Có người trấn thủ ở biên cương, có người bảo vệ sự bình an cho nhân dân, khói lửa chiến trường không lan đến được Vân Kinh xa xôi.
Vân Kinh hiện nay vẫn phồn hoa yên bình, một năm nữa lại trôi qua, mùa xuân sắp đến khiến nơi nơi náo nhiệt.
Cho dù là có chuyện gì lo lắng bất an, mọi người vẫn phải tiếp tục sống.
Mọi người trong phủ Dũng Nghị Công cùng Tiêu phủ đều đang bận rộn công việc, chuẩn bị tống cựu nghênh tân.
Năm mới đến chắc chắn không thể quay trở về thành Thạch Châu, vậy nên Phó Nguyệt chỉ có thể chuẩn bị quà mừng năm mới thật phong phú rồi nhờ người đưa về, biểu thị tâm ý.
Tháng mười hai trôi qua, đến chúc mừng lễ tết âm lịch, hội thả lồng đèn. Chỉ trong chớp mắt, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Những mầm non mới nhú, hoa liễu đâm chồi, làn gió phơi phới mang theo hơi thở mùa xuân khiến lòng người dễ chịu, cùng với đó là tin vui thắng lợi.
Lệ triều giao đấu cùng Bắc Nhung, trận chiến kéo dài qua hai mùa đông, rốt cuộc nương theo việc Lệ triều đánh lui bộ lạc Bắc Nhung khiến bọn chúng tổn thất nghiêm trọng, phải chủ động cầu hòa chấm dứt chiến tranh.
Tướng lĩnh Bắc Nhung bị bắt sống, sứ giả cầu hòa sẽ đi cùng Diệp Trạch và đại quân trở về triều, để bệ hạ định đoạt.
Thành Thư Châu.
Dân chúng trong thành tranh nhau đứng ở hai bên ngã tư đường, hoan nghênh các chiến sĩ thắng trận trở về.
Đám đông hò reo sôi trào, nữ tử biên cương vốn hào sảng nhiệt tình hơn so với nữ tử Vân Kinh, một đám hoa tươi cùng khăn thêu và hà bao bị bọn họ ném đến bốn phương tám hướng, rơi trên người những binh sĩ mà bọn họ nhìn thấy thuận mắt, có thể nói hoa rơi đầy trời.
Tiêu Thái ngồi ngay ngắn trên lưng con ngựa cao lớn, nhìn không chớp mắt, có hà bao ném lên người hắn cũng bị hắn hơi nghiêng người tránh đi, khiến cho các cô nương không ném trúng phải thở dài tiếc nuối.
Ở đằng sau, cách hắn không xa là Bùi Mặc cùng La Đình Dũng cưỡi ngựa dẫn đầu đi song song với nhau.
Khuôn mặt rám nắng của La Đình Dũng không giấu nổi vẻ đỏ bừng, hắn ghì ngựa lại đi đến bên cạnh Bùi Mặc.
“Nhị ca, huynh nhìn Tiêu Phó tổng binh của chúng ta kìa, còn tỏ vẻ suy nghĩ thủ thân như ngọc vì đại tẩu! Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của huynh ấy đi, đều dùng vào việc né hà bao của tiểu cô nương hết rồi.”
Bùi Mặc liếc mắt nhìn hắn một cái: “Như thế nào, không có tiểu nương tử nào tung hà bao cho ngươi nên ngươi ghen tỵ à?”
“Ta… Ta mới không ghen tỵ nhé!” La Đình Dũng lớn tiếng trả lời.
Bùi Mặc tùy ý bắt lấy một cái bà bao được thêu tinh tế trên người mình xuống, ném vào lồ ng ngực La Đình Dũng: “Vậy sao, ta chia cho La tướng quân một cái này.”
“Phi, lão tử đây không hiếm lạ nhé!” La Đình Dũng tránh xa nhị ca đang đùa cợt mình.
Ông trời thật bất công! Bọn họ giống nhau, mỗi ngày đều dầm nắng phơi sương, hắn và đại ca đều đen và thô ráp hơn nhiều so với hồi vừa mới tiến vào quân doanh. Được rồi, hắn thì đen hơn một chút.
Nhưng làn da nhị ca vẫn mềm mịn như cũ, cho dù hắn cũng phơi nắng nhưng chỉ khiến làn da ngăm đen đi một chút, ngược lại còn toát lên vẻ hào khí nam nhi, làm tăng thêm sự anh tuấn của hắn.
Thật sự rất thu hút ánh nhìn của người khác, không thấy trong hàng dài đội ngũ, hoa tươi và hà bao của các tiểu nương tử rơi trên người hắn nhiều nhất hay sao, tránh cũng không xong, chẳng bằng không né.
Đại quân vào thành, các tướng lĩnh tiến đến phủ Đô thống để báo cáo công tác, hơn nữa nghe theo sự sắp xếp của Đô thống Diệp Trạch.
Sau khi được an bài mọi việc, mọi người đứng dậy cáo lui, Tiêu Thái tụt lại phía sau so với những người khác, Diệp Trạch đứng lên đi đến bên cạnh hắn.
“Cữu cữu.” Tiêu Thái nhẹ giọng gọi Diệp Trạch.
“Hảo tiểu tử!” Diệp Trạch vui mừng vỗ bờ vai của hắn. “Nếu không đêm nay con ở lại phủ đi, buổi tối hai người chúng ta cùng nhau uống một bữa?”