Phó Nguyệt không muốn giữ lại người như thế, đương nhiên Thạch Dương sẽ không khách khí với hắn.
Trong lòng Quách Vũ dâng lên một cỗ lửa giận.
Chẳng qua chỉ là một đứa nhóc mới mọc nhúm lông mà cũng dám tự tin tiếp nhận vị trí của hắn.
Quách Vũ nhìn Thạch Dương từ trên xuống dưới, làm ra vẻ muốn nói rồi lại thôi, ấp a ấp úng nói: “Này… Thạch Dương tiểu ca tuổi sợ là không lớn, phòng bếp tửu lâu là nơi quan trọng, không thể lấy làm trò đùa được.”
Chỉ còn thiếu nước trực tiếp nói rõ Thạch Dương không xứng, tất cả mọi người trong phòng đều nghe ra ý này.
Trình chưởng quầy không nghĩ tới Thạch Dương sẽ nói ra những lời này, xấu hổ nhìn vẻ mặt Phó Nguyệt một cái, vội vàng nháy mắt với Quách sư phụ. Quách sư phụ ngày thường cũng là người lương thiện biết ăn nói, tại sao lại nói chuyện lỗ m ãng như thế trước mặt lão bản mới được?
Tửu lâu là của lão bản, lão bản an bài như thế nào, làm gì có chỗ cho bọn họ xen vào.
Quách Vũ nheo mắt giấu đi sự bất mãn lóe lên trong mắt.
Một tay Thạch Dương ngẩng đầu chống cằm, ngồi bắt chéo chân, không để hắn vào mắt. Hắn nhìn chằm chằm Quách Vũ, khóe miệng nhếch lên trào phúng: “Chà, đây không phải là thấy Quách sư phụ đã một bó tuổi rồi nên mới muốn để ngươi an hưởng tuổi già sao. Quách sư phụ không làm được, ta đây tuy tuổi nhỏ nhưng cũng đành phải gánh lấy trọng trách phòng bếp thôi.”
Ai không thể?!
Tiểu tử thúi này nói ai không thể?!
Quách Vũ tức giận đến mức hận không thể xắn tay áo lên tự mình ra trận giáo huấn Thạch Dương một phen, cho hắn biết thế nào là tôn ti trật tự.
“Ngươi ngươi ngươi!” Quách Vũ chỉ vào Thạch Dương, tức giận đến mức nói lắp.
“Ui, Quách sư phụ không chỉ lớn tuổi, mà nói chuyện cũng không rõ sao? Vậy ngươi nên tìm đại phu khám xem, nghe nói đây là triệu chứng của bệnh trúng gió đấy.”
Quách Vũ tức giận đến mức ngã ngửa, hai đồ đệ phía sau hắn cũng không nhịn nổi khi sư phụ bị chọc tức, muốn bước về phía trước hai bước, nhưng Trình chưởng quầy đã vội vàng đứng chắn ở trước mặt ba người họ, không ngừng nháy mắt ra dấu với Quách Vũ.
Lão bản còn ngồi ở đây kia kìa, sao có thể để cho bọn họ động thủ làm càn.
Cánh tay Quách Vũ nhói đau khi bị Trình Văn Khoa nhéo, hắn xoay mặt nhìn Phó Nguyệt cùng hộ vệ phía sau nàng như hổ rình mồi, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Quách Vũ vung tay áo, đẩy Trình Văn Khoa ra. Hắn kìm chế cơn tức giận, không nhìn Thạch Dương nữa, chỉ hỏi Phó Nguyệt: “Ông chủ, ngài nói một câu đi, cuối cùng phòng bếp sẽ sắp xếp như thế nào. Nếu vẫn là do mao đầu tiểu tử này chấp chưởng, nơi này ta không cần ở lại nữa!”
Phó Nguyệt đặt chén xuống, giống như nghi hoặc mà hỏi: “Quách sư phụ không nghe lời mà ta vừa mới nói sao? Ta đã nói qua sắp xếp của mình một lần rồi, Thạch Dương, Trình chưởng quầy, các ngươi có nghe thấy không?”
“Nghe rõ, ông chủ để ta quản lý phòng bếp, có lẽ là Quách sư phụ bị lãng tai rồi.” Thạch Dương mỉm cười, sư đồ hai người hợp lực trào phúng hắn.
Quách Vũ đã nhìn ra, tiểu nương ông chủ mới này không tính tiếp tục trọng dụng hắn. May mắn lúc trước hắn đã nghe thấy tiếng gió nên đã tìm một chỗ mới rồi.
“A! Ta thật sự muốn nhìn thử, chỉ dựa vào kẻ mới tí tuổi đầu này, tửu lâu có thể hoạt động trong bao lâu. Phu nhân như ngươi không hiểu chuyện, thành thành thật thật đứng ở phía sau là được rồi, vậy mà cũng muốn xuất đầu lộ diện, đúng là làm bại hoại gia phong…” Quách Vũ muốn trực tiếp mắng to, nhưng nghĩ tới thân phận và bối cảnh đằng sau ông chủ, lại sợ hãi nuốt những lời tục tĩu còn lại xuống, oán giận hai câu.
Nói hết lời, Quách Vũ liền muốn mang đám đồ đệ rời đi. Ở nơi bị khinh bỉ thế này, một khắc hắn cũng không muốn ở lại. Cứ chờ đóng cửa đi!
Trình chưởng quầy cản cũng không được, mà không cản cũng không phải, gấp đến độ nhức đầu. Chỉ mới nói hai câu mà mọi chuyện đã biến thành thế này là sao?
“Chậm đã.” Phó Nguyệt thản nhiên mở miệng.