Xoẹt!
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên một bàn tay thò tới, tốc độ rất nhanh, mục tiêu chính là khối đá màu trắng trong tay Diệp Tinh.
Diệp Tinh sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng nghiêng người, sau đó đem khối đá màu trắng thu vào trong ngực.
Bên cạnh, một người thanh niên tóc dài bỗng nhiên xuất hiện, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn.
“Thẩm Hạo Thiên.” Diệp Tinh nhìn người thanh niên này.
Trầm Hạo Thiên lúc này cũng đang nhìn Diệp Tinh, sâu trong đáy mắt anh ta lại tràn đầy vẻ hưng phấn.
” Linh lực thật là nồng đậm! Đây hẳn là địa tâm thôi nhũ tinh thạch mà sư môn ghi lại, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được một khối lớn như vậy!” Thẩm Hạo Thiên trong lòng kích động.
– Nếu mình luyện hóa tất cả linh lực bên trong nó, thực lực nhất định sẽ tăng lên một lượng lớn!
Diệp Tinh cảm ứng được linh lực nồng đậm bên trong, anh ta cũng cảm nhận được.
Cố nén kích động trong lòng, Thẩm Hạo Thiên nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói: “Xin chào, khối đá vừa rồi đối với tôi có chút hữu dụng, không biết có thể nhường cho tôi hay không?”
Dứt lời, ông chủ trước quầy hàng nhất thời trong lòng có một tia hối hận, vừa rồi ông ta chính là nhìn thấy Thẩm Hạo Thiên cường đại, chân khí ly thể*, đó là cảnh giới trong mà chỉ trong truyền thuyết mới có thể đạt tới.
_*Chân khí ly thể: chân khí thoát ly khỏi thân thể_
_*Chân khí ly thể: chân khí thoát ly khỏi thân thể_
Đối với cường giả này đều có tác dụng, vậy chắc chắn khối đá màu trắng tuyệt đối rất trân quý.
“Thật ngại quá, nó đối với tôi cũng rất hữu dụng.” Diệp Tinh trực tiếp cự tuyệt nói.
“Cự tuyệt?” Nụ cười trên mặt Thẩm Hạo Thiên hơi ngưng đọng.
Từ Phong Diệp Cốc đi ra, còn chưa từng có ai dám cự tuyệt anh ta đâu!
“Tôi có thể mua, nếu cậu muốn loại bảo vật gì cũng có thể nói cho tôi.” Thẩm Hạo Thiên bảo trì mỉm cười tiếp tục nói.
Diệp Tinh lắc đầu, nói: “Không cần nói thêm gì hết, tôi thật sự không muốn giao dịch.”
Nói xong Diệp Tinh không thèm để ý Trầm Hạo Thiên chút nào, xoay người liền rời đi, không để cho anh ta chút mặt mũi nào.
“Lá gan quá lớn, thế mà dám cự tuyệt Thẩm công tử.”
“Đây chính là cơ hội tốt để kết giao với Thẩm công tử.
……
Người bên cạnh có chút nghi hoặc.
Hiện tại hầu như các đại môn phái đều muốn giao hảo với Thẩm Hạo Thiên, hy vọng môn phái của mình có thể cùng Phong Diệp cốc có một ít quan hệ, trong mắt mọi người trong tay Diệp Tinh có thứ Thẩm Hạo Thiên muốn, đây là cơ hội tốt để kết giao với Thẩm Hạo Thiên, kết quả Diệp Tinh không nắm chắc cơ hội này thì thôi còn không quan tâm đến người ta như vậy.
Trầm Hạo Thiên sắc mặt bình tĩnh, nhưng mà khi nhìn về phía Diệp Tinh, sâu trong đáy mắt lại chớp động một tia lạnh như băng.
“Thẩm công tử, có muốn tôi đi chu toàn một chút hay không.” Bên cạnh, Triệu Khôn Mộc đứng bên cạnh nói.
“Không cần.” Thẩm Hạo Thiên mỉm cười nói: “Nếu đối phương không muốn giao dịch, vậy cũng không miễn cưỡng không.”
Anh ta liếc Diệp Tinh một cái, trực tiếp xoay người rời đi, tiếp tục tìm kiếm bảo vật khác.
……
– Để lại trên người mình một tia linh lực đặc thù sao? Diệp Tinh đi đến một chỗ, cảm thụ linh lực trên người.
Dùng thực lực của hắn đương nhiên có thể dễ dàng làm mất đi chút linh lực này, nhưng hắn không có làm như vậy, mà là tùy ý để linh lực này tồn tại.
“Muốn đối phó tôi sao, vậy để tôi xem anh có thủ đoạn gì.” Diệp Tinh trong lòng cười lạnh.
Hắn bất động thanh sắc tiếp tục ở chỗ này đi dạo, dựa vào Tiểu Hắc lại chiếm được hai món bảo vật có chút trân quý.
……
Thời gian trôi qua, rất nhanh một ngày lại trôi qua, lúc này đã gần chạng vạng, hội chợ giao dịch cũng sắp kết thúc.
“Diệp Tinh, chúng tôi phải đi rồi, cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?” Hoàng Viêm đi tới nhìn Diệp Tinh nói.
“Không cần.” Diệp Tinh cười cự tuyệt.
“Vậy có thời gian lại liên lạc.” Hoàng Viêm mỉm cười nói.
Nói xong ông ta liền dẫn Tần Nhược Hi và Lý Thương rời đi.
– Trời tối rồi, mình cũng cần rời đi thôi! Lúc này trời đã tối hơn phân nửa, Diệp Tinh nhìn sự kiện luyện võ ít người hơn rất nhiều.
Lúc này đây, thu hoạch lớn nhất của hắn không thể nghi ngờ là địa tâm thôi nhũ tinh thạch! Ngoài ra còn có một số thu hoạch nhỏ lẻ khác, thu hoạch không tệ!
Thành phố Hồ Nam ban đêm đèn đuốc rực rỡ, nhưng mà ở nơi hẻo lánh lại chỉ có chút ánh sao.
Bầu trời hơi u ám khiến ban đêm tối tăm.
Trên trời không có ngôi sao nhấp nháy, những ngày này thời tiết không tốt chút nào.
Trên con đường nhỏ yên tĩnh, chỉ có một người đi bộ, xa xa lại có một người thanh niên đi tới, nhìn khuôn mặt chính là Diệp Tinh.
Lúc này Diệp Tinh yên lặng đi lại trong đêm đen kịt này.
“Ừm?” Bỗng nhiên Diệp Tinh ngừng lại, cau mày nhìn về phía một chỗ.
Ở đó, một bóng người nhanh chóng tiếp cận hắn.
– Thẩm Hạo Thiên! Nhìn thấy người tới, Diệp Tinh sắc mặt khẽ biến, nói: “Anh sao lại ở chỗ này?”
Thẩm Hạo Thiên nhìn Diệp Tinh, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười, đêm đen kịt làm nụ cười này lại có chút quỷ dị.
“Cậu tên là Diệp Tinh đúng không?” Thẩm Hạo Thiên nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói: “Tôi rất có hứng thú với khối đá màu trắng mà buổi sáng cậu giao dịch được, nhường cho tôi đi.”
Hắn nhìn vào Diệp Tinh, giống như nhìn vào con cừu đang chờ làm thịt.