trong tay với Lục Tỉ Chu đi vào.

Bọn họ cũng không nán lại bao lâu, lại không nghĩ đến thế mà lại là người đến cuối cùng.

Mở cửa gian phòng ra, người ở trong nhìn thấy bọn họ bỗng nhiên reo hò hoan hò, những người đứng ở cửa thậm chí còn bắn pháo hoa.

Còn có người kéo tấm băng rôn trên tường, chúc Tiêu Niên thi đấu đạt được á quân.

“Woa, mấy người quê mùa quá đi.” Tiêu Niên chỉ vào tấm băng rôn cười: “Còn làm cái này nữa chứ”

Tiểu Ngọc nói: “Còn có cái quê mùa hơn đây.”

Vừa nói xong, cả một bàn người ăn ý mà cùng đứng lên, từ trong túi móc ra một trái tim.

Đúng vậy, chính là cái trái tim làm từ ngón cái và ngón trỏ.

Tiêu Niên bật cười haha: “Bị các người làm cho sến chết đi được!”

Nhưng cậu vẫn nói: “Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn mọi người.” Cậu ra dáng mời mọi người ngồi xuống: “Mọi người ăn uống nhiều vào, chi phí ngày hôm nay tôi bao.”, cậu ngừng lại một chút, chỉ tay ra phía sau: “Ngài Lục trả tiền”.

Ngài Lục hiển nhiên có chút không kịp chuẩn bị, nhưng rất nhanh liền cười gật đầu: “Được.”

Mọi người lập tức: “Uâyyyyy.”

Bàn bên lập tức có người đùa giỡn: “Vị ngài Lục này là ai vậy? Không giới thiệu một chút à? Phải để tụi này biết là đang ăn cơm của ai chứ.”

Tiêu Niên dựa lên người Lục Tri Chu: “Không nhìn ra hả?”

Tất cả mọi người đồng thanh: “Nhìn không ra.”

Tiêu Niên: “Bạn trai đó.”

Nói xong, vậy mà có người ở phía dưới la lên: “Hôn một cái!”

Tiêu Niên buồn cười: “Cái gì vậy chứ, có gì hay mà hôn chứ.”

Bọn họ mới không quan tâm, có người dẫn đầu tự nhiên mọi người la ó theo: “Hôn một cái, hôn một cái…”

Tiêu Niên bất đắc dĩ mà quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi Lục Tri Chu có được không?

Lục Tri Chu nháy mắt với Tiêu Niên một cái, âm thầm đồng ý

Thế là Tiêu Niên dưới sự theo dõi của mọi người hôn một cái lên mặt Lục Tri Chu.

Chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tiếng hò hét dường như muốn phá thủng cả gian phòng.

Tiêu Niên xấu hổ rồi.

Đây vốn dĩ chỉ là bữa ăn liên hoan nhỏ sau khi cuộc thi kết thúc, nhưng vì Tiêu Niên đạt được xếp hạng cao, tối nay cậu không hiểu ra sao lại trở thành nhân vật chính.

Vì vậy cứ nói chuyện một chút liền nói đến Tiêu Niên.

Là vì Lục Tri Chu đến.

Mọi người đều nhiều chuyện lên.

Trước khi trò chuyện, mọi người rất hiểu chuyện mà khen tới tấp: “Tiêu Niên, bạn trai của cậu thật đẹp trai nha.”

“Đúng vậy, cậu ấy vừa tiến vào tôi đã muốn khen rồi, nhưng không ai nhắc đến nên tôi có chút ngại.”

“Tôi cũng vậy, thấy có người nói nên tôi khen theo.”

Tiêu Niên quay đầu lại nhìn Lục Tri Chu: “Các người nhìn anh ấy, được khen từ nhỏ đến lớn, trong lòng không chút gợn sóng nào luôn.”

Lục Tri Chu cười: “ Anh đang vui trộm trong lòng.”

Có lẽ là từ lúc vào tiến vào cho đến bây giờ đều không có nói chuyện, đột nhiên nói một câu như vậy, một câu bình thường không có gì đặc biệt lại chọc cho cả bàn đều cười.

Có người hiếu kì hỏi: “Tiêu Niên, hai người làm sao mà quen biết nhau vậy? Tôi nghe nói thầy Lục còn là giáo sư đại học nữa.”

Câu nói này nói ra, mọi người trong nháy mắt đều hiếu kì theo, các ánh mắt lập tức đều dồn qua đây.

Tiêu Niên không nhịn được cười khẽ, thật sự, trong cái vòng tròn mối quan hệ này của bọn họ, tiếp xúc được với giáo sư đại học như Lục Tri Chu là điều hiếm thấy.

Thế là Tiêu Niên chống đầu đối diện với Lục Tri Chu, hỏi anh: “Thầy Lục, chúng ta làm sao mà quen biết nhau vậy?”

Lục Tri Chu đàng hoàng trịnh trọng nói: “Vô tình gặp được thầy Tiêu liền nhất kiến chung tình, không ngừng theo đuổi.”

Tiêu Niên sau nghi nghe xong đã cười trước tiên, trên bàn có một cô gái woa lên một tiếng: “Thật á?”

Tiêu Niên nói: “Đương nhiên là thật rồi.”

Cô gái kia xí một tiếng: “Thầy Lục nói thì tôi tin, cậu nói lại lần nữa, sao tôi lại thấy không đáng tin như vậy nhỉ.”

Tiêu Niên: “Vậy cô tin hay không tin?”

Cô gái: “Ai ya, hai người nói thật à.”

Tiêu Niên nở nụ cười: “Mối quan hệ giữa tôi với thầy Lục rất là sâu xa.”, cậu nhìn Lục Tri Chu một cái: “Chúng tôi là đính hôn từ bé đấy.”

Mọi người nghe xong vậy mà không tin cái người đã quen biết mấy năm kia, lại quay qua hỏi Lục Tri Chu người mới gặp chưa đến nửa tiếng.

“Thật hả thầy Lục?”

Lục Tri Chu gật đầu: “Đúng vậy.”

Các cô gái đồng thanh: “A~”

Lục Tri Chu lại nói: “Nhưng quan hệ không lớn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 182: C182: Nhảy chương

Có người hỏi: “Thầy Lục, Tiêu Niên làm cách nào lại quấn lấy anh vậy?”

Tiêu Niên chậc một tiếng: “Tại sao lại là tôi quấn lấy anh ấy? Sao không thể là anh ấy quấn lấy tôi?”

Lục Tri Chu vậy mà ngay lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, là tôi quấn lấy em ấy.”

Cái ngữ khí này, mọi người lập tức lại không tin nữa rồi. Mặc dù xác thực là lúc đầu Tiêu Niên khiêu khích bám người, nhưng Lục Tri Chu dám nói là mình chưa từng làm bất cứ việc gì không?

Quả nhiên, có người phát biểu: “Thầy Lục vừa nhìn thấy đã, đã, nói sao nhỉ?”

Có người bổ sung: “Không có duc v0ng phàm tục.”

Người kia nở nụ cười: “Haha, đúng đúng đúng, không có duc v0ng phàm tục.”

Mọi người thế mà đều tán thành.

Tiêu Niên quay đầu nhìn cái người được mọi người công nhận là không có duc v0ng phàm tục này.

Cười chết cậu.

Cái người này ở trên giường lẳng lơ như thế nào mấy người đều không biết!

Nhưng Tiêu Niên có thể nói gì sao?

Cậu bây giờ nói thì có người tin sao?

Khi mà cậu định thuận theo lời mọi người mà nói thì Lục Tri Chu lại mở miệng.

“Là tôi theo đuổi em ấy, bởi vì ở nhà đã gặp nhau, sau đó…” Lục Tri Chu nói: “Không kể cụ thể được.”

Lời ít mà ý nhiều, cái gì cũng không nói, nhưng lại trả lời cho tất cả, đặc biệt chân thành, đặc biệt có độ tin cậy.

Lời này vừa nói xong, hai người bất chợt nhìn nhau một cái.

Các cô gái ở đối diện, bao gồm cả Tiểu Ngọc lại trộm cười nữa.

Bữa lẩu này ăn vô cùng vui vẻ, Lục Tri Chu với bạn bè của Tiêu Niên cũng vô cùng hòa hợp.

Sự thật chứng minh, nói ít không thể chứng minh được rằng không giỏi giao tiếp, chuyến đi này mê lực kì lạ của Lục Tri Chu trực tiếp chinh phục được mọi người.

Mọi người thích anh còn nhiều hơn thích Tiêu Niên.

Sau khi tạm biệt rồi trở về khách sạn, Tiêu Niên rõ ràng là mệt mỏi. Thi đấu hết cả một ngày, lại ăn cơm suốt một buổi tối, về đến phòng, Tiêu Niên trực tiếp ngồi phịch trên trên ghế sô pha.

“Lục Tri Chu.” Tiêu Niên nhấc tay lên gọi anh.

Lục Tri Chu hiểu ý nắm lấy tay Tiêu Niên: “Mệt rồi phải không.”

“Mệt.” Tiêu Niên: “Không phải, anh đừng ngắt lời em.”

Lục Tri Chu: “Em nói đi.”

Tiêu Niên nói: “Anh buổi tối phải tắm cho em xem.”

Lục Tri Chu cười: “Cái gì?”

Tiêu Niên: “Hôm qua anh nói rồi.”

Lục Tri Chu nhìn Tiêu Niên: “Buổi tối không muốn ngủ nữa?”

Tiêu Niên hắc một tiếng: “Có chồng ở bên cạnh thì ngủ cái gì, phải làm yêu chứ.”

Lục Tri Chu xoa xoa đầu Tiêu Niên: “Tắm rửa rồi đi ngủ đi, em mệt rồi, ngày mai về nhà rồi tính.”

Tiêu Niên không đồng ý nhìn Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu: “Mắt của em sắp nhắm lại rồi.”

Tiêu Niên bật cười, quả thật là vậy, vừa mới lên xe được mấy phút cậu đã ngủ thiếp đi, xém chút nữa là bị người khác gói đem về.

Lục Tri Chu: “Được rồi, trạng thái không tốt cũng không tiện, ngoan nhé?”

Tiêu Niên nghiêng đầu: “Chỗ nào không tốt?”

Lục Tri Chu rất chắc chắn: “Em chịu không nổi.”

Tiêu Niên nở nụ cười: “Chỉ anh đây, là người không có duc v0ng phàm tục đó.”

Lục Tri Chu chỉ vào bản thân mình: “Thành thật ngay thẳng.”

Tiêu Niên quả thật là mệt rồi, đến cười cũng thấy mệt.

Cậu thả tay Lục Tri Chu ra, lăn lên ghế sô pha: “Anh đi tắm trước đi, em nghỉ một chút.”

Lục Tri Chu không ý kiến: “Anh tắm xong thì em đi vào.”

Tiêu Niên nhắm mắt lại: “Được, được.”

Lục Tri Chu căn bản không có chứng trì hoãn, nói đi liền đi. Không bao lâu trong nhà tắm liền truyền ra tiếng nước.

Tiêu Niên buồn ngủ thì buồn ngủ, mệt thì mệt, nhưng não vẫn nhanh chóng hoạt động

Có lẽ đồng hồ sinh lí vẫn chưa đến, cũng có lẽ khoảng thời gian ngắn ngủi trên xe đó đã bổ sung một ít tinh thần, nói chung ngủ không được.

Chợp mắt một lúc thì có chút nhàm chán, dứt khoát lấy điện thoại ra xem.

Trên điện thoại có một đống tin nhắn, đều là tin nhắn chúc mừng cậu đạt được á quân.

Tiêu Niên trả lời từng tin một, cảm ơn từng người một, sau khi thoát ra thì thấy trong vòng bạn bè có chấm đỏ, cậu lại bấm vào xem.

Vài bài đăng đầu tiên đều là của một số người bạn, Tiêu niên híp lại nửa con mắt, vừa lướt điện thoại vừa cảm thấy bản thân sắp ngủ rồi.

Nhưng trên màn hình lại đột nhiên hiện lên một cái hình đại diện hạt nhân, Tiêu Niên ngay lập tức mở mắt.

Ngạc nhiên không, Lục Tri Chu đăng bài lên vòng bạn bè rồi.

Mấy giây sau, sau khi Tiêu Niên nhìn thấy được nội dung cụ thể liền bật cười.

Lục Tri Chu đăng lên một câu nói kèm theo ảnh.

Trong ảnh là ban công ở nhà bà nội, hoa rất đẹp, ánh sáng mặt trời cũng rất đẹp, mà nằm ngủ trên ghế tựa với tỉ lệ vàng là một người tên Tiêu Niên.

Cậu nằm trên ghế, an tĩnh đắp tấm thảm.

Caption của Lục Tri Chu là: “Bên ngoài thế giới tầm thường của tôi.”

Tiêu Niên cười rồi lại cười, cười rồi lại cười.

Cái người này tại sao luôn lén sau lưng mình làm mấy chuyện này chứ.

Tâm lại tê rần rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.