Tiêu Thái cũng viết một bức thư, nhờ Ngô thúc mang về đưa cho Diệp Trạch.
Chú cháu hai người lần đầu thư từ qua lại, nhất thời Tiêu Thái cũng không biết bắt đầu từ đâu, liền viết một số chuyện về nương, cũng chỉ tóm lược cuộc sống hiện tại của mình, nói rằng mọi thứ đều ổn.
Ngô thúc lần lượt thu dọn đồ đạc Tiêu gia chuẩn bị, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Phó Nguyệt do dự muốn nói.
Ánh mắt sắc bén của Ngô thúc nhìn vẻ mặt của nàng, chủ động hỏi: “Phu nhân có chuyện cứ nói, đừng ngại.”
Tiêu Thái cũng nhìn về phía nàng.
Những lời này đã lăn lộn trong lòng Phó Nguyệt được mấy ngày.
Mắt thấy Ngô thúc phải rời đi, nhưng Phó Nguyệt vẫn không kiềm được sự lo lắng trong lòng.
Cô quấn chiếc khăn trong tay nhìn về phía Ngô thúc: “Không biết Ngô thúc có biết Triệu phủ năm trước từ thành Thạch Châu về kinh không?”
Ngô thúc nghiêng đầu: “Triệu phủ?”
“Đúng vậy! Ban đầu nhậm chức tri phủ thành Thạch Châu, năm trước thăng chức triệu về kinh thành.”
Ngô thúc nhanh chóng lướt qua mối quan hệ giữa các nhân vật ở kinh thành một lần, ông bắt được một chút ấn tượng:”Chính là Triệu Thanh Tùng Triệu đại nhân?”
“Đúng! Chính là ông ấy!” Trong mắt Phó Nguyệt dấy lên hy vọng, nhìn chằm chằm Ngô thúc.”
“Triệu đại nhân hiện giữ chức hộ hộ hữu thị lang.” Ngô thúc nhớ đến xuất thân của Phó Nguyệt, mở lời nói: “Triệu đại nhân tiền đồ vô lượng à.” Nghe nói Triệu đại nhân cùng thừa tướng là quan hệ thông gia, năm trước có thể được điều nhiệm về kinh cũng là đi con đường của thừa tướng.
Chỉ là Dũng Nghị công phủ bọn họ không có quan hệ với nhánh của thừa tướng, đối với vị Triệu đại nhân kia cũng biết rất ít.
Đối với tiền đồ của Triệu Thanh Tùng, Phó Nguyệt quan tâm. Nàng chỉ muốn nghe về tin tức của Triệu Vân Liên.
Phó Nguyệt ôm một tia chờ mong: “Vậy đại tiểu thư của Triệu phủ, Ngô thúc có nghe nói qua không?”
Ngô thúc lắc lắc đầu, ngay cả Triệu Thanh Tùng ông cũng chỉ biết chút ít chứng đừng nói là một vị tiểu thư trong phủ ông ta.
Mong đợi của Phó Nguyệt hụt hẫng, cụp mắt che giấu một chút bi thương trong đó.
Một lát sau, nàng lại một lần nữa gượng cười: “Không sao, ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi. Ngô thúc không biết cũng không sao.”
Tiêu Thái hiệu được tầm quan trọng của đám người Triệu Vân Liên trong lòng nàng, lặng lẽ đến gần Phó Nguyệt, chống đỡ cho nàng.
Ngô thúc nhíu mày, trầm ngâm trong chốc lát, nói với Phó Nguyệt: “Tiêu phu nhân, đợi lần này ta về kinh, ta giúp ngươi tìm hiểu một chút, có tin tức ta phái người gửi cho ngươi được không?”
Phó Nguyệt nhịn không được mừng rỡ: “Thật… Thật sao?! Có phiền Ngô thúc không?”
“Không sao, tin tức trong kinh rất nhanh, nếu phái người để ý một phen có lẽ cũng có thể biết được một ít.”
“Vậy Phó Nguyệt đây tạ ơn Ngô thúc trước.” Phó Nguyệt nhẹ nhàng hành lễ, mặc dù chỉ có thể nhận được vài ba câu, nhưng với nàng mà nói cũng là vô cùng quan trọng.
Chỉ cần nàng biết bọn họ sống tốt, nàng cũng hài lòng rồi.
Tiêu Thái cũng thuận theo tạ ơn Ngô thúc.
Tiễn bước Ngô thúc, Phó Nguyệt không nén được niềm vui:
“A Thái ca, không bao lâu nữa ta có thể biết được tin tức của Vân Yên, cũng không biết nàng có khoẻ không.”
“Không được, trước kia Vân Yển rất thích hà bao và khăn tay ta làm, ta phải chuẩn bị chúng trước!”
Nói xong Phó Nguyệt lại hứng thú tràn trề lục tung tìm kiếm vải vóc kim chỉ.
Tiêu Thái cười nhìn nàng, tuỳ nàng đi qua đi lại.
Hắn biết niềm vui trong lòng nàng.
Bên kia, trước khi rời khỏi thành Thạch Châu thành, Ngô thúc gọi Diệp An đến, nhỏ giọng âm thầm căn dặn một lần.
Diệp An nghiêm mặt, nhớ kỹ, ra khỏi viện làm việc.
Hai người làm lỡ một đêm, ngày hôm sau mới khởi hành về kinh