Trong ký túc xá nữ sinh đại học Thượng Hải, đám người Lâm Tiểu Ngư, Chu Lãnh Huyên đều ở đây.
Lâm Tiểu Ngư ôm sách giáo khoa trong tay, Trương Mộng đang lướt phim truyền hình, mà Hạ Lâm, Chu San đang loay hoay với mỹ phẩm, Tiền Giai Giai đang xem trang web thú cưng.
Chu Lãnh Huyên đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, bỗng nhiên nói: “Tiểu Ngư, cậu có biết Diệp Tinh hiện tại đang làm cái gì không? Hôm nay cả ngày cũng không đến lớp?”
Lâm Tiểu Ngư lắc đầu, nói: “Hẳn là đang bận đi.”
Cô biết chuyện của công ty Diệp Tinh, nhưng mà cô cũng không quản, hiện tại việc cô phải làm là ở trường đại học nhanh chóng làm giàu kiến thức cho mình, tương lai có thể giúp Diệp Tinh.
– Lãnh Huyên, cậu làm sao lại đối với Diệp Tinh quan tâm như vậy? Trương Mộng ánh mắt lưu luyến rời khỏi phim truyền hình, sau đó cười nói.
“Chuyện lần trước chị tôi muốn cảm ơn Diệp Tinh một chút.” Chu Lãnh Huyên không có gì giấu diếm, trực tiếp nói.
Nói đến chuyện lần trước, Trương Mộng nhất thời hiểu được.
Chu Vũ Huyên xảy ra tai nạn xe cộ, là Diệp Tinh cứu cô ta ra, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Nếu Diệp Tinh vẫn ở bên ngoài, vậy hẳn là ở trong cửa hàng thú cưng đúng chứ?” Hạ Lâm cười nói.
Nghe vậy, Tiền Giai Giai lại lắc đầu, nói: “Tôi làm việc ở cửa hàng thú cưng nhưng rất ít khi thấy Diệp Tinh.”
Cửa hàng thú cưng là của Diệp Tinh, nhưng mấy ngày một lần cũng không gặp được là chuyện rất bình thường, hiện tại cửa hàng thú cưng trên cơ bản đều do Lý Thiến quản lý.
Trương Mộng nhìn mấy người, muốn nói lại thôi, cô biết Diệp Tinh là ông chủ chân chính của công ty Đầu tư Tinh Nguyên, là nhà đầu tư của bộ phim “Giới Nguyên Châu” hot nhất thời gian gần đây, so sánh với cửa hàng thú cưng kia thật sự không tính là cái gì.
Nếu Diệp Tinh không có ở đây, vậy hẳn là đang bận việc của công ty Tinh Nguyên.
Nhưng mà suy nghĩ một chút cô vẫn không nói ra, mấu chốt là thân phận Diệp Tinh hiện tại quá lợi hại, cô biết giữa Hạ Lâm và Diệp Tinh có mâu thuẫn, Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh kỳ thật vẫn có chút xấu hổ, nếu để cho Hạ Lâm biết thân phận Diệp Tinh, phỏng chừng sẽ càng lúng túng.
“Nếu đã như vậy, chờ lần sau Diệp Tinh đến lớp tôi sẽ nói với hắn một chút.” Chu Lãnh Huyên lạnh lùng nói.
“Brừ…”
Lời nói của cô vừa dứt, điện thoại di động của Hạ Lâm trong phòng ngủ bỗng nhiên vang lên, Hạ Lâm mở ra nhìn một chút, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ vui sướng.
“Các tỷ muội, tôi có việc rời đi trước, đến tối sẽ trở về, nhớ để cửa cho tôi nha.” Hạ Lâm xách túi xách của mình rời đi với một nụ cười.
……
Bên ngoài trường đại học Thượng Hải, một cô gái ăn mặc tinh tế, trông giống như hai mươi tuổi đang chờ đợi.
“Chị.” Nhìn thấy cô gái, Hạ Lâm nhanh chóng chạy qua nở một nụ cười.
“Đi, hôm nay chị dẫn em đi xem quảng trường một chút.” Hạ Vũ Lộ cười nói.
Hạ Lâm tò mò hỏi: “Quảng trường gì vậy?”
Hạ Vũ Lộ là chị họ của cô, là con gái nhà bác gái, đã lang bạt ở Thượng Hải nhiều năm rồi. Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt.
“Quảng trường Thiên Nhất thành phố Thượng Hải hôm nay sẽ tổ chức một sự kiện thương mại, đến lúc đó Thượng Hải sẽ có rất nhiều phú hào hàng đầu tới nơi này, không chỉ có Thượng Hải, còn có những thành phố khác cũng có một vài phú hào đến đây. Chị thật vất vả mới có được hai xuất, nhưng mà không phải là giấy mời, mà là làm nhân viên phục vụ yên lặng đứng ở góc quảng trường, khách khứa đến rót rượu đúng lúc là được.” Hạ Vũ Lộ cười nói.
Cô ta đã làm việc rất chăm chỉ ở thành phố Thượng Hải trong nhiều năm, có biết một số kênh tiếp xúc với xã hội thượng lưu.
Trên mặt Hạ Lâm nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ: “Quy mô của sự kiện này nhất định rất lớn phải không?”
“Đến lúc đó em khẳng định có thể nhìn thấy rất nhiều đại nhân vật, thậm chí rất nhiều nhân vật minh tinh nổi tiếng cũng sẽ đến đây ca hát, nhảy múa.” Hạ Vũ Lộ cười nói: “Không phải em vẫn luôn muốn tiếp xúc với nhiều người giàu có hơn sao, hiện tại không thể nghi ngờ là một cơ hội rất tốt.”
Cô ta chuẩn bị mang theo em họ mình mở rộng kiến thức.
“Chị, chị thật tốt với em.” Hạ Lâm mỉm cười.
“Ai bảo chị là chị em cơ chứ?” Hạ Vũ Lộ cười nói: “Nhưng mà chị phải dặn dò em trước, làm tốt việc của mình là được, không thể phạm bất kỳ sai lầm nào, bất kỳ người nào trong sự kiện kia đều không phải là người chúng ta có thể trêu chọc, xảy ra chuyện gì chúng ta sẽ lo không nổi đâu.”
Hạ Lâm ôm cánh tay Hạ Vũ Lộ, cười nói: “Chị, chị cứ yên tâm đi. Không phải là đứng ở một bên rót rượu sao? Đơn giản mà.” – Hai người nhanh chóng đi tới quảng trường Thiên Nhất, lúc này bên ngoài quảng trường Thiên Nhất có rất nhiều bảo vệ canh giữ.
Hạ Vũ Lộ lấy ra hai tờ thiệp mời giống nhau, mang theo Hạ Lâm nhanh chóng tiến vào trong đó.
Quảng trường khổng lồ lúc này còn không có người đến, có lẽ chưa có đến thời gian.
Hai người nhanh chóng đến một phòng thay quần áo, sau đó ở bên quảng trường chờ triệu tập đến đại hội.
Không chỉ có hai người họ, ở những nơi khác cũng có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp đứng ở một bên.
“Oa, chị, đó là đại minh tinh Ôn Ninh! Nữ chính của “Giới Nguyên Châu”. “Hạ Lâm nhìn ra cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái đi vào, nhất thời nhịn không được kinh hô.