Tiêu Thái đợi nửa ngày, Nhu Nhu vẫn nằm ngửa giống như thường ngày.
Tiêu giản nhìn ca ca cậu ngồi chồm hổm nửa ngày không có động tĩnh, nhịn không được tò mò đi đến: “Ca ca, huynh đang làm gì vậy?”
“Nhu Nhu biết lật người!” Tiêu Thái vẫn không thèm nháy mắt nhìn Nhu Nhu.
“Biết lật người?” Tiêu Giản đứng ở bên kia cùng đợi.
Nhu Nhu tự mình chơi, không để ý đến lại nhiều thêm một tiểu thúc thúc đang nhìn mình.
Qua một lúc lâu sau, Tiêu Giản xoa đôi mắt mở đến đau nhức, nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Thái: “Khi nào thì Nhu Nhu lật người ạ?”
“Đợi một chút.”
Hai huynh đệ lại tiếp tục nhìn chằm chằm…
“Ăn cơm thôi! A Thái ca, A Giản đến đây ăn cơm.” Phó Nguyệt vào nhà trên hô.
Tiêu Giản nghe được giọng nói của tẩu tử, kích động chạy đến: “Tẩu tử, đệ với ca ca đang đợi Nhu Nhu lật người đó!”
“Nhu Nhu biết xoay người?!” Phó Nguyệt buông bát, vui mừng ngạc nhiên hỏi.
Tiêu Giản xoa đầu: “Ca ca nói đó, A Giản chưa thấy được.”
Phó Nguyệt theo cậu vào thư phòng, chỉ thấy Tiêu Thái vẫn ngồi bên giường gỗ thương lượng với Nhu Nhu: “Nhu Nhu lật người thêm một cái nữa cho cha xem đi, một cái là được rồi.”
Phó Nguyệt: “Nhu Nhu lật người?”
Tiêu Thái đứng dậy giải thích với Phó Nguyệt: “Thật ra ta cũng không nhìn thấy, là lúc nãy Nhu Nhu khóc ta đến ôm con nhìn thấy con nằm sấp.”
Phó Nguyệt tiếc nuối, cũng tiến đến trước mặt Nhu Nhu dịu dàng nói: “Nhu Nhu lật người cho nương nhìn một cái có được không?”
Nhu Nhu nhìn thấy nương, đưa cánh tay nhỏ bé túm lấy nàng, đồng thời còn kêu “a a” hai tiếng, muốn nương ôm một cái.
Phó Nguyệt bất đắc dĩ, bế con lên.
Nàng nhìn thấy hai huynh đệ Tiêu gia mong ngóng nhìn Nhu Nhu, cười nói: “Bỏ đi, nếu thực sự Nhu Nhu biết lật người, sau này sẽ thấy thường xuyên hơn. Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Tiêu Thái có hơi mất mát khi không chứng kiến được lần đầu tiên con gái lật người, mang theo Tiêu Giản đến nhà trên dùng cơm.
Trên bàn cơm Thạch bà bà nghe chuyện cũng có chút ngạc nhiên: “Trẻ con lớn nhanh, biết lật người, biết ngồi, biết bò.”
Phó Nguyệt gật đầu đồng ý.
Nàng vẫn nhớ rõ bộ dáng như khỉ đỏ con lúc mới sinh, trong nháy mắt, bé đã giống như nắm bột, trắng nõn đáng yêu.
Thu dọn xong trở về đông phòng, sau khi Nhu Nhu được ăn no vẫn chưa ngủ, Phó Nguyệt liền đưa đứa nhỏ cho Tiêu Thái, mình đi rửa mặt trước.
Đợi nàng quay về, thấy rõ tình hình trên giường, nhất thời sững sờ tại chỗ, sau đó cười cong thắt lưng.
Tiêu Thái đưa Nhu Nhu để bên trong giường, còn hắn đang nằm ở bên ngoài, làm mẫu cho Nhu Nhu lật người như thế nào.
“Nhu Nhu nhìn cha này, gác một chân lên chân kia, sau đó giống như vậy, lật người! Nhu Nhu hiểu chưa?”
Nhu Nhu mở to mắt nhìn động tác kỳ lạ của cha.
Tiêu Thái: “Chưa hiểu? Không sao, cha làm lại cho con xem!”
Nghe được tiếng cười của Phó Nguyệt, động tác của Tiêu Thái cứng ngắc ở không trung.
Hắn xấu hổ buông hai chân dài xuống, ho nhẹ hai tiếng ra vẻ bình tĩnh, để Nhu Nhu vào giường gỗ: “Nhu Nhu nên ngủ rồi.”
Nếu xem nhẹ hai tai đỏ bừng của hắn, Phó Nguyệt vẫn tưởng một mặt ấu trĩ trẻ con lúc nãy chỉ là ảo giác.
Phó Nguyệt mỉm cười đi đến: “A Thái ca, chàng thật đáng yêu.”
Tiêu Thái nghiêm trang: “Nhu Nhu mới đáng yêu.”
Phó Nguyệt nghiêng đầu, tiến đến trước gương mặt hơi hồng của hắn: “Nhu Nhu giống chàng, đều đáng yêu.”
Tiêu Thái bị nương tử đùa giỡn tránh ánh mắt đi.